Ta bước những bước nhỏ nhẹ tiến đến gần hắn, ngẩng đầu hỏi:
“Thần tiên?”
“Hay là mã phu?”
“Cảm tạ.”
Nam tử nhíu mày chặt hơn, nhìn ta mà không nói lời nào.
Đúng lúc ta nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời câu hỏi của mình, hắn lại chậm rãi đáp, ánh mắt đầy lo lắng:
“Tiểu Hồng dạo gần đây không chịu ăn uống, có phải tâm trạng không tốt không? Nó là ngựa cái, với ngươi tính ra cũng là cùng giới, chắc hẳn các ngươi có thể hiểu nhau, liệu ngươi có thể khuyên nhủ nó chăng?”
Khuyên ư, tất nhiên là ta sẽ khuyên rồi.
Ta vòng quanh Tiểu Hồng hai vòng, thấy nó làm động tác phòng thủ, đôi chân sau sẵn sàng đá ta văng ra. Ta thầm suy nghĩ xem làm sao có thể mượn ngựa để tiếp cận mã phu.
Sau vài vòng, ta chợt nảy ra ý tưởng, lập tức xách váy chạy về ký túc nữ, rồi không lâu sau quay lại với hai con rắn trong tay. Nhân lúc Tiểu Hồng không để ý, ta lén thả chúng xuống đất.
Quả nhiên, Tiểu Hồng vốn ủ rũ nhưng vừa nhìn thấy rắn, hai chân trước liền nhấc cao, phát ra tiếng hí sợ hãi, mắt tràn ngập nỗi khiếp đảm khi thấy những con rắn bò nhanh về phía nó.
Ta từ nhỏ đã thích xem chương trình động vật, biết rằng ngựa vốn sinh ra đã sợ rắn.
Dù là ngựa Hãn Huyết đã qua huấn luyện kỹ lưỡng, không giống ngựa hoang cuồng chạy khi gặp rắn, nhưng bản năng vẫn khiến nó bất giác lùi lại.
Ngay khi con rắn chuẩn bị bò đến gần Tiểu Hồng, thân thể nó run lên dữ dội. Ta nhanh chóng tiến lại, tóm lấy bảy tấc của con rắn, khéo léo ném chúng xuống đất, khiến chúng bất tỉnh.
Tiểu Hồng ngây người, ánh mắt nhìn ta không còn vẻ phòng thủ, chân sau cũng hạ xuống, thậm chí còn chủ động cúi đầu cọ vào người ta, tỏ vẻ rất tin tưởng.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Hồng ngoan ngoãn cúi đầu gặm cỏ.
Trong lúc Tiểu Hồng gặm cỏ, mã phu ngồi yên trên ghế đá, mắt nhìn về phía tán cây, như đang suy tư điều gì đó.
Hắn không khen ngợi ta, cũng không tỏ ra chán ghét như những người khác vì tính cách thô lỗ của ta.
Bộ dạng yên bình tĩnh lặng đó khắc sâu vào tâm trí ta.
Lúc ấy, ta đã quyết định, người mã phu này nhất định là chồng của ta.
8
Muốn chinh phục trái tim của một người nam tử, trước hết phải chinh phục được dạ dày của hắn.
Không biết ai đã nói vậy, nhưng ta quyết định thử xem sao.
Đêm đến, ta mang bốn con rắn đi tìm mã phu… Ồ, chính là Tạ Hoài.
Lúc ấy, hắn đang ngồi trên ghế đá trong sân, một tay chống đầu, mắt nhìn vào cuốn sách đỏ, tay cầm một cây bút đỏ, thỉnh thoảng lại đánh dấu vài dòng.
“Người chăn ngựa cũng đọc sách sao? Ngươi đang đọc gì thế?”
Tạ Hoài ngẩng đầu nhìn ta, rồi lại nhìn xuống lũ rắn, giọng điệu bình thản:
“Đây là rắn tre, có độc.”
Ta ồ lên một tiếng, bình thản xách rắn bước đến bên tảng đá, lấy từ trong người ra một con d.a.o nhỏ, gọn gàng c.h.ặ.t đ.ầ.u rắn, sau đó quay lại nhìn Tạ Hoài, cười nói:
“Giờ thì không còn độc nữa, nhưng ta không biết lột da.”
Gió đêm thổi nhẹ, Tạ Hoài xắn tay áo lên, chậm rãi lấy chậu nước, ngồi trên ghế đá vừa xem sách vừa lột da rắn.
Ta bị hắn mê hoặc, làm sao có thể có người lột da rắn mà lại trông tao nhã đến vậy.
"Ngươi đã cưới vợ chưa?"
"Chưa."
"Tại sao không cưới?"
"Phiền phức."
Ta lấy tay che miệng, cười ngốc nghếch. Thật tốt, hắn nói chưa cưới vợ.
Canh rắn là ta nấu, ta uống hai bát lớn, còn Tạ Hoài chỉ nhấp một ngụm rồi không uống thêm nữa, rất chu đáo đẩy bát lại cho ta, giọng dịu dàng khen ngợi:
"Ngươi thích thì cứ uống hết đi. Đây là lần đầu tiên ta ăn rắn luộc bằng nước lã."
"Vậy ngươi thấy ngon không?"
Ta tràn đầy kỳ vọng nhìn hắn, muốn biết mình có nắm giữ được dạ dày của hắn hay chưa.
Tạ Hoài nhìn bát canh, khẽ chép miệng:
"Rất mộc mạc."
Thế là chắc rồi.
Năm xưa, mẫu thân ta chọn phụ thân cũng vì ông thật thà, mộc mạc. Nếu bà còn sống, chắc chắn hai người sẽ sống yên ổn cả đời.
Ta rất vui, đây chính là tình yêu mà ta hằng mong muốn.