Thừa Tướng Đại Nhân Rất Sủng Ái Ta

Chương 2: Phần 2




4

 

Ta nhấc váy, đá đổ ghế, bước lên bàn rồi nhảy đến trước mặt Thái phó.

 

Trước tiên là một cú quét chân khiến ông ta ngã lăn ra đất, sau đó là vài cú đ.ấ.m móc liên tục khiến mặt ông ta bầm tím, m.á.u mũi chảy ròng ròng. Thấy m.á.u chảy ra, ta còn tốt bụng đá ông ta xuống ao để cầm máu.

 

Sau khi đánh xong, ta không quên hùng hồn hét lên:

 

"Lão già kia, đừng tưởng ta không biết ngươi đang hạ nhục ta!"

 

"Quốc Tử Giám này chỉ có mỗi ta là cô nương, ngươi không giảng đạo lý nam tử, còn nói ba nói bốn với ta, ngươi bắt nạt ai hả!"

 

Thái phó tức đến phát điên, đôi tay vẫy vẫy trong nước, bộ dạng như muốn bóp c.h.ế.t ta ngay lập tức.

 

Mặt nước sủi bọt từng đợt, ta nhìn ông ta mở miệng rồi khép miệng, nghi ngờ lão già này đang chửi rủa ta.

 

Bên kia, một công tử nhà ai đó đã tìm được một tấm ván to, định cứu Thái phó lên. Ta tức giận chạy đến, dùng tay bẻ đôi tấm ván, trước ánh mắt hoảng hốt của người kia, ta quăng hai mảnh ván lên cây, chính xác đến mức chúng mắc vào cành cây.

 

Ta phủi tay, quay lại nhìn Thái phó đang mở miệng trong nước, rồi đầy oan ức nói:

 

"Tôn Thái phó, ông đã làm tổn thương ta. Giờ ta rất buồn, ông ở dưới nước mà tự suy ngẫm lại đi!"

 



Sau đó, Thái phó bị bốn, năm tên cấm vệ khiêng đi.

 

Nghe chuyện này, Thái tử tỏ ra không hài lòng.

 

Thái phó vốn là sư phụ của hắn, còn ta lại là người mà Hoàng thượng chỉ định sẽ là Thái tử phi tương lai.

 

Thái tử thấy mất mặt, liền tuyên bố trước toàn Quốc Tử Giám rằng ai có thể trị được ta, người đó sẽ trở thành cận vệ thân tín của hắn, kẻ luôn hầu hạ dưới chân ngựa của hắn.

 

Thoạt nhìn, Thái tử dường như đang tôn trọng sư phụ, nhưng ta lại nghi ngờ rằng hắn chỉ đang báo thù cho việc ta đã khiến hắn mất mặt khi còn nhỏ.

 

Dù sao, từ bé Thái tử đã nổi tiếng là hẹp hòi.

 

Ngay khi lời nói của hắn vang lên, lũ con cháu phú gia trong Quốc Tử Giám đều sôi sục, ai nấy đều hăm hở muốn cho ta thấy thế gian hiểm ác thế nào.

 

Nói đến Quốc Tử Giám, thoạt nhìn nơi này có vẻ cao sang, thực tế chỉ là chỗ tập trung của lũ ăn chơi trác táng.

 

Những kẻ đến đây học đều là đám thiếu gia không học hành gì cả, ngoài đánh nhau gây rối, đi kỹ viện và cờ bạc, chẳng biết làm gì khác. Chúng chẳng học chữ nghĩa gì cả, nhưng lại vô cùng thành thạo việc ức h.i.ế.p kẻ khác.

 

5

 

Đêm đầu tiên ta vào ở trong Quốc Tử Giám, ta đã gặp phải một màn vây công đầy ghê rợn của bầy rắn.



 

Những con rắn xanh lè lè, thè lưỡi, đứng thẳng đầu giường ta, trừng trừng nhìn ta với ánh mắt đầy đe dọa. Đôi mắt của chúng phát ra ánh sáng xanh trong màn đêm đen, khiến ta vô cùng phấn khích.

 

Mấy năm trước, khi theo mẫu thân ra trận, ta từng có may mắn được thưởng thức món thịt rắn. Hương vị đó khiến ta nhớ mãi không quên.

 

Lúc thèm quá, ta đã nhiều lần năn nỉ phụ thân ta cho vào núi bắt rắn về hầm canh.

 

Phụ thân ta khóc lóc thảm thiết, ôm lấy cột nhà định đ.â.m đầu vào đó, miệng nói rằng nếu ta còn tiếp tục như vậy, thì dù có cho không cũng chẳng ai chịu cưới ta.

 

Vì vậy, ta đành tạm thời dập tắt ý định vào núi bắt rắn.

 

Nhưng lúc này, những con vật nhỏ kia đã tự mình dâng đến cửa, ta làm sao có thể bỏ qua mà không ăn chứ?

 

Chỉ trong vài động tác nhanh gọn, ta đã tóm được vài con rắn. Ta không kịp mặc áo ngoài, vội vàng chạy sang phòng ngủ nam kế bên.

 

Đám công tử ăn chơi đang tụ lại với nhau, đầu chụm đầu, thì thầm bàn tính kế sách. Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười đắc ý sau khi bàn mưu tính kế thành công.

 

Ta không chần chừ, bước tới phía sau lưng họ, nhét từng con rắn đang quằn quại vào khe hở giữa những cái đầu của chúng.

 

Chưa kịp nói lời nào, những tiếng hét kinh hoàng vang lên, chấn động cả Quốc Tử Giám.

 

Sau đó, ta bị Tế tửu mời lên để thẩm vấn.