Chương 9: Luyện tập công pháp chăm chỉ.
Hàn Lệ càng đọc, nàng càng cảm thấy nóng lòng muốn được thử luyện bản kiếm quyết này! Nàng suy nghĩ vài giây, sau đó quyết định bước ra khỏi phòng.
Nếu là như mọi khi, giờ này có lẽ nàng đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ rồi, tuy nhiên ngày hôm nay thì lại khác.
Tâm trạng của Hàn Lệ lúc này đang vô cùng nôn nóng, giống như tâm trạng của một đứa trẻ sắp được ăn bánh sinh nhật của mình vậy, mặc dù biết chiếc bánh đó vào tối hôm nay mình sẽ được ăn, nhưng vẫn rất tò mò muốn được thưởng thức nó trước!
Mặc dù hiện tại trời đã tối, nhưng trăng hôm nay lại đặc biệt sáng, đủ để giúp cho Hàn Lệ nhìn thấy đường đi.
Trên Trúc Phong có hơn 80% là rừng trúc, trong đó có một cánh rừng trúc lớn hơn cả, đó là rừng Tử Trúc! Sở dĩ nơi đây có tên như vậy là cũng có nguyên nhân! Trúc ở những nơi khác đều có màu xanh lá, riêng nơi này thì cây trúc lại có màu tím xen kẽ với màu xanh! Cây nào càng già thì màu tím sẽ càng nhiều.
Mà nơi Hàn Lệ đang đi đến, chính là khu vực ở phía sau núi, một phần của rừng Tử Trúc!
Nàng tìm tới một khu đất trống, bên cạnh còn có một dòng suối nhỏ! Nơi này chính là do trong một lần hiếu kỳ, mà Hàn Lệ đã đi vào khu rừng Tử Trúc và tìm được! nếu xét theo một góc độ nào đó, khu đất trống này rất giống một căn cứ bí mật để tu luyện.
Hàn Lệ sau khi tới nơi, nàng bắt đầu khoanh chân ngồi xuống đất, sau đó giở quyển Băng Phong Kiếm Quyết ra nhìn lại một lần nữa.
Dựa theo những gì được viết trong kiếm quyết, nàng bắt đầu hô hấp thu nạp linh khí và điều khiển linh lực bên trong cơ thể của mình.
Hiện tại, Hàn Lệ chỉ có thể bắt đầu từ học cách để điều khiển linh lực, bởi vì Băng Phong Kiếm Quyết cần có điều kiện tiên quyết, đó chính là linh lực hóa hình!
Nàng bây giờ mới chỉ ngưng tụ được linh lực thành băng bao bọc lấy cơ thể mà thôi, còn để điều khiển được phi kiếm t·ấn c·ông mục tiêu ở khoảng cách xa thì nàng vẫn chưa thể làm được!
Ngoài ra, Băng Phong Kiếm Quyết chính là kiếm pháp điều khiển cả gió và băng để tạo thành bão kiếm t·ấn c·ông mục tiêu! Mà việc tạo ra gió lại vô cùng khó đối với nàng, bởi vì thể chất của nàng chỉ có thể học công pháp hệ Băng, những công pháp hệ khác tuy nàng cũng có thể học được nhưng hiệu suất sẽ vô cùng thấp.
Rất may Băng Phong Kiếm Quyết đã giúp nàng giải quyết vấn đề này, bên trong kiếm quyết có phương pháp giúp nàng có thể điều khiển được gió, cho dù là nàng chưa từng học qua công pháp hệ Phong!
Dĩ nhiên là nàng chỉ có thể điều khiển gió bổ trợ cho lúc thi triển kiếm quyết mà thôi, hoàn toàn không thể đa dạng và biến ảo được giống như việc học một bản công pháp hệ Phong chính thống!
Tuy nhiên đối với nàng như vậy là quá đủ rồi!
Nàng hiện tại học cách điều khiển linh lực cũng chính là để điều khiển gió và điều khiển phi kiếm t·ấn c·ông từ xa.
Mất không quá nhiều thời gian, Hàn Lệ đã có thể học cách tạo ra một lốc xoáy nhỏ trong lòng bàn tay.
Sau đó là nàng bắt đầu ngưng tụ ra một phi trâm bằng băng với kích thước nhỏ, rồi nàng lại dùng gió để điều khiển nó, giúp nó lơ lửng trên không trung.
Vì là lần đầu, cho nên chân tay nàng có chút lóng ngóng, nhưng sau nhiều lần làm rớt phi trâm, nàng cũng có thể miễn cưỡng giữ được cho phi trâm ổn định một chỗ trên không trung.
Sau khi đã quen hơn với cách giữ ổn định cho phi trâm, tiếp theo nàng bắt đầu di chuyển nó theo ý nghĩ.
Điều này khó hơn so với tưởng tượng, bởi vì sau khi rời khỏi vị trí ban đầu, quỹ đạo của phi trâm rất không ổn định, đó mới chỉ là trong một khoảng cách ngắn chưa tới 1m! nếu xa hơn thì phi trâm sẽ rơi xuống và tan biến ngay lập tức.
Mà Hàn Lệ cũng nhận ra, mỗi khi ngưng tụ ra phi trâm mới, linh lực của nàng sẽ bị rút đi không ít, cho nên số lượng phi trâm mà nàng có thể tạo ra cũng vô cùng hạn chế.
“Có cách nào để khắc phục hạn chế này không? Chứ như này thì mình e là linh lực để duy trì phi trâm còn không đủ chứ đừng nói là để t·ấn c·ông”
Hàn Lệ chợt ngĩ ra: “Nếu như thay phi trâm ngưng tụ bằng linh lực thành phi trâm làm bằng ngoại vật thì sao nhỉ?”
Nàng nhanh chóng thử nghiệm, nhìn xung quanh một vòng, nàng hơi bất đắc dĩ: “Xung quanh hình như ngoài trúc ra cũng chẳng còn gì hết”
Nàng đứng dậy, sau đó tiến tới gần một cây trúc, rồi nàng dùng sức bẻ thử một cây, với ý định chẻ nó ra thành các cây tăm nhỏ, thay thế cho phi trâm.
Thế nhưng những cây trúc này nhìn thì có vẻ mềm, nhưng thực ra nó lại cứng ngoài sức tưởng tượng của cô.
“Ah? Trúc làm sao mà cứng vậy? còn cứng hơn cả thép nữa!” Hàn Lệ thở phì phò sau khi vận hết sức bẻ thử một cây trúc.
Thực ra khí lực của nàng bây giờ đã rất lớn, tuy nhiên tử trúc vốn không phải trúc bình thường, vì lâu năm tiếp xúc với linh khí mà nó trở nên rất cứng.
Nếu như không sử dụng dụng cụ thích hợp thì có thêm mấy cái Hàn Lệ cũng không bẻ nổi một cây tử trúc.
Nàng thật sự bó tay rồi.
“Chẳng lẽ không còn cách nào khác?” Hàn Lệ vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng nhìn xung quanh, chợt nàng phát hiện lá trúc cũng rất cứng và dẻo dai.
Bất đắc dĩ, nàng cũng chỉ đành dùng tạm mấy chiếc lá để luyện tập!
Tại khu rừng Tử Trúc này, ngoại trừ trúc và cỏ dại ra, hoàn toàn không còn loại cây gỗ nào khác, nếu không thì nàng cũng muốn đổi thành một que củi nhỏ còn hơn là cầm một chiếc lá.
“Thôi thì để lần sau chu đáo hơn, mang theo một cây rìu chuyên dụng vậy” Hàn Lệ thầm nói.
…
Bất tri bất giác, trời cũng bắt đầu sáng dần lên.
Mà Hàn Lệ bây giờ thì đang đứng im bất động, đôi mắt nàng nhắm lại, linh lực trong cơ thể thì không ngừng vận chuyển.
Chờ đến khi nàng mở mắt, một sóng xung kích mạnh mẽ phát ra từ người của nàng. Xung kích này khiến cho rừng trúc xao động không ngừng, những chiếc lá trúc rơi lả tả.
Hàn Lệ khẽ nâng tay lên, một phi trâm được ngưng tụ mà thành.
Sau đó nàng tiếp tục ngưng tụ ra thêm hai phi trâm nữa, tổng cộng là ba chiếc.
Chỉ thấy nàng khẽ vung tay, một cơn gió nổi lên, quấn theo vô vàn những chiếc lá trúc khô rụng dưới mặt đất.
Tất cả chúng bắt đầu xoay quanh Hàn Lệ, còn nàng chỉ hơi động ý niệm, một phi trâm phóng ra, kèm theo là vô số các chiếc lá trúc khác t·ấn c·ông về phía khóm trúc gần đó.
Leng keng!
Liên lục là các âm thanh v·a c·hạm phát ra, mà lúc này, trên thân của những cây trúc bị nàng t·ấn c·ông đang ghim lấy hàng chục chiếc lá trúc, đặc biệt, trong đó còn có một cây b·ị đ·âm thủng một lỗ xuyên qua cả thân cây.
“Không ngờ còn còn có thể vận dụng như vậy!” Hàn Lệ hơi sững sờ, không nghĩ tới uy lực của chiêu này vậy mà còn mạnh như vậy.
Thực ra, vốn chiếc phi trâm và những chiếc lá không hề đủ cứng để xuyên qua được lớp vỏ cứng rắn của cây trúc! Thế nhưng Hàn Lệ đã dùng linh lực của bản thân gia cố lại phi trâm và lá trúc, khiến cho một chiếc lá bình thường cũng có thể cứng cáp như sắt thép.
Mặc dù lợi hại là thế, tuy nhiên để đưa vào thực chiến thì vẫn còn hơi sớm! thứ nhất là vì quỹ đạo của đòn t·ấn c·ông quá đơn giản, cho nên rất dễ phán đoán để né tránh.
Thứ hai là tiêu hao cho một lần t·ấn c·ông cũng không ít, trên thực tế thì chỉ nên cường hóa cho phi trâm thôi, còn những chiếc lá trúc thì dùng để che đậy tầm mắt của đối thủ thì hợp lý hơn, chứ nếu không thì nàng chỉ có thể miễn cưỡng thi triển được ba đòn t·ấn c·ông là hết linh lực.
Chỉ cần gặp phải kẻ thù mạnh mẽ hoặc ngang cơ, khi mù quáng t·ấn c·ông như vậy sẽ chỉ khiến bản thân rơi vào nguy hiểm! tu sĩ mà hao hết linh lực thì cũng chỉ giống như phàm nhân mà thôi, cho nên nếu như kẻ thù chưa c·hết mà bản thân lại hao hết linh lực thì cũng chỉ như cá nằm trên thớt, chờ đợi kẻ thù tới làm thịt!
“Mà cũng không sao! Chỉ cần chăm chỉ tu luyện một chút, và sử dụng kỹ năng này hợp lý thì sẽ ổn thôi!” Hàn Lệ tự động viên bản thân một chút, sau đó nàng nhìn về phía chân trời.
Hàn Lệ nhìn thấy trời cũng sắp sáng, vậy là nàng bắt đầu trở về phòng của mình, nằm xuống giường, Hàn Lệ lập tức ngủ ngay, dù sao cũng tiêu hao tinh thần cả một đêm, không nghỉ ngơi một chút thì làm sao mà được?
…
Giữa trưa, Thanh Sơn nằm trên võng, anh đang chăm chú nhìn vào một cuốn sách cũ trên tay mình.
“Làm cách nào để một người không có thể chất đặc biệt cũng có thể thi triển ra các kỹ năng hệ băng, lôi, phong nhỉ!”
Chợt, anh hỏi thăm hệ thống: “Ngươi có biết cách nào để thi triển ra các chiêu thức của các hệ đặc biệt không? Hệ thống”
[Dĩ nhiên là biết! tuy nhiên việc này rất khó khăn, ngoài ra hiệu quả cũng không lớn lắm đâu!]
[Ký chủ có ý tưởng muốn học kỹ năng của các hệ đặc biệt sao?]
“Không phải! chỉ là tò mò thôi!” Thanh Sơn lắc đầu.
[Thực ra các hệ đặc biệt cũng không phải rất mạnh đâu, bởi vì mọi hệ kỹ năng đều có ưu nhược điểm riêng, nếu có thể vận dụng tốt thì dù chỉ là một kỹ năng thông thường cũng có thể đem lại hiệu quả không thể tưởng tượng được]
Thanh Sơn lại tiếp tục nhìn vào quyển sách trên tay mình, sau đó bắt đầu suy tư.
Mà ngay lúc đó, Hàn Lệ thức dậy và bước ra khỏi phòng, Thanh Sơn lúc này cũng phát hiện ra nàng, anh tiếp tục nhìn vào sách mà nói: “Cả đêm thức khuya rồi, sao không ngủ thêm lúc nữa?”
Hàn Lệ ngáp một cái, sau đó nghe thấy sư phụ hỏi thì vô thức trả lời: “Không sao ạ, con ngủ xíu là lại khỏe ngay ấy mà, A? sư phụ biết tối qua con không ngủ ạ!” nàng hơi giật mình, phải biết là hằng ngày sư phụ rất nghiêm khắc trong việc ngủ nghỉ, không ít lần nàng đã bị quở trách về việc đi ngủ muộn.
“Ha, con nghĩ ta không biết?” Thanh Sơn liếc mắt.
Thực ra việc anh biết đồ đệ không ngủ là do hệ thống đêm qua thỉnh thoảng sẽ thông báo cho anh mỗi khi được cộng thêm điểm!
Xảy ra chuyện này chỉ có một lý do! Trích điều thứ nhất: mỗi khi ký chủ giúp đệ tử của mình đạt được thành tựu nào đó thì sẽ có thể thu được điểm trao đổi ngẫu nhiên.
Mà thành tựu dĩ nhiên là học tập được một thứ gì đó mới, hoặc có đột phá nào đó về kỹ năng thì mới xuất hiện!
Cả một đêm từ lúc đi ngủ cho tới tận sáng anh nhận được ba cái thông báo là đủ hiểu! không cần nghĩ cũng biết là Hàn Lệ thức trắng đêm để luyện mấy quyển kiếm quyết mà anh mới đưa cho.
“Sư phụ cũng không trách con! Chẳng qua là tu luyện thì cũng nên có chừng mực, cố quá thì quá cố!” Anh hơi nhắc nhở đồ đệ một chút.
“Phải rồi! từ khi nhận con là đồ đệ tới nay, ta hình như chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy thực lực thực tế của con nhỉ? Chi bằng hiện tại con biểu diễn cho ta nhìn một lần đi!” Thanh Sơn đột nhiên ngồi thẳng dậy, sau đó hào hứng nói.
“Cái này” Hàn Lệ hơi do dự.
“Con không muốn sao?”
“Không phải! chẳng qua là con sợ sư phụ chê cười thôi” Nàng hơi xấu hổ.
Nàng lo lắng chẳng may mình thể hiện không tốt, dẫn đến sư phụ thất vọng về mình thì sao?
Dù sao thì người cũng đem cả kiếm quyết và công pháp tốt như vậy cho mình, vậy mà mình còn không luyện đến nơi đến chốn, thế chẳng phải rất mất mặt sao.
“Có gì mà chê cười? cứ thể hiện ra thực lực mạnh nhất của mình là được!”
Hàn Lệ hơi chần chừ, sau đó gật đầu: “Vâng, vậy thì con sẽ cho sư phụ thấy sự tiến bộ của con trong những tháng qua!”
“Được! lấy sư phụ làm mục tiêu, hãy dùng chiêu thức mạnh nhất của con đánh lên ta đi! Để sư phụ cảm nhận thực lực của con” Thực ra, ngoài việc muốn thấy thực lực của Hàn Lệ ra sao thì anh cũng muốn xem sau khi đột phá Kim Đan thì bản thân đã mạnh tới đâu.
“Có được không ạ?”
“Con sợ ta không chịu được?”
“Không, không phải!” Hàn Lệ vội lắc đầu.
Thế là Thanh Sơn đứng lên, rồi bắt đầu vào tư thế.
Hai chân anh để rộng bằng vai, hít thở sâu, gồng cơ lên và nói: “Tới đây đi, để cho sư phụ thấy những ngày qua con đã học được những gì!”
Hàn Lệ cũng rất phối hợp, trong thâm tâm của nàng, sư phụ đã trở thành người thần bí nhất mà nàng từng biết, mọi người ai cũng bảo sư phụ nàng là phế vật! ừm, thì cũng hơi lười, thế nhưng mà chỉ có nàng biết, sư phụ nhất định là đang ẩn giấu tu vi!
Mặc dù không biết vì sao, thế nhưng nàng vẫn tin chắc vào điều này!
Thế cho nên là hiện tại, Hàn Lệ không hề có ý định nhẹ tay.
"Sư phụ, con t·ấn c·ông đây!" Hàn Lệ hô lên, và ngay lập tức, một chiêu thức mà nàng am hiểu nhất, Hàn Chưởng, được tung ra.
So với lần đọ sức với Thiên Long lúc trước, Hàn Lệ hiện tại đã vận dụng linh lực của mình ở một trình độ và hiệu suất cao hơn rất nhiều.
Linh lực được sử dụng một cách tối ưu, tất cả nó đều được thu gọn lại trong lòng bàn tay, gần như không có chút linh khí nào thoát ra ngoài, khiến cho đối thủ có cảm giác đòn t·ấn c·ông của nàng rất vô hại.
Tuy nhiên nếu đối thủ dám khinh thường và không cảnh giác trước một chưởng này của nàng, hắn chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.
Mặc dù Hàn Lệ đã cố gắng che dấu, thế nhưng đối với một người có tu vi Kim đan như Thanh Sơn thì không khác gì múa rìu qua mắt thợ.
Anh gồng người lên, và tạo ra một lớp lá chắn, Thủy thuẫn
Hàn Lệ chưởng vào chiếc lá chắn, một cỗ lực xung chấn xuất hiện, đẩy nàng ngược trở lại.
Mà trên lớp màng nước sau khi bị Hàn Lệ chưởng trúng xuất hiện một lớp băng mỏng, tại vị trí tiếp xúc với chưởng kia của nàng.
Hàn Lệ không bất ngờ khi thấy đòn t·ấn c·ông của mình bị dễ dàng chặn lại. Dù sư phụ của nàng có được gọi là phế vật, nhưng tu vi của anh cũng đã là Trúc cơ đỉnh phong! Một đòn toàn lực của nàng e rằng là ngay cả khiến cho sư phụ lay chuyển cũng còn khó chứ đừng nói đến b·ị t·hương.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, thế là Hàn Lệ thi triển Băng phong kiếm quyết.
Một chiếc phi trâm được nàng ngưng tụ ra, nàng biết, nếu muốn cho sư phụ bất ngờ thì đây chính là cách duy nhất mà nàng có thể làm lúc này.
Cảm nhận được lượng linh lực đáng kinh ngạc trong chiếc phi trâm mà Hàn Lệ đang ngưng tụ, Thanh Sơn cũng không có ý định cản trở mà chờ cho nàng thi triển xong.
Anh biết, đây chính là thành quả mà đêm qua Hàn Lệ đã đạt được!
Thanh Sơn cũng nhanh chóng thi triển pháp quyết, Thủy long!
Nói là Long, nhưng thực ra chỉ là một á long với hình dạng giống rồng mà thôi.
Một con rồng nước dần hình thành và bắt đầu xoay quanh người của anh.
Mà phía bên Hàn Lệ cũng không chịu kém cạnh, chiếc phi trâm được nàng cường hóa với gần như toàn bộ số linh lực còn lại của mình. Hàn khí không ngừng tỏa ra từ chiếc phi trâm, khiến cho bầu không khí dần lạnh hơn.
“Đi!” Hàn Lệ hét lên, chiếc phi trâm bay vụt về phía trước, hướng thẳng về phía Thanh Sơn.
Mà Thanh Sơn cũng không vội, chỉ thấy thủy long quấn quanh người anh, bảo vệ nghiêm ngặt!
Keng!
Chiếc phi trâm v·a c·hạm với thân của Thủy long, mà không ngờ rằng chiếc phi trâm ấy lại vẫn tiếp tục cắm sâu vào trong hơn, chạm sát tới người của Thanh Trúc.
Thanh Sơn rất bất ngờ, một chiếc phi trâm nhìn trông nhỏ như vậy mà lại mạnh không tưởng! anh khẽ đưa tay ra tóm lấy chiếc phi trâm.
Ngay lập tức phi trâm mất liên kết với chủ nhân của nó, và Hàn Lệ bị rơi và trạng thái suy kiệt do hao hụt linh lực.
“A, không đánh nữa, không đánh nữa! sư phụ toàn bắt nạt con!” Nàng uể oải ngồi bệt xuống đất mà than vãn.
Nhìn thấy đồ đệ b·iểu t·ình như vậy, Thanh Sơn cũng ngừng thi triển thủy long, sau đó tiến tới gần chỗ Hàn Lệ, một tay trả chiếc phi trâm một bên nói: “Con khiến ta bất ngờ đó!”
Hàn Lệ nhận lại phi trâm, sau đó nói: “nhưng vẫn không đánh lại sư phụ a”
Thanh Sơn búng trán Hàn Lệ một cái: “Ha, giỏi! luyện khí kỳ mà cũng dám mơ tưởng đánh được Trúc cơ kỳ?”
Nàng che chán: “Đau ~”
Thanh Sơn nghiêm túc lại, và nói: “Chiêu vừa rồi của con hẳn là Băng phong kiếm quyết, đúng không?”
“Dạ phải ạ!”
“Uy lực thì tạm được nhưng mà điểm yếu quá nhiều!”
Nghe vậy thì Hàn Lệ ủ rũ cúi đầu, nàng thầm nghĩ: “Sư phụ thất vọng về mình sao? Vậy là mình thật sự kém cỏi như vậy ư?”
“Sao con không thử khiến cho chiếc phi trâm xoay tròn trước khi t·ấn c·ông?” Thanh Sơn gợi ý
“Có thể làm như vậy sao ạ?”
Thấy đồ đệ ngốc của mình còn chưa kịp tưởng tượng, anh thị phạm một lần cho nàng xem.
Thanh Sơn ngưng tụ ra một giọt nước, anh bắt đầu làm cho nó xoay tròn, nhắm thẳng về phía một hòn đá, Thủy đạn
Thủy đạn bắn đi, chưa đầy một cái nháy mắt, hòn đá đã nổ tung.
Hàn Lệ kinh ngạc nhìn về phía hòn đá b·ị b·ắn nổ tung: “Viên thủy đạn nhỏ như vậy mà lại có thể phá hủy cả một tảng đá ư?”
“Con cứ từ từ nghiên cứu, tuy kỹ năng của con còn nhiều điểm yếu, thế nhưng đừng quên đây mới chỉ là ngày thứ hai con học được môn kiếm quyết này! Mọi tinh hoa và ảo diệu của nó con còn cần phải mất thêm nhiều thời gian nữa thì mới có thể hiểu và vận dụng triệt để được!”
“Vâng! Con đã hiểu ạ” Hàn Lệ hào hứng đứng dậy đáp.
Xua xua tay để Hàn Lệ tự đi tu luyện, Thanh Sơn tiếp tục nằm trên võng và đọc sách.
Trong đầu anh lại bắt đầu suy nghĩ viển vông “không biết khi nén nước tới mức nhất định thì liệu nó có biến thành băng không nhỉ?”