Chương 8: Mua ba quyển kiếm quyết Băng Phong, Băng Tinh, Vĩnh Hằng Tử Linh Kiếm Quyết.
Gần một tháng sau…
Thanh Sơn thức dậy sau một ngày dài nằm ngủ.
Mặc dù đã gần một tháng trôi qua, tuy nhiên cái cảm giác đối mặt với kẻ tự xưng là vị thần cai quản thời gian tại dòng sông thời gian kia vẫn còn khiến anh cảm thấy hơi lo lắng.
Mặc dù biết là hắn sẽ không thể nào tìm được anh, nhưng việc có người ở bên ngoài đang nhớ thương tới linh hồn của anh khiến anh cảm thấy không được thỏa mái.
Ngoài ra, cái ảo cảnh mà Vị thần thời gian đó tạo ra là thật, hay chỉ là giả? Tuy hệ thống nói, mọi ảo cảnh đều là giả, thế nhưng có phải đúng là như vậy không? Mặc dù tên Vị thần thời gian không phải người tốt, thế nhưng hắn hẳn là rất có năng lực trong lĩnh vực về thời gian chứ?
Biết đâu đó lại là một đoạn ký ức trước đây của mình thì sao?
“Haiz, cũng muốn quay lại hỏi lắm nhưng mà vì cái mạng nhỏ cho nên đành thôi” Thanh Sơn lắc đầu, anh tạm gác vấn đề này sang một bên, dù sao thì điều này dù là thật hay giả thì cũng không ảnh hưởng quá nhiều đối với thực tại.
“Thiên tư của mình bây giờ cũng đã là cấp 5 rồi, tốc độ tu luyện quả nhiên là mạnh hơn rất nhiều!”
Tuy anh rất lười tu luyện, thế nhưng tốc độ tăng trưởng kinh nghiệm vẫn tăng nhanh, một tháng tăng hơn trăm điểm là chuyện bình thường.
Nếu như thiên tư cao hơn nữa thì không biết hiệu quả tu luyện sẽ còn khủng kh·iếp như thế nào?
Mặc dù lệnh bài thời không vẫn còn, thế nhưng anh lại không dám dùng, tuy có hệ thống bảo vệ nhưng anh vẫn có thể gặp nguy hiểm, còn nếu cho Hàn Lệ sử dụng thì chỉ có trời mới biết liệu nàng sẽ gặp phải chuyện gì!
Cho nên anh dứt khoát không dùng nữa! mặc dù cái dụ hoặc về thiên tư rất lớn, nhưng anh vẫn nhịn được, dù sao thì thiên tư cấp 5 tại vực Hỗn Mang cũng đã là rất cao rồi!
“Hệ thống! ngươi có thu gom đồ đã qua sử dụng không? Hay là thế này, ta bán lại cho ngươi cái lệnh bài thời không với giá 50 điểm trao đổi nhé!”
[Ký chủ bớt nằm mơ! Hàng đã bán đi, hệ thống sẽ không bao giờ nhận lại!]
Thanh Sơn thở dài, dùng thì không dùng được, bán cũng không được, thôi thì chỉ đành cất đi vậy, hi vọng sau này sẽ có thể sử dụng đến nó!
Anh bước xuống giường và ra khỏi phòng, vẫn như mọi khi, anh lại nhìn thấy Hàn Lệ đang ngồi trước cổng mà ngẩn người, không biết lại đang nghĩ đến điều gì.
Hàn Lệ lúc này cũng đã đột phá đến luyện khí trung kỳ, có lẽ chẳng mấy chốc mà nàng cũng sẽ đột phá lên Luyện khí hậu kỳ thôi, tốc độ phải nói là nhanh hơn rất nhiều so với thiên tư của nàng, có lẽ là do có thể chất đặc biệt?
“Cũng nên mua cho nàng một bộ kiếm pháp chứ?” Thanh Sơn thầm nghĩ.
Hệ thống, mở cửa hàng!
Hiện tại là lúc mua cho nàng một bộ công pháp mới, mà công pháp gì thì anh cũng đã nghĩ kỹ, nếu thể chất đã là băng, vậy thì thêm một bộ kiếm pháp hệ băng nữa là hợp lý.
[cửa hàng: vui lòng lựa chọn loại đồ muốn mua]
“kiếm quyết, hệ băng, tốt nhất là phù hợp cho luyện khí kỳ”
[đã tra ra mặt hàng phù hợp nhất:
Băng Phong Kiếm Quyết: kết hợp giữa sức mạnh của gió và băng, khi thi triển tạo ra một cơn bão tuyết, mỗi một bông tuyết chính là một lưỡi kiếm sắc bén đoạt mệnh kẻ thù. 50 điểm
Vĩnh Hằng Tử Linh Kiếm Quyết: một loại sức mạnh huyền bí, khi thi triển sẽ khiến cho kiếm đi trong vô hình, kẻ thù chưa kịp nhận ra thì thân đã phân làm hai nửa. 50 điểm
Băng Tinh Kiếm Quyết: triệu hồi một hư ảnh mang sức mạnh cức lớn, có thể t·ấn c·ông cũng có thể bảo vệ. 50 điểm]
Nhìn vào ba mặt hàng, Thanh Sơn cảm thấy thứ nào cũng đáng giá.
Điểm trao đổi của anh bây giờ cũng không ít, hoàn toàn có thể mua cả ba quyển kiếm quyết này, tích trữ bao nhiêu lâu dùng chỉ trong một phút, tuy cảm giác hơi xót, thế nhưng từ trước đến nay thì hệ thống chưa lừa anh bao giờ cả, đã là đồ của hệ thống thì đều là chân phẩm, chẳng qua là có đủ điểm để mua hay không thôi.
“Quyết như vậy đi!”
[Mua thành công!]
Trong tay Thanh Sơn đột ngột xuất hiện ba bản sách, phần bìa còn vô cùng mới, trền đó còn không ngừng tản mát ra mùi vị của rất nhiều tiền.
[Băng Phong Kiếm Quyết, Vĩnh Hằng Tử Linh Kiếm Quyết và Băng Tinh Kiếm Quyết: độ chính xác 100%]
Đây còn là lần đầu anh nhìn thấy một bản kiếm quyết chính xác 100% đấy.
Nội dung bên trong cuốn sách cũng vô cùng dễ hiểu, cảm giác đúng là đắt xắt ra miếng, mỗi tội đưa cho đồ đệ thì anh cũng sẽ không nhận được điểm.
Tuy nhiên việc có kiếm được điểm từ việc này hay không, đối với anh cũng không quan trọng lắm, bởi vì khi nhìn đồ đệ của mình mạnh lên, anh cảm thấy vui và thỏa mái! Như vậy là quá đủ đối với anh rồi.
Vì sao anh lại cảm thấy như vậy thì anh cũng không thể giải thích được, mà ngay từ hệ thống cho tới các ảo cảnh và trong thâm thâm của mình, anh đều cảm thấy mình nên làm như vậy, mặc dù chẳng biết tại sao.
Băng Phong Kiếm Quyết là một bộ kiếm pháp lấy linh lực ngưng tụ ra phi kiếm, dùng sức mạnh của gió để điều khiển kiếm, một người điều khiển vạn kiếm, tràng cảnh vô cùng là kích thích.
Vĩnh Hằng Tử Linh Kiếm Quyết thì lại chú trọng vào một kiếm, kiếm đi kiếm đến trong vô hình, sát thương đơn mục tiêu cực mạnh.
Băng Tinh Kiếm Quyết là kiếm pháp, hay nói chính xác hơn thì nó giống một môn pháp quyết hơn khi mà thi triển kiếm quyết này, sẽ triệu hồi ra một tinh linh băng, có thể t·ấn c·ông cũng có thể phòng ngự tùy thuộc vào sự biến hóa của người sử dụng.
Chợt anh nhớ tới chức năng cường hóa của hệ thống, “Hệ thống, nâng cấp nó lên có xác suất thất bại không?”
[Không! Tuy nhiên cấp độ cường hóa chỉ dừng ở 10 là cao nhất, còn phí mỗi lần nâng cấp sẽ tăng dần theo cấp số nhân, +1 mất 1, +2 mất 2, +3 mất 4, cứ thế mà nhân lên]
“Vậy chẳng phải nâng lên +10 cần những hơn 500 điểm sao?”
[đúng vậy đó, nhưng mà uy lực của nó cũng sẽ mạnh hơn]
“Như vậy thì phải mất bao nhiêu ngày tháng chứ? Thôi bỏ đi, nâng cấp cả ba lên +1”
[nâng cấp hoàn tất!]
Sauk hi nâng cấp thì vẻ bề ngoài của ba bộ kiếm quyết cũng không có gì thay đổi, có lẽ là nội dung của nó mới thay đổi đi?
“Đồ nhi!” Thanh Sơn cất tiếng gọi Hàn Lệ.
Nàng nghe thấy tiếng của sư phụ thì hoàn hồn, quay đầu lại, nghi hoặc hỏi “Người gọi con?”
“Ừm, lại đây ta có thứ tốt muốn cho con!”
“vâng” Hàn Lệ nhanh chân chạy lại.
“Đây là Băng Tinh Kiếm Pháp, Vĩnh Hằng Tử Linh Kiếm Pháp và Băng Phong Kiếm Pháp, cả ba loại kiếm pháp đều có ưu nhược điểm khác nhau, con học trước một loại, sau khi nắm chắc thì học nốt những bản còn lại” anh đưa cả ba quyển kiếm quyết cho Hàn Lệ.
Nhìn vào ba quyển kiếm quyết, Hàn Lệ kinh hãi khi đọc phần giới thiệu của nó.
“Sư phụ, cái này, phẩm cấp của kiếm pháp này có phải là Thiên Giai không ạ?” Hàn Lệ bây giờ cũng không còn là một nàng gái ngu ngơ không biết gì, nàng có mấy lần đi Thư Viện của tông môn, đọc qua không ít sách.
Mấy cái thường thức về tu tiên giới nàng cũng biết một chút.
Bản công pháp Băng hệ mà trước đây sư phụ cho nàng, theo nàng suy đoán phẩm cấp của nó ít nhất cũng phải là Địa giai cao cấp, bây giờ sư phụ lại đưa cho nàng ba bản Thiên giai kiếm quyết, tuy chưa biết là Cao hay Mãn cấp, nhưng chỉ riêng cái mác Thiên giai là đủ để khiến cả tu tiên giới đỏ mắt rồi, chứ đừng nói là những ba quyển.
“Ờ, chắc vậy, ha” Thanh Sơn trước đây cũng không để ý, mấy món đồ mà hệ thống cường hóa xong thì anh chỉ nghĩ là nó mạnh hơn chút thôi, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì hình như theo như thường thức của tu tiên giới, một chút ấy chính là cả một cái vấn đề!
“Con phải giữ bí mật về mấy môn công pháp kiếm quyết này, có biết chưa? Nhớ là không được tiết lộ cho ai biết về sự tồn tại của nó, nếu không thì chúng ta khó mà có ngày được sống yên thân” Thanh Sơn cảm thấy cũng nên dặn dò đồ đệ một chút.
Bình thường thì chỉ cần không nói ra, sẽ không có ai biết công pháp kiếm quyết ấy phẩm cấp ra sao, trừ khi gặp người cùng thi triển môn công pháp kiếm quyết giống nhau thì mới nhận ra sự khác biệt! dĩ nhiên là còn phải là người nghiên cứu kỹ càng nữa, chứ cái thể loại mới nhập môn thì phẩm cấp cao hay thấp vẫn giống nhau thôi, mỗi tội phẩm cấp thấp thì học khó hơn, vì độ chính xác của nó thấp đến đáng thương.
“Vâng, con hiểu!” Hàn Lệ cũng biết rõ, đừng thấy trong tông môn yên bình là thế, nhưng ở bên ngoài việc g·iết người đoạt bảo là chuyện xảy ra thường xuyên.
Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy sư phụ mình có lai lịch thật không tầm thường, có thể đưa ra ba bản công pháp Thiên giai mà không nháy mắt lấy một cái, quả thật ngoài sư phụ của nàng ra thì nàng không thấy người thứ có thể làm như người.
Mà nàng cũng vô cùng cảm động, đó là thiên giai đó a! thử đặt tay lên trán mà ngẫm xem, có vị sư phụ nào có thể trong ngày đầu tiên đã đưa cho đồ đệ mình một bản công pháp Địa giai, hai tháng sau thì đưa ba bản kiếm quyết Thượng giai không?
“con nhất định sẽ không khiến người thất vọng” nàng không kìm được mà chảy nước mắt, giọng nghẹn ngào không nói thành lời
“được rồi, nhìn con xem, cảm giác như ta sắp c·hết không bằng” Thanh Sơn thì vẫn một bộ không có gì quan trọng.
“Người đối tốt với con như vậy, thế mà con lại có chuyện luôn dấu diếm người!” Hàn Lệ cúi đầu, khóe mắt dưng dưng, giọng nói có chút nghẹn ngào.
“Mỗi người đều có bí mật riêng của mình, con nói hay không thì đó là quyền của con, đâu có ai ép con phải nói đâu? đúng không nào!” anh nói với giọng hiền hòa “Cho nên không cần phải cảm thấy có lỗi, hãy nhớ rằng chúng ta là người thân! Trời có sập xuống thì ta cũng có thể đỡ được, không cần lo lắng gì cả!”
Hàn Lệ ngẩng đầu, nàng nhìn về phía khuân mặt hiền hậu đang tươi cười nhìn lấy nàng, trong ánh mắt ấy, nàng nhìn thấy được sự trân thành.
Đây là lần đầu tiên ngoài cha mẹ của nàng, mà nàng có thể cảm nhận được sự quan tâm chân thành, cảm giác an toàn và ấm áp đến như vậy.
Lần này thì Hàn Lệ thật sự không kiềm nổi nữa, nàng xà vào ngực của sư phụ mà khóc nức nở.
Thanh Sơn thật bất đắc dĩ, đang nói chuyện bình thường làm gì mà lại khóc òa lên? Anh suy đoán trong lòng: “Là do nàng có chuyện buồn trong quá khứ sao? hẳn là vì chuyện này mà nàng ngày nào cũng ngồi thẩn người trước cổng như vây?”
“Cũng không biết nàng có chuyện buồn gì? Thật là tò mò, nhưng mà mình cũng không thích đào bới quá khứ của người khác! Nếu như nàng muốn nói thì nàng sẽ nói thôi” Thanh Sơn thầm nghĩ.
Không biết là vì khóc nhiều hay vì lâu ngày căng thẳng, mà bây giờ Hàn Lệ cảm thấy mệt mỏi rồi sau đó nàng ngủ th·iếp đi, lúc này, Thanh Sơn bất đắc dĩ phải ôm lấy nàng, một bên ngồi một bên thầm nói.
“khóc thì cũng khóc rồi, giờ còn ngủ nữa, mông của ta hơi tê à nha” Thanh Sơn miệng thì nói vậy, nhưng anh cũng không đánh thức nàng, thôi thì chiều nàng một hôm đi.
Vậy là anh đành phải hóa thân thành chiếc giường và gối đến tận khi mặt trời bắt đầu lặn, cho đến lúc này thì Hàn Lệ mới mơ màng tỉnh dậy.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, Hàn Lệ chỉ cảm thấy có một vòng tay ấm áp ôm lấy nàng, nàng ngẩng đầu lên thì phát hiện người ôm nàng là sư phụ, tuy nhiên nàng phát hiện sư phụ lúc này đã ngủ gật.
Nàng khẽ cười một cái, sau đó khẽ lay sư phụ tỉnh lại.
“Ngáp” Thanh Sơn b·ị đ·ánh thức thì tỉnh lại rồi ngáp dài một cái “Con tỉnh rồi sao?”
“vâng” Hàn Lệ gật đầu.
“vậy sao còn không mau đứng dậy?”
“A?” Nàng nhanh chóng đứng dậy, lúng túng đứng ở một bên đỡ Thanh Sơn đứng dậy.
“Ai ui cái thân tôi” cả người Thanh Sơn tê dại.
“để con đỡ người về phòng”
“hừ, bây giờ thì lễ phép lắm” Thanh Sơn oán khí.
“người cũng hưởng thụ không ít còn gì” nàng cười tủm tỉm
“hưởng thụ? Hưởng thụ cái… ai, cái lưng sắp gãy rồi” Thanh Sơn đấm lưng “Lần sau thì đừng mơ tưởng ngủ trên người ta”
Sau khi trở về phòng, anh nhanh chóng đuổi Hàn Lệ ra ngoài, rồi thỏa mãn mà nằm xuống giường “tao về rồi đây chiếc giường thân yêu”
Nằm xuống một cái, Thanh Sơn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài mệt mỏi, ừm, thì ngồi im một chỗ cũng là một loại mệt mỏi.
Còn Hàn Lệ, sau khi quay về phòng, nàng không thể nào đi ngủ ngay. Thay vào đó, nàng thắp lên ánh đèn, lấy ba quyển Kiếm quyết mà sư phụ mới đưa cho nàng và xem chúng một lượt.
Dù nàng chỉ là đọc nội dung bên trong Kiếm quyết mà thôi, thế nhưng linh lực trong cơ thể đã tự chủ vận chuyển, nàng không khỏi cảm thán: “Không hổ là Thiên giai Kiếm quyết, nhưng mà đáng lẽ ra phẩm cấp càng cao thì càng khó học mới phải, sao mình có cảm giác hai bản kiếm quyết này còn dễ hiểu hơn cả quyển pháp quyết Địa giai vậy?”
“Là do mình đọc nhầm? Thiên giai vỗn dĩ dễ hiểu hơn Địa giai?” Hàn Lệ nghi ngờ.
“Nhưng mình có thể chắc chắn rằng, ba quyển Thiên giai này mạnh hơn Địa giai rất nhiều!”
//Ở đây có thể ai đó sẽ thắc mắc vì sao Hàn Lệ lại cảm thấy ba quyển kiếm quyết này lại dễ học hơn bản công pháp mà Thanh Sơn từng đưa cho nàng trước đây! Thực ra tác viết vậy là cũng có ý riêng, bột bí chút là có liên quan tới huyết mạch của nàng và lai lịch của cuốn bí tịch mà sư phụ của Thanh Sơn để lại! tiết lộ thế thôi, mọi người cứ từ từ đoán, iu mọi người! ^v^
Sau khi Hàn Lệ đọc xong cuốn Băng Phong Kiếm Quyết, nàng không khỏi ngạc nhiên rằng, mặc dù mới đầu đọc cảm giác vô cùng dễ hiểu, thế nhưng khi nghiên cứu thật sự nghiêm túc, nàng mới thấy sự biến đổi linh hoạt khó lường bên trong nó.
Điều khiến nàng kinh sợ nhất trong bản kiếm quyết này, đó là cực hạn mà người tu luyện nó có thể thi triển ra!
Kiếm vực!
Kiếm vực là một trong vô vàn các Lĩnh vực mà chỉ có cường giả Luyện hư kỳ mới có thể lĩnh ngộ và thi triển ra được.
Mà bản kiếm quyết này lại có thể giúp người tu luyện mặc dù chưa đạt tới cảnh giới Luyện hư, cũng có thể miễn cưỡng thi triển Kiếm vực trong một khoảng thời gian ngắn!
Nhưng dĩ nhiên là đánh đổi lại, tác dụng phụ sau khi cưỡng chế thi triển ra Kiếm vực cũng vô cùng lớn! Nếu như muốn làm chủ Kiếm vực thì tu vi ít nhất cũng phải đạt Hóa thần kỳ trở lên, mặc dù thời gian thi triển sẽ ngắn và uy lực thực tế sẽ có phần kém cạnh so với lĩnh vực mà Luyện hư cường giả tạo ra!
Thế nhưng như vậy cũng đã rất tốt rồi, nắm giữ kiếm quyết này, đồng nghĩa với việc bản thân sở hữu một con át chủ bài trong tay.
Đâu có ai chê bản thân có quá nhiều át chủ bài đâu?