Chương 7: Thiên tư cấp 5.
Một tháng sau.
Thanh Sơn hiện tại đang ở trong phòng của mình, anh ngồi trên giường suy nghĩ.
“Mặc dù có thể dùng điểm để tăng cấp, thế nhưng vẫn khá là chậm nha! Còn chưa kể đến việc mình còn phải dùng điểm vào nhiều việc khác nữa! cảm giác thật là khó chịu!”
“Bảng giao diện!” Thanh Sơn khẽ hô.
[Thanh Trúc: thiên tư cấp 2
…
Điểm trao đổi: 180]
“Hệ thống, có cách nào để tăng thiên tư lên không?” anh hỏi hệ thống.
[Thực ra thì hệ thống có cách để giúp ký chủ tăng thiên tư lên, tuy nhiên cũng có chút nguy hiểm! không biết ký chủ dám liều hay không?]
[Lệnh bài thời không: Khi sử dụng, nó giúp linh hồn của người sử dụng dịch chuyển tới dòng sông thời gian, khi đắm chìm vào trong dòng sông này, nó sẽ giúp thiên tư của bạn tăng lên một chút! Tác dụng phụ: Trong quá trình cải thiện thiên tư, bạn có thể chịu phản phệ nghiêm trọng, nếu có thể vượt qua phản phệ thì thiên tư sẽ tăng mạnh, nhưng nếu như không vượt qua được thì cả thể xác và tinh thần của bạn sẽ bị hủy hoại nghiêm trọng. Mức giá: 150 điểm trao đổi]
Nhìn vào tác dụng của khối lệnh bài này, anh có chút động tâm. Tuy nhiên khi nhìn vào tác dụng phụ, điều này khiến anh hơi lo lắng.
[Ký chủ yên tâm, nếu như ký chủ không chịu được thì hệ thống sẽ giúp linh hồn của ký chủ quay trở về! đảm bảo sẽ không nguy hiểm, tuy nhiên sự đau đớn và thống khổ trong quá trình cải thiện tư chất là không thể tránh khỏi!]
Nghe hệ thống nói vậy, Thanh Sơn còn có thể từ chối? Hệ thống đã mở lời giúp đỡ như vậy, anh còn sợ sệt thì có đáng là người xuyên không?
“Mua! Chơi luôn chứ sợ gì!” Thanh Sơn quyết định mua khối lệnh bài này.
[Mua “Lệnh bài thời không” thành công! Do tính chất đặc biệt của món hàng này, kích hoạt kết giới ngăn cách!]
Từ lòng bàn tay của mình, Thanh Sơn cảm nhận được cảm giác mát lạnh truyền tới từ khối lệnh bài.
Khối lệnh bài làm từ kim loại, vẻ bề ngoài vô cùng cũ, mang theo khí tức của thời gian.
Màu của lệnh bài cũng rất bình thường, cũng không có hoa văn ký tự gì, nếu như không phải là đồ của hệ thống thì anh cũng phải hoài nghi nó chỉ là một tấm sắt bình thường không có gì lạ rồi!
[Ký chủ chỉ cần đặt lệnh bài lên trán, sau đó thì linh hồn của ký chủ sẽ được tự động dịch chuyển tới dòng sông thời gian. Ký chủ cũng không cần quá khẩn trương và lo lắng, hãy nhớ rằng Hệ thống luôn ở bên cạnh ký chủ và bảo vệ ngài.]
“Ừm! Tất cả nhờ vào ngươi vậy!” Thanh Sơn dựa theo lời của hệ thống mà đặt lệnh bài lên trán.
Ngay sau khi sử dụng lệnh bài, một sóng xung kích khuếch tán ra từ người của Thanh Sơn mọi đồ đạc trong phòng bị khuấy tung lên.
[Ký chủ hãy cẩn thận, nếu gặp phải ảo cảnh thì đừng trầm mê vào nó! Hãy luôn giữ cho bản thân mình được tỉnh táo!]
Những cảnh vật xung quanh anh dần mờ nhạt, mọi âm thanh đều biến mất, thứ cuối cùng mà anh nhìn thấy chính là những dòng chữ nhắc nhở của hệ thống.
Cho tới khi Thanh Sơn lấy lại được nhận thức thì anh đã xuất hiện một nơi nào đó, lúc này anh đang trôi dạt trên mặt nước rộng vô tận, ánh mắt anh trống rỗng bất định, như một người bị mất hướng giữa không gian mênh mông.
Thời gian ở dòng sông thời gian có vẻ hơi khác so với bình thường, ở đây anh có cảm giác dù chỉ một giây thôi, thế nhưng cứ như thể là đã trôi qua cả một thập kỷ.
Chẳng biết qua bao lâu, khi mà ý thức của anh sắp biến mất, mọi giác quan như bị đóng băng, ký ức về thực tại dần bị phai nhòa thì anh bất ngờ nghe được âm thanh.
"Con người, tại sao bạn lại đến đây?" Một dải ánh sáng phát ra tiếng nói vang vọng khắp không gian. Nó được tạo nên từ những sợi tơ ánh sáng kết nối với khắp nơi, những sợi tơ này giống như là để giữ cho không gian không sụp đổ vậy.
"Tại sao?" Thanh Sơn đang nhắm mắt, anh nghe thấy câu hỏi mà vô thức trả lời.
"Bạn đến từ đâu và bạn đang đi đâu?" chùm sáng tiếp tục hỏi, tiếng nói của nó như tiếng nhạc ngân nga mà êm dịu.
“Tôi đến từ đâu?" Thanh Sơn bất ngờ mở mắt ra, nhưng anh lại chỉ thấy một đám mây trắng bồng bềnh trên bầu trời bất tận. Ánh mắt anh tràn đầy mê man, như một người đang không ngừng nhớ lại một cái gì đó đã vô tình rơi vào quên lãng trong suốt một thời gian dài.
Những ký ức về cuộc sống trước đây, về kiếp trước của mình, bắt đầu trôi về phía anh như những hình ảnh mờ mịt, như những tia sáng lung linh tỏa ra từ kí ức xa xưa.
Thanh Sơn tỉnh dậy và nhận ra mình đang nằm trong một bệnh viện. Ánh sáng mặt trời buổi chiều nhẹ nhàng chiếu vào trong phòng, làm cho không gian trở nên tĩnh lặng.
"Vừa mới mơ thôi sao?" Thanh Sơn tự hỏi, cảm giác thời gian trong giấc mơ vừa rồi dường như đã kéo dài và sâu đậm hơn thời gian thực tại.
Nhưng khi anh nhìn xuống bàn tay của mình, bàn tay trắng nhợt nhạt và những đường ống truyền điện giải cắm trên cổ tay, hiện thực khiến cho anh cảm thấy hơi sốc. Anh nhớ lại mình đã trải qua một trải nghiệm kỳ lạ nào đó, nhưng chi tiết cụ thể đang rất mơ hồ.
Cùng lúc đó, tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền tới kéo anh ra khỏi suy tư. Cửa mở ra, và một nàng gái xuất hiện trước mắt anh, khuân mặt nàng nhỏ nhắn và tiều tụy do thức khuya lâu ngày.
“Hàn Lệ? sao nàng lại ở đây?” Thanh Sơn ngạc nhiên, không dám tin vào mắt mình.
Nàng gái nhìn về phía giường bệnh, cảm xúc của nàng vô cùng khó diễn tả khi nhận ra Thanh Sơn đã tỉnh dậy, “Anh, anh tỉnh rồi sao?”
Anh? Xưng hô này hình như không đúng, Thanh Sơn từ sau khi xuyên không đã không còn sử dụng xưng hô này.
Thanh Sơn định nói gì đó, nhưng lại phát hiện bản thân không phát thành lời, không phải là vì không nói được, mà là anh không thể điều khiển được bản thân mình!
Cơ thể anh tự động di chuyển và nói chuyện, “em, gái?”
Nàng gái trước mặt anh nghe thấy vậy thì hai mắt dưng dưng, nàng kìm nén cảm xúc trong lòng, nở một nụ cười gượng gạo “Phải, là em nè!”
Trong đầu Thanh Sơn lúc này, có từng mảnh ký ức rời rạc bắt đầu nối lại.
Một đoạn ký ức bắt đầu với việc anh giúp đỡ một nàng gái trên đường bị t·ên c·ướp túi t·ấn c·ông, và sau đó anh đã lấy lại từ tay t·ên c·ướp và trả lại chiếc túi cho nàng ấy.
Đôi mắt lấp lánh của nàng gái khi nhận lại chiếc túi từ tay chàng trai như muốn nói, "đây là tiếng sét ái tình của cuộc đời mình?"
Nàng luôn mơ ước về một tình yêu như trong truyện ngôn tình, lãng mạn và ấm áp.
Chỉ tiếc rằng chàng trai ấy rời đi quá nhanh, cho nên nàng chưa kịp làm quen! Điều này khiến nàng tiếc nuối không thôi.
Sau khi trở về nhà, trong tâm trí nàng lúc nào cũng in sâu hình ảnh chàng trai ấy, lúc bấy giờ nàng mới biết, mình yêu mất rồi!
Vậy là nàng gái vì gặp lại chàng trai mà nàng đã quay lại chính nơi nàng b·ị c·ướp túi, chỉ hi vọng rằng có thể một lần nữa gặp lại anh ấy.
Và rồi qua không biết bao nhiêu ngày, nhiều khi nàng cũng nản lòng, nhưng mỗi khi về đến nhà là nàng lại không thể quên được hình bóng của người, điều này chính là động lực thôi thúc nàng quay trở lại để chờ đợi chàng trai.
Vào một ngày mưa to, nàng gái đang trú mưa dưới bến chờ xe bus thì bất ngờ gặp lại chàng trai ấy cũng chạy tới cùng trú mưa tại đó.
Nàng gái lúc này mới càng vững tin vào duyên số, nàng quyết định nắm bắt cơ hội này mà làm quen với anh.
Mới đầu nàng chỉ là xin in4 làm quen, dần dần nàng mạnh bạo hơn, nàng quyết định công khai theo đuổi chàng trai ấy, dù cho có bị từ chối bao nhiêu lần, thậm chí là bị làm ngơ!
Ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng chàng trai ấy cũng đã bị tấm chân tình của nàng làm cho siêu lòng.
Cả hai đã có một quãng thời gian vui vẻ với nhau, cùng đi ăn, đi xem phim, đi công viên, dần dần tình cảm của họ trở nên rất sâu đậm và cả hai đã hẹn ước bên nhau tới cuối đời.
Hai người họ quyết định giới thiệu nhau cho gia đình, và được hai bên rất tán thành cho tới khi… hai bên gia đình gặp mặt trực tiếp.
Lúc này hai người yêu nhau ấy mới bàng hoàng phát hiện, mẹ của nàng gái đã từng là người yêu của bố chàng trai, hai người đã có với nhau một người con và người con ấy chính là chàng trai, người mà nàng gái yêu sâu đậm nhất.
Sau khi gia đình của mẹ nàng gái phát hiện ra mối quan hệ của bà với bố chàng trai, họ đã cấm đoán người mẹ, sau đó cưỡng ép gia đình ba người rời xa nhau, người vợ kêu gào trong vô vọng khi bị gia đình kéo đi, để lại người cha ôm lấy đứa con còn chưa kịp dứt sữa mẹ! Người cha đau khổ mà nhìn bóng hình đối phương dần biến mất trong tầm mắt.
Sau 20 năm trôi qua, đứa con trai của họ đã trưởng thành, trong khi người mẹ kia đã bị ép buộc phải xây dựng một gia đình mới và đã có một nàng con gái xinh đẹp.
Vận mệnh trớ trêu thay khi để cho hai người con này gặp nhau trong một lần nàng gái trốn nhà đi chơi, sau đó bị t·ên c·ướp t·ấn c·ông và được chàng trai cứu giúp.
Khoảnh khắc đó, khi hai người yêu nhau nhận ra rằng họ là anh em cùng mẹ khác cha, đã làm tan vỡ những ước mơ tươi đẹp của họ chỉ sau một buổi chiều ấy.
Nàng gái đau buồn chạy đi dưới cơn mưa chiều như trút nước, nàng vừa chạy vừa gào khóc để giải tỏa nỗi đau trong lòng. Những giọt mưa rơi từ trên cao như những giọt nước mắt của trái tim họ, trộm lấy đi niềm hạnh phúc mà họ từng nghĩ sẽ mãi mãi.
Người khóc vì tình nhưng trời cao kia đâu có thấu, chàng trai buồn bã ngồi trong phòng, nỗi đau như từng vết dao sắc bén khứa vào trái tim nhỏ bé này.
Rồi, tiếng chuông điện thoại vang lên, “Kỷ niệm một năm ngày chúng mình yêu nhau”
Lời nhắc nhở do chính tay cặp đôi ấy viết, giờ khắc này vang lên lại càng khiến chàng trai đau khổ hơn.
“Nếu như có một ngày, em và anh phải chia xa thì anh sẽ làm gì?” Ký ức hiện lên trong tâm trí chàng trai.
“dù cho có chia xa thì thì trái tim của anh vẫn sẽ luôn hướng về em”
Ring ring ring! Tiếng chuông cuộc gọi vang lên.
“Vợ iu” chàng trai nở một nụ cười xấu xí, anh bắt máy, đầu dây bên kia truyền tới âm thanh vội vã “Anh là người thân của chủ nhân chiếc điện thoại này sao? Trời thì mưa to, thế nhưng nàng ấy lại không mang theo ô dù gì cả, bây giờ nàng ấy đã bị ngất và được đưa vào bệnh viện để kiểm tra, anh mau tới xem nàng ấy như thế nào đi…”
Chàng trai nghe tin thì ngay lập tức chạy ra ngoài lấy xe và đi tới địa chỉ mà người gọi vừa cung cấp.
Trời lúc này càng lúc càng mưa to hơn! Trong khi mọi người đều đang tìm nơi an toàn và ấm áp để trú mưa thì anh lại lao ra đường, mặc cho mưa hắt xối xả vào mặt cũng chẳng quan tâm.
Khi tới ngã tư đường, anh thấy đèn đỏ còn xanh còn 12s, cho nên anh tiếp tục phóng đi.
Tuy nhiên, anh không ngờ được rằng, phía bên trái của anh đột nhiên xuất hiện một chiếc xe khách cố tình vượt đèn đỏ lao tới!
Anh bị chiếc xe khách kia đâm trúng! Theo quán tính anh bị hất bay ra xa và nằm im bất động. Ánh mắt anh dần tối đi, mọi cảm giác trên cơ thể anh dần biến mất. Tuy nhiên, trong miệng anh vẫn lẩm nhẩm, "Hàn Lệ… anh sắp tới bên em rồi."
Chờ sau khi Thanh Sơn nhớ lại hết toàn bộ ký ức, anh như c·hết lặng mà nằm ở đó, bàn tay ấm áp của Hàn Lệ khẽ đặt lên gò má của anh, nàng khẽ nói “Không sao mà, chẳng phải chỉ là anh em ruột thôi sao? Em vẫn sẽ luôn yêu anh, đâu ai cấm anh em trong nhà không được yêu thương lẫn nhau đâu? đúng không, chỉ là phương thức khác đi một chút mà thôi…”
…
Khung cảnh của Thanh Sơn lúc này lại thay đổi, khi trong tay anh bây giờ đang ôm lấy một nàng gái.
Vẫn là Hàn Lệ, thế nhưng nàng chỉ còn là một cơ thể lạnh ngắt, từng cỗ từng cỗ ký ức tràn vào trong đầu khiến anh đau đớn không thôi, điều bất lực là anh không thể làm gì để thay đổi cục diện ấy, cứ như một khán giả ngồi xem lại thức phim về chính cuộc đời mình vậy.
Mãi cho tới cuối cùng, khi mà anh xuất hiện trên đỉnh núi của Trúc Phong, lúc này anh đã là một cường giả mạnh nhất đại lục, thế nhưng vẫn phải trơ mắt nhìn người mình yêu bị kẻ thù s·át h·ại ngay trước mắt mình mà không thể làm gì.
Anh điên cuồng g·iết chóc để xua tan đi nỗi đau trong lòng, thế nhưng càng g·iết anh lại càng thống khổ hơn.
Cuối cùng anh lựa chọn t·ự v·ẫn, kết thúc cuộc đời đau khổ này và gieo xuống lời hứa “Nếu như sau này gặp lại em, anh sẽ biến em trở thành người mạnh nhất thế gian này, để cho không còn ai dám làm hại tới em nữa”
…
Không gian lúc này triệt để tan vỡ, anh quay trở về dòng sông thời gian, xung quanh anh mênh mông chỉ toàn là nước.
Anh muốn vùng vẫy, thế nhưng mặt nước cứ như thể là keo dính, dù có cố gắng thế nào thì anh cũng không thể thoát ra được.
Cảm giác bất lực giống y như trong những giấc mơ vậy, cố gắng vùng vẫy rồi cũng chẳng đạt được kết quả gì.
Khi anh đang tuyệt vọng, một giọng nói vang lên. "Con người, cậu đã tìm thấy đáp án chưa?"
“Ngài là?” Thanh Sơn nhìn về phía chùm sáng trước mặt và hỏi.
“Ta? Ta cũng không biết mình là ai nữa! nhưng cậu cũng có thể gọi ta là Vị thần cai quản thời gian” Vị thần thời gian nói, tiếng nói của hắn như tiếng gió thoảng qua, êm dịu và ẩn chứa sự sâu thẳm của thời gian.
“Bây giờ thì nói cho ta câu trả lời của cậu! Cậu là ai? Cậu đến từ đâu và muốn đi đâu?” Vị thần thời gian hỏi lại.
“Câu trả lời?” Thanh Sơn nghi hoặc, anh hơi chần chừ một lát, ngay khi anh định trả lời thì hệ thống đột nhiên cảnh báo.
[Không được trả lời hắn ta! Nếu như ký chủ trả lời câu hỏi này của hắn, ký chủ sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở nơi này và không thể quay trở về được nữa!]
Sauk hi nghe thấy cảnh báo từ hệ thống, anh giật mình nói thầm, “Hắn là ai?”
[Hắn là một kẻ vô danh! Sở thích của hắn chính là bắt những linh hồn của con người và biến chúng trở thành một phần trong cơ thể của hắn, giúp hắn ngày càng mạnh lên. Nhưng điều này đã khiến hắn phải trả giá bằng việc bị toàn bộ các vị thần trong vũ trụ nguyền rủa, tự biến mình thành một kẻ vô danh, lang thang không nơi nương tựa trong vũ trụ rộng lớn]
[Mặc dù bị các vị thần nguyền rủa, thế nhưng hắn lại dường như không bị ảnh hưởng gì! Cho đến khi hắn trở nên quá mạnh, đến nỗi có thể uy h·iếp tới các vị thần! Các vị thần lúc này mới nhận ra bản thân nên làm gì đó để ngăn chặn mối nguy hiểm này, vậy là các vị thần đã cùng hợp sức thi triển cấm thuật, nhằm để phong ấn hắn!]
[Nhưng các vị thần đã quá xem thường hắn, sức mạnh của hắn đã quá lớn, đến nỗi ngay cả cấm thuật cũng không đủ khả năng để phong ấn hắn lại!]
[Mặc dù cấm thuật không thể phong ấn hắn lại, thế nhưng nó cũng đã khiến cho hắn bị hạn chế rất nhiều, trong đó có cả cách thức để thu hái linh hồn của con người]
[Hắn đã không thể trực tiếp thu hái linh hồn được nữa! Tuy nhiên nếu như người nào mà dám ở ngay trước mặt hắn tự khai tên của mình ra, thì ngay lập tức hắn có thể bắt linh hồn đó lại, và nhốt vào một tiểu thế giới khác, rồi từ từ gặm nhấm linh hồn của kẻ đó.]
“Con người! ngươi không nhớ ra mình là ai sao?” kẻ tự xưng là Vị thần thời gian hơi mất kiên nhẫn, hắn hỏi lại một lần nữa.
“Hệ thống! mau để ta quay trở về!” Thanh Sơn thầm hô trong lòng.
…
Cuối cùng, linh hồn của Thanh Sơn đã quay trở về với thể xác của mình.
Anh không khỏi khẽ vuốt mồ hôi trên trán, sự kiện lần này cũng quá kích thích đi! Hiển nhiên là tu tiên giới không đơn giản, giống y như những gì anh nghĩ! Yêu ma tà tu các thứ thì cũng thôi đi, ai ngờ dịch chuyển một chuyến lại gặp được ngay Boss lớn!
Cố kìm nén nội tâm run sợ, anh khẽ nói: “Bảng giao diện cá nhân!”
[Thanh Trúc: Thiên tư cấp 5
Điểm trao đổi: 30]