Chương 6: Phong chủ Thiên Âm tông mang đồ đệ đến gặp Hàn Lệ.
Thanh Sơn quay trở về nhà, anh bắt gặp Hàn Lệ đang ngồi thiền hấp thu linh khí.
Từ sau khi Hàn Lệ tỷ thí với Thiên Long xong thì nàng chăm chỉ hẳn lên, dường như lúc nào cũng có thể thấy nàng đang tu luyện, nếu không phải Thanh Sơn thường xuyên nhắc nhở nàng thì có lẽ nàng sẽ tu luyện suốt 24 trên 24 mất.
“Đồ đệ chăm chỉ như vậy, mình mà lười biếng thì có phải là hơi mất mặt?”
“Mình mới đột phá xong, tuy là do hệ thống giúp nên tu vi sẽ không bị lung lay, thế nhưng vẫn nên củng cố lại căn cơ chứ?”
Suy nghĩ một lát, anh cảm thấy rất hợp lý, bởi vì đột phá cảnh giới là hệ thống lo, nhưng điểm tu vi vẫn phải dựa vào bản thân nha!
ở cảnh giới thấp như Kim đan thì điểm tu vi sẽ chưa cao lắm, thế nhưng lên Nguyên anh Hóa thần xem, có thêm 10 cái Hàn Lệ nữa thì may ra mới đủ điểm trao đổi để tiêu phí!
Mà ngay lúc anh đang định đi bế quan, thì bỗng nhiên có một mùi thơm thoang thoảng truyền tới từ phía sau, anh nghi ngờ mà nhìn lại.
"Sơn đệ, đã lâu không gặp, không biết đệ còn nhớ ta?” một nữ nhân mặc một bộ đồ màu trắng, nhẹ nhàng bước xuống từ trên phi kiếm, trên mặt mang nụ cười nhạt, híp mắt nhìn về phía Thanh Sơn.
Thanh Sơn nhìn một lúc, sau đó ngẫm lại: “Là Như Nguyệt tỷ sao?”
“Haha, không ngờ dù chỉ gặp một lần mà đệ vẫn có thể nhớ tới ta đó nha!” nàng che miệng cười.
Thanh Sơn nghĩ thầm “Không nhớ mới lạ”
Như Nguyệt là Phong chủ của một tông môn láng giềng tên là Thiên Âm Tông, một tông môn nổi tiếng là chỉ thu nhận đệ tử nữ, và quan trọng nhất là thiên tư cấp 3 trở lên mới có tư cách để xét tuyển vào tông môn!
Chỉ điều này thôi cũng đủ để thấy cái tông môn này có ngưỡng cửa cao như thế nào, đâu giống tông môn của anh, miễn là đạt thiên tư cấp hai trở lên là có tư cách để xét tuyển!
Một phong chủ của một tông môn như vậy dĩ nhiên cũng không thể bình thường, thiên tư nhất định phải là cấp 5, tu vi ít nhất cũng là Hóa Thần! thậm chí là Luyện hư!
Mà thứ để anh nhớ nhất, không phải bối cảnh hay thực lực của đối phương! Mà là cái nữ nhân này rất thích gõ đầu anh!
Đó là một lần tông môn tổ chức giao lưu luận võ giữa hai tông, người ta đều đang bận xem tỷ võ thì cái nữ nhân này không có việc gì làm thế là đi loanh quanh, vô tình bắt gặp anh đang ngồi thiền tu luyện một mình thì hiếu kỳ thăm hỏi.
Sau khi biết được chân tướng thì nàng ta còn trêu trọc anh, biết không đánh lại cho nên anh chỉ có thể nhẫn nại.
Mặc dù đáng ghét nhưng nàng cũng từng hướng dẫn anh tu luyện, tạm thời có thể coi là người sư phụ thứ hai không chính thức.
Mà chính vì thiên tư và ngộ tính của nguyên thân không được cho nên thường xuyên bị ăn gõ.
Sau vài ngày thì nàng cũng phải trở về, từ đó anh không còn gặp nàng nữa, cũng mấy năm rồi, không ngờ nàng còn nhớ tới anh, đúng là hiếm thấy.
“Không biết tỷ tới đây là?” Thanh Sơn hỏi thẳng, không đời nào nàng lại đặc biệt tới thăm anh cả, chắc chắn phải có nguyên nhân.
“Đệ đúng là chẳng thú vị chút nào mà!” Như Nguyệt tỏ vẻ thật vô vị, sau đó nói “Thiên Tuyết!”
Một nàng gái có tuổi tác tương đồng với Hàn Lệ đứng ở phía sau Như Nguyệt bước ra, sau đó nhìn về phía Hàn Lệ vẫn đang ngồi thiền tu luyện với ánh mắt nghẹn ngào như người thân lâu ngày không gặp nhau.
Thanh Sơn hỏi thăm: “Vị này là?”
“Nàng tên Thiên Tuyết, là đệ tử mới của ta, nàng và đồ đệ của ngươi là người thân”
“Ồ!” Thanh Sơn khá bất ngờ, anh vốn không muốn tìm hiểu về quá khứ của đồ đệ, cho nên anh cũng không biết đến việc nàng cũng còn người thân ở bên ngoài.
“Sư phụ? Chúng ta có khách sao?” Hàn Lệ lúc này cũng kết thúc tu luyện, nàng nghe thấy âm thanh trò chuyện thì hiếu kỳ nhìn sang, khi nàng nhìn thấy Thiên Tuyết thì sững sờ, sau đó thì hạnh phúc mà đứng dậy, lao về phía Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết lúc này cũng lao về phía Hàn Lệ, hai người ôm chầm lấy nhau, cả hai cũng khóc nức nở.
Thiên Tuyết nói “Tiểu thư, cuối cùng ta cũng được gặp lại người!”
“Nha đầu ngốc, ngươi bây giờ đã là đệ tử của Thiên Âm Tông rồi, đâu còn là nha hoàn của ta nữa, mà ta cũng không còn là tiểu thư nhà họ Tô, không được gọi ta là tiểu thư!” Hàn Lệ vỗ về Thiên Tuyết mà nói.
“Trong thâm tâm tiểu Tuyết, người mãi mãi là tiểu thư, người quan trọng nhất với tiểu Tuyết”
Nhìn hai người thân mật, Thanh Sơn và Như Nguyệt cũng không tiện ở lại nhìn, thế là hai người dẫn nhau sang một bên, rót tách trà nguội, sau đó ngồi xuống bàn nói chuyện.
Như Nguyệt mở miệng nói trước: "Sơn đệ, ngươi đúng là có thiên phú dạy dỗ đồ đệ đó nha, nàng vậy mà đã là Luyện thể trung kỳ rồi?”
“Tỷ quá khen rồi, mọi việc đều do nàng nỗ lực mà thành, đệ chỉ là hướng đạo mà thôi” Thanh Sơn khách sáo nói.
“Không ngờ đệ vậy mà có công pháp hệ Băng? Ta nhớ là Thanh Vân Tông không có công pháp này chứ? Hay là ta nhớ nhầm rồi?” Như Nguyệt vô cùng hiếu kỳ mà hỏi thăm, thấy Thanh Sơn không có ý định trả lời thì đành thôi, sau đó trêu ghẹo. “nhân tiện ta ghé thăm đệ, hay là mấy ngày này để ta thay đệ dạy dỗ đệ tử của đệ đi, thế nào?”
Thanh Sơn một mặt bình thản nhưng trong lòng khinh bỉ: “Thôi đi, để cho ngươi gõ đầu đồ đệ ta? Đây chẳng phải là muốn gõ đầu cả thầy lẫn trò sao? Không thể nào!”
“Nguyệt tỷ nói đùa, ta mặc dù tu vi không được, nhưng phương diện dạy dỗ đồ đệ cũng không kém, không làm phiền sư tỷ bận tâm”
“Ta cảm thấy đệ có thành kiến với ta!” Như Nguyệt dùng ánh mắt dò xét nhìn lấy Thanh Sơn.
“Không hề! Tỷ không nên nghĩ như thế!” Anh dùng biểu cảm vô tội mà nói.
“Thôi được rồi! không đùa nữa, đệ vẫn như xưa, chẳng thú vị chút nào!” Như Nguyệt thay đổi thái độ, nàng bắt đầu vào ý chính: “Như đệ đã thấy, Thiên Tuyết và Hàn Lệ vốn là người thân của nhau! Mà ngày ta thu Thiên Tuyết làm đồ đệ, nàng nài nỉ ta cũng thu tiểu thư của nàng làm đồ đệ, nhưng ta không đồng ý!”
“Ừm?” Thanh Sơn nghi ngoặc.
“Thế nhưng cuối cùng sau khi thấy đồ đệ của mình vì nàng mà u sầu, cả ngày ngồi thẩn thơ, ta không nỡ nhìn nàng như vậy mà cuối cùng đã đổi ý”
“Vậy là?” anh hỏi lại ý đồ của đối phương.
“Vốn nghĩ rằng Hàn Lệ chưa gia nhập tiên môn nào thì ta có thể phá lệ mà thu nàng làm đồ, thế nhưng không ngờ sau khi tìm kiếm thì mới phát hiện nàng đã được Thanh Vân Tông thu nhận, không những thế còn được người quen của ta nhận làm đệ tử!”
“Ý của tỷ bây giờ là?” Thanh Sơn một mặt cảnh giác nhìn về phía Như Nguyệt.
“Ha ha, đệ không cần lo lắng, nếu như Hàn Lệ đã bái đệ làm sư thì ta cũng không có lý do gì để bắt nàng phải theo ta cả, thế nhưng đồ đệ của ta thì e rằng hơi khó nói, nếu như được, thì ta hi vọng sư đồ hai người cùng nhau khuyên giải Thiên Tuyết một câu, để nàng không cần lo lắng nữa”
“Ồ! Thì ra là vậy! hai người họ vốn là người thân, đột ngột bị chia cách thì cảm thấy nhớ nhung cũng là chuyện dễ hiểu!” Thanh Sơn tỏ vẻ đã hiểu, gật gật đầu: “Thực ra cũng không cần đệ phải tự thân đi nói, hẳn là Hàn Lệ và Thiên Tuyết cũng sẽ tự hiểu thôi, dù sao thì chúng cũng đã lớn, đôi khi người ngoài không can thiệp thì sẽ có kết quả tốt hơn”
Như Nguyệt gật đầu: “đệ nói cũng đúng, Thiên Tuyết vốn là lo lắng Hàn Lệ không được tiên môn thu nhận cho nên mới nài nỉ ta thu nàng làm đồ đệ, bây giờ nàng cũng đã gia nhập Thanh Vân Tông rồi thì hẳn là không cần phải lo lắng nữa”
Như Nguyệt tiếp tục chuyển chủ đề: “Nghe nói nửa năm nữa là Thanh Vân Tông tổ chức đại hội luận võ? Không biết Trúc Phong có tham gia đại hội này hay không?”
“tỷ đúng là thông tin linh thông, nửa năm nữa Thanh Vân Tông sẽ tổ chức đại hội luận võ! Mà Trúc Phong dĩ nhiên là bắt buộc phải tham gia rồi!” Thanh Sơn cười trả lời, sau đó hỏi lại: “Không biết Thiên Âm Tông ngày hôm đó có tham gia náo nhiệt hay không?”
“đệ nói đùa, Thiên Âm Tông làm sao dám đi náo loạn đại hội của tông môn khác được chứ!” nàng che miệng cười đùa, “Tuy nhiên đi nhìn một chút xem đệ tử của đệ biểu hiện ra sao cũng không quá phận chứ?”
“Haha, tỷ cất công tới xem, đệ còn vui mừng không kịp nữa là, sao lại quá phận!”
“Được, vậy thì ngày hôm đó ta sẽ dẫn Thiên Tuyết theo, để nàng chứng kiến khoảnh khắc Hàn Lệ đoạt chức quán quân như thế nào!”
“tỷ quá lời, miễn cưỡng lọt vào vòng trong là được rồi, không nên xem thường đám quái vật mà những lão già kia dạy dỗ!”
Mà hai người Thiên Tuyết và Hàn Lệ cũng tâm sự với nhau xong, cả hai quay trở về bên cạnh sư phụ của mình.
Thanh Sơn hỏi: “Thế nào rồi, hai đứa gặp lại nhau cảm thấy vui chứ?”
Cả hai người cùng gật đầu, trên mặt còn nở một nụ cười.
“Vậy có cần ta phải c·ướp nàng về không?” Như Nguyệt trêu ghẹo.
Thiên Tuyết đỏ mặt, dậm chân ngượng ngùng nói “Sư tôn này!”
Ba người cười ha ha, khiến cho nàng càng xấu hổ hơn.
“Thôi, cũng đã đến lúc cáo từ, Sơn đệ, hẹn gặp lại vào đại hội luận võ!”
“Hàn Lệ, muội nhất định đến thăm tỷ thường xuyên!” Thiên Tuyết trước khi đi đối với Hàn Lệ nói một câu.
“Ừm! nếu có dịp ta cũng sẽ đến thăm muội” Hàn Lệ cũng đáp trả.
Hai người vẫy tay chào tạm biệt, sau đó hai sư trò Thanh Sơn nhìn bóng lưng của hai Như Nguyệt và Thiên Tuyết đi xa.
Thấy sư đồ hai người Như Nguyệt đã đi xa, Thanh Sơn cũng không vội đi bế quan ngay mà ở lại nói chuyện với Hàn Lệ.
“Vừa rồi sư phụ của Thiên Tuyết có đề nghị với ta là muốn nhận con làm đồ đệ, nhìn bộ dáng thì có vẻ là rất chân thành!” Thanh Sơn hơi ngừng lại, sau đó nói tiếp: “Sư phụ vì sợ cô đơn cho nên đã thẳng thừng từ chối lời đề nghị này mà chưa hỏi qua ý kiến của con! Bây giờ nhân lúc hai người họ vừa mới rời đi, con có thể đưa ra quyết định của mình”
Không chờ anh nói hết, Hàn Lệ lập tức nói: “Sư phụ nói gì kỳ vậy? chẳng phải người từng nói với con, nột ngày là thầy cả đời là cha sao? Con đã bái người làm sư phụ, vậy thì cả đời này cũng sẽ không đổi ý! Sư phụ nói như thế là con sẽ giận đấy!”
Nàng vừa nói, vừa tỏ thái độ giận dỗi. Thanh Sơn thật ra thì chỉ hỏi chơi xem thái độ của nàng về vấn đề này như thế nào thôi, ai ngờ dù mới chỉ có vài ngày nhưng nàng lại xem trọng anh như vậy. Thật là giống nguyên thân a! dù duyên phận sư đồ mới chỉ có vài ngày, thế nhưng mối quan hệ lại bền chặt tới suốt đời, là do người của thể giới này rất xem trọng tình sư đồ sao?
Anh cười cười, sau đó vuốt đầu của Hàn Lệ: “Ta chỉ là hỏi thử con thôi, nếu con đã quyết ý như vậy, thế thì không được đổi ý đâu đấy!”
“Dĩ nhiên rồi ạ!” Hàn Lệ chắc chắn nói, đối với nàng, sư phụ chính là một vị thần cứu rỗi nàng trong lúc nàng gặp khó khăn, dĩ nhiên là còn cả chưởng môn nữa, nhờ vào cả hai người mà bây giờ nàng mới cảm nhận được hi vọng.
Nếu nàng đã gia nhập vào Thanh Vân tông thì cả đời cũng sẽ là đệ tử của Thanh Vân Tông! Quyết không hai lòng!
“Ừm! nghe được câu này của con, sư phụ cảm thấy rất hạnh phúc, con cứ tiếp tục tu luyện, sư phụ cũng phải bế quan đây!”
“Sư phụ lại bế quan như mọi khi ạ?” Ý của nàng là sư phụ lại đi ngủ như mọi khi ạ.
“È hèm! Lần này là nghiêm túc!” Thanh Sơn xoay người bước vào trong phòng, đóng cửa và bắt đầu tu luyện.