Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thu Nhận Đệ Tử, Ta Thành Thánh Lúc Nào Không Hay!

Chương 5: Thanh Sơn đột phá lên Kim Đan kỳ.




Chương 5: Thanh Sơn đột phá lên Kim Đan kỳ.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Thanh Sơn hiếm khi có một ngày dậy sớm, anh đứng trước cửa, hít thở bầu không khí trong lành lúc sáng sớm, sau đó khẽ vươn vai một cái: “Hôm nay là ngày giỗ của sư phụ mình! Mình cũng nên đi thăm người một chút chứ?”

Anh cảm thấy khá kỳ lạ rằng tại thế giới này mặc dù có tập tục cúng bái người đã mất, thế nhưng lại không có khái niệm về ngày giỗ!

Mặc dù anh chưa từng trực tiếp gặp mặt sư phụ của mình, và kể cả là nguyên thân cũng mới chỉ quen biết sư phụ được có ba ngày, thế nhưng mỗi lần nghĩ về người, trong lòng anh không biết vì lý do gì mà sinh ra cảm giác mất mát.

Nếu đã xuyên không tới thế giới này, không những thế lại còn sở hữu ký ức của nguyên thân, anh cảm thấy mình nên thể hiện sự kính trọng và tôn vinh người sư phụ của mình theo cách mà anh vẫn thường hay làm với người thân của mình lúc trước.

Thanh Sơn mang theo hai bình rượu lên trên đỉnh núi, nơi đây là nơi cao nhất trên Trúc Phong, tại nơi này có thể ngắm nhìn toàn cảnh mọi thứ xung quanh Trúc Phong một cách rõ ràng.

Nơi này cũng là nơi vô cùng quan trọng và linh thiêng đối với Trúc Phong, bởi vì nơi đây là nơi an nghỉ của toàn bộ các tiền bối đã từng là đệ tử của Trúc Phong, trong đó có cả sư phụ của anh.

Những tiền bối này sau khi q·ua đ·ời đều sẽ được đem đi hỏa táng, sau đó tro cốt của họ sẽ được đem l·ên đ·ỉnh núi này rồi thả trôi theo làn gió, hòa mình vào với thiên nhiên, chấm dứt một cuộc đời!

Anh mở nắp bình rượu ra, và tưới rượu xuống đất mời sư phụ uống trước. Sau đó, anh khẽ hớp một ngụm rượu.

Rượu xuống tới bụng, một cảm giác hừng hực bốc lên khiến khuân mặt của anh có chút đỏ.

Không ngờ rượu của thế giới này lại mạnh như vậy, lúc này dù mới chỉ uống một ngụm nhưng anh đã cảm thấy cơ thể mình hơi lâng lâng.

Thanh Sơn ngồi xuống dựa lưng vào một tảng đá, khuân mặt nhìn lên trời xanh, trong đầu suy nghĩ lung tung: “liệu tại thế giới này, khi một n·gười c·hết đi thì đó là dấu chấm hết hay chỉ là bắt đầu một cuộc sống mới?”

“Mà cũng thật trớ trêu thay khi tu tiên giả dù có tu vi cao đến đâu, thì cho tới cuối cùng họ cũng sẽ phải c·hết đi, những gì sót lại cũng chỉ là một nắm tro tàn!”

Mặc dù không rõ sư phụ của mình có tu vi như thế nào, tuy nhiên anh đoán tu vi của sư phụ hẳn là cũng không thấp chứ? Người như sư phụ cuối cùng cũng phải c·hết đi, vậy thì còn các lão tổ trong tông môn thì sao?

Tuổi của các lão tổ của Thanh Vân tông thậm chí còn lớn hơn tuổi của sư phụ gấp nhiều lần, thế nhưng các lão tổ hiện tại vẫn còn sống và đang bế quan tại một góc nào đó trong tông môn! Vậy thì rốt cuộc tu vi của họ cao bao nhiêu? Đại thừa hay Độ kiếp?



Mặc dù có thể biết được sự tồn tại của các lão tổ, thế nhưng tu vi và danh tính thật sự của họ lại rất ít người được biết đến, có lẽ, chỉ có chưởng môn mới biết được đi!

“Nghĩ xa quá rồi!” Thanh Sơn lắc đầu, sau đó nói: “Sư phụ! Đồ nhi hôm nay đến thăm người đây!”

"Mặc dù duyên phận sư đồ của hai ta chỉ có ba ngày, nhưng có một câu 'một ngày làm thầy, cả đời làm cha' vẫn nằm đọng trong tâm hồn con."

“Con rất biết ơn người đã cho con cơ hội để được bước chân vào con đường tu tiên này!”

Anh hơi ngừng lại một chút, sau đó khẽ nói: "Tuy nhiên có một vấn đề mà con không hiểu rõ! Đó là vì sao ngày hôm ấy người lại quyết định thu nhận con làm đệ tử của người vậy?”

Đáp lại câu hỏi của anh chỉ là một cơn gió trời thoang thoảng, mang những nghi hoặc của anh bấy lâu nay cuốn đi theo làn gió gửi tới phương xa.

“Qua nhiều năm suy nghĩ, con đã từng đưa ra không ít những giả thiết, và cho tới ngày hôm nay, con dường như đã nhận ra được một chút gì đó!”

Thanh Sơn tiếp tục uống thêm một ngụm rượu lớn, sau đó tiếp tục nói: “Phải chăng? Người đã nhìn thấy trước được điều gì ở trên người của con?”

Ánh mắt của Thanh Sơn bây giờ rất khác so với mọi khi, trong đôi mắt ấy mang theo một chút cố sự cùng nhiều lời muốn nói. Thần thái của anh lúc này đã thay đổi, hoàn toàn không giống với biểu hiện của một thanh niên sống trong thế kỷ 21 nên có.

Mà thần thái lúc này của anh, giống như là một Thanh Sơn của thực tại muốn nói với người sư phụ của mình những nỗi lòng mà anh đã kìm nén suốt mười năm qua.

Một luồng gió nhẹ lướt qua, thổi tung vạt áo của Thanh Sơn theo làn gió, khiến cho mùi hương của rượu lan tỏa khắp nơi.

Không biết là do men say, hay anh đã bắt đầu bị ảo giác, mà trong cơn gió ấy, anh dường như nghe thấy một giọng nói đang trò chuyện với mình.

“Lý do sao?”

“ai?” Thanh Sơn dứng dậy, anh nhìn ngó xung quanh, thế nhưng lại chẳng thấy bất kỳ ai

“đồ nhi, Có lẽ là ta rất ích kỷ?”

“Sư phụ?” Mặt Thanh Sơn đỏ bừng, ngạc nhiên mà hỏi.



“Thiên có thiên mệnh, mảnh đại lục này sớm muộn cũng sẽ rơi vào hỗn loạn, người mang thiên mệnh như con cuối cùng cũng sẽ phải đối mặt với nó! Ta chỉ hi vọng, một ngày nào đó khi con nhận ra thiên mệnh của mình, xin con đừng bỏ rơi mảnh đại lục khốn khổ này!”

“Làm cách nào để con có thể nhận ra thiên mệnh của mình?”

“Hãy nghe theo tiếng gọi của trái tim, rồi sẽ có một ngày, con sẽ tìm được đáp án cuối cùng cho bản thân mình”

“Sư phụ! Ý người là gì?” Thanh Sơn bật dậy, anh bất ngờ phát hiện bản thân vậy mà ngủ quên?

“là mơ sao? Nhưng cảm giác quá chân thật”

“thiên mệnh của mình? Đáp án cuối cùng?” Thanh Sơn nghi ngờ vào những gì mà sư phụ nói trong giấc mơ.

Thanh Sơn ngồi trầm mặc rất lâu, cuối cùng anh ngẩng đầu lên “Trên đời này thật sự có “thiên” sao?”

“Nghe theo trái tim? Chính là như bây giờ, tiếp tục làm tốt bổn phận của một người sư phụ, dạy dỗ đệ tử thành tài sao?”

“mình thực sự muốn như vậy sao?” Thanh Sơn nhớ về cảm nhận của mình mỗi lần nhìn thấy Hàn Lệ, anh luôn không tự chủ mà sinh ra một cảm giác tự hào mỗi khi nhìn thấy nàng mạnh lên, và anh cũng rất hưởng thụ cái cảm giác ấy.

“ha, quan trọng gì chứ, chẳng phải chỉ là làm theo những gì mình muốn sao! Đã thế thì mình sẽ chơi đến cuối cùng, để xem có sự thật khủng kh·iếp nào đang chờ mình?” Anh lắc đầu, quyết định buông xuôi.

Thanh Sơn ngẩng đầu hét lớn “Người chờ đó! Nhất định con sẽ tìm ra đáp án!”

Hét ra một câu này, anh cảm thấy cả người mình như nhẹ đi rất nhiều, mọi khúc mắc trong lòng trước đây như được giải tỏa.

Sau khi một số khúc mắc trong lòng được giải tỏa, Thanh Sơn quyết định bắt đầu Kết đan!

Thực ra để đột phá tu vi hiện tại thì anh chỉ cần thêm một điểm là được, lý do anh còn chần chừ chưa đột phá cho tới tận ngày hôm nay là vì trong anh vẫn còn chút khúc mắc, một thứ gì đó trong lòng khiến anh cảm thấy khó chịu.



Nhưng hôm nay, sau khi anh mượn nhờ men say để được tự do thả lỏng tâm trí, cuối cùng thì anh cũng đã tìm ra được một câu trả lời cho những khúc mắc trong lòng mình bấy lâu nay, anh cảm thấy hiện tại chính là lúc thích hợp nhất để bắt đầu đột phá!

Anh nói thầm trong lòng: “Hệ thống! bắt đầu thêm điểm!”

Sau đó anh lấy khí thế mà hét lên: “Đột phá cho ta!”

[Chúc mừng ký chủ đã đạt cấp 41.]

Ngay sau khi hệ thống thông báo, anh cảm thấy như chiếc xích sắt, sợi dây vô hình đang bao quanh linh hồn và siết chặt lấy đan điền của anh đã bị chặt đứt.

Cảm giác này giống như việc một tấm màn bí ẩn được xé bỏ, để lộ ra tiềm năng và giá trị vốn có của chính bản thân anh!

Linh khí xung quanh núi bắt đầu tụ lại quanh Thanh Sơn giống như hàng ngàn dải sương mù màu xanh biếc từ khắp nơi đổ về, tạo thành một vòng xoáy linh khí mạnh mẽ.

Linh khí thần kỳ như những bông hoa sen trồi lên từ dưới đáy hồ, nhẹ nhàng đánh thức bản năng tiềm ẩn bên trong con người của Thanh Sơn.

Bình thường thì việc đột phá lên Kim Đan kỳ vốn không có gì đặc biệt, thế nhưng ngay khi anh chuẩn bị hoàn thành việc kết đan, bầu trời bỗng xuất hiện hiện tượng bất thường.

Mây đen dồn dập kéo đến, sấm sét vang rền, những cơn gió cuồng loạn như muốn xé toạc cả trời đất xuất hiện. Bên trong những đám mây đen, từng tia sét lóe lên như những ánh đèn sáng rực, chói loá cả bầu trời. Mây đen mang theo những cơn cuồng phong dữ dội, nơi mà nó đi qua, mọi thứ dường như đều bị cuốn lên bầu trời.

[Phát hiện có một lực lượng bí ẩn đang cố gắng ngăn cản ký chủ đột phá, hệ thống tự động kích hoạt chức năng ẩn giấu khí tức.]

"Ồ, tại sao lại có chuyện như vậy? Chỉ là một viên Kim Đan nhỏ thôi, có cần phải hoành tráng đến thế không?" Thanh Sơn ngạc nhiên nhìn lên bầu trời, trong lòng cũng đầy hoài nghi.

Nhờ vào hệ thống, khí tức tản ra của Kim Đan kỳ đã bị che đậy, sau một khoảng thời gian ngắn, mây đen cũng dần tan biến.

"May mà có ngươi đó, hệ thống! Nếu chỉ dựa vào tu vi Kim Đan này thì hoàn toàn không có khả năng chống lại được lôi kiếp!" Thanh Sơn khen ngợi hệ thống.

[Để đảm bảo sự an toàn, hệ thống sẽ ẩn giấu đi khí tức và tu vi của ký chủ! Nếu người khác có dò xét thì chỉ cảm thấy tu vi hiện tại của ký chủ là Trúc cơ kỳ!]

Thanh Sơn gật đầu. "Ừm! Nguyên thân vốn đã nổi tiếng là phế vật rồi, nếu như trong thời gian ngắn liên tiếp đột phá tu vi hẳn sẽ khiến người khác nghi ngờ, bây giờ có thể che đậy đi tu vi thì sẽ bớt đi khá nhiều chuyện phiền phức!"

Thanh Sơn lúc này cầm bình rượu lên, chuẩn bị uống thêm một ngụm, nhưng lại bị hệ thống nhắc nhở.

[Ký chủ bớt uống rượu đi, tửu lượng đã kém còn hay bày đặt! vừa rồi hệ thống thấy ký chủ nói mớ trong lúc say xỉn đấy, giờ lại uống tiếp khéo khi ký chủ trở thành ân nhân của cả hệ thiên hà luôn quá!]

"Ngươi im lặng được rồi đó hệ thống!"