Chương 4: Khiêu chiến với Thiên Long.
Đúng lúc này, có hai vị đệ tử một cao một thấp đi từ dưới chân núi lên.
Hàn Lệ thấy vậy thì thu hồi cuốn sách cất vào trong người sau đó thì lên tiếng hỏi: “Cho hỏi hai người là?”
“Hai ta là đệ tử đời thứ 100 của Vân Phong, dựa theo mệnh lệnh của sư phụ tới đây có chuyện thông báo một tiếng với Sơn sư thúc!” tên đệ tử cao hơn trả lời.
“Sư phụ ngươi đâu?” tên lùn hỏi.
“sư phụ ta vừa mới bế quan” Hàn Lệ trả lời.
Thanh Sơn đúng là vừa mới xuất quan, tuy nhiên sau khi gặp được đồ đệ và đưa cho nàng một vài tài nguyên tu luyện thì lại tiếp tục bế quan rồi.
“A? bế quan? Xì, bế quan cả chục năm rồi không chán hay sao? Có bế cả đời thì cũng không kết đan được đâu” tên lùn khinh thường nói.
“sư đệ! ngươi bớt nói đi” tên đệ tử cao hơn đi cùng nhắc nhở.
“này, ngươi khinh thường ai đấy?” Hàn Lệ không vui mà nói lớn đe dọa.
“sao nào? Muốn đánh nhau? ngươi tưởng ta sợ chắc? nói cho ngươi biết, ta bây giờ là Luyện thể tầng 4 đấy” tên gầy đắc ý.
“Luyện thể tầng 4? Sợ quá cơ, ta bây giờ cũng là Luyện thể tầng 4 này”
“Ngươi là luyện thể tầng 4?” tên cao bất ngờ, nếu hắn nhớ không nhầm, nàng thiên tư chỉ là cấp 2 thôi nha, mà sư đệ của hắn thiên tư là cấp 3 đó!
“đúng là nói phét không biết ngượng” tên lùn không thèm tin.
“Không tin? Vậy dám lên võ đài không?” Hàn Lệ tức giận, nàng lúc này muốn khiêu chiến tên đệ tử gầy kia, mấy ngày này nàng tu luyện chăm chỉ, để cho nàng cảm thấy mình rất mạnh.
“Đấu thì đấu, chả nhẽ ta lại sợ một đứa Thiên tư cấp 2?”
Ba người dẫn nhau xuống núi đi tới võ đài, nhất thời gây nên sự chú ý của nhiều người.
Mặc dù chỉ là cuộc tỷ thí giữa hai đệ tử thế hệ thứ 100, tuy nhiên nó lại được rất nhiều người quan tâm.
Sở dĩ có điều này là bởi vì cuộc tỷ thí liên quan trực tiếp đến đệ tử duy nhất của Trúc Phong, nơi có một vị Phong Chủ được biết đến như một phế vật trong tông môn đó là Thanh Sơn!
Ngoài ra cũng là bởi vì có một đám đệ tử trẻ thường xuyên tụ tập lại, trò chuyện về những chủ đề vô bổ, nhưng chính nhờ những cuộc trò chuyện này mà những tin tức về cuộc đọ sức giữa hai người được lan tỏa rộng rãi trong tông môn.
Tất cả mọi người đều tự hỏi, đệ tử của một "phế vật" liệu sẽ có biểu hiện ra sao?
Tuy nhiên tất cả bọn họ cũng không hi vọng quá nhiều vào một trận chiến mãn nhãn, bởi vì dù sao thì cũng mới ba ngày kể từ khi hai người này mới nhập môn, có lẽ mới đột phá lên Luyện thể tầng ba tầng bốn thôi chứ?
Cùng lúc đó, nhân vật chính của cuộc tỷ thí ngày hôm nay, Hàn Lệ và hai tên đệ tử kia cũng đã có mặt trên sàn đấu.
“Thiên Long! Đệ tử đời 100 của Vân Phong! Xin chỉ giáo” tên lùn báo tên theo lễ nghi.
“Hàn Lệ, đệ tử đời 100 của Trúc Phong!” Hàn Lệ lạnh lùng đáp lại.
“Tốt, ta là Thiên Hà, lần này chịu trách nhiệm làm trọng tài của trận tỷ thí này! Quy định trong cuộc tỷ thí ta cũng đã giải thích rõ từ trước, đến điểm thì dừng, không được ngộ thương lẫn nhau, hiểu chứ?”
“được” Hàn Lệ và Thiên Long cùng đáp.
Nói thì nói vậy, nhưng đã động vào quyền pháp thì khó mà không bị ám thương, miễn là không c·hết thì chẳng ai thèm truy cứu.
Thiên Long bắt đầu vận khí, hắn tu luyện hệ Hỏa, một loại hệ nổi tiếng bởi những đòn đánh mang theo ngọn lửa với uy lực hủy diệt cực mạnh.
Một tiếng “Phừng” cắt ngang bầu không khí căng thẳng trên lôi đài.
Từ vị trí của Thiên Long không ngừng tỏa ra từng đợt sóng nhiệt phả vào mặt những người vậy xem, điều này khiến cho bầu không khí trên lôi đài nóng hơn bao giờ hết.
Thiên Long nở một nụ cười nói: “Nếu chẳng may ngộ thương thì đừng trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc nhé!”
Hỏa Quyền!
Hắn vung ra một quyền về phía Hàn Lệ, linh khí cuồn cuộn như dòng dung nham nóng chảy! Bước chân của hắn vững vàng, quyền pháp lưu loát, hiển nhiên là hắn có tư cách để kiêu ngạo.
Hàn Lệ không hề lo sợ, nàng nhẹ nhàng né đi đòn đánh của Thiên Long, sau đó nhanh chóng phản kích bằng một chưởng mạnh mẽ.
Hàn chưởng!
Thiên Long phản ứng rất nhanh, hắn tung ra một đòn quyền để chặn đứng cú chưởng của Hàn Lệ. Sự v·a c·hạm giữa quyền và chưởng tạo ra một lực đẩy mạnh mẽ, khiến cả hai người lùi lại vài bước.
Thiên Long có thể cảm nhận được nắm đấm của mình có chút lạnh, hắn dùng linh lực xua tan đi hàn khí, sau đó tiếp tục t·ấn c·ông.
Mà Hàn Lệ lúc này cũng cảm thấy rất bất ngờ về sức mạnh của Thiên Long.
Nàng nhận ra rằng đối thủ của mình cũng không hề đơn giản, cho nên nàng không được phép khinh thường.
Liên tiếp là quyền cước v·a c·hạm, mặc dù chỉ là mấy tên Luyện thể đánh nhau nhưng bầu không khí có vẻ rất náo nhiệt, chủ yếu là hai người có tu vi bằng nhau, với lại cả hai đều đang giữ sức, cho nên cuộc chiến mới kéo dài và náo nhiệt như vậy.
“xem ra sư phụ phế vật của ngươi cũng biết dạy quá nhỉ, chỉ không biết sau này ngươi có đột phá lên nổi Kim đan không, hay lại giống sư phụ ngươi, 10 năm vẫn chỉ là một tên Trúc cơ viên mãn?” Thiên Long trọc tức Hàn Lệ.
“Hừ, nhìn lại bản thân mình trước đi”
Hàn Lệ quyết định không tiết kiệm sức lực nữa và bắt đầu t·ấn c·ông mạnh mẽ hơn.
Nàng phóng xuất linh khí ra ngoài, tạo ra một đợt sóng hàn khí mạnh mẽ tỏa ra xung quanh, lấn át đi hỏa nhiệt mà Thiên Long tạo ra trước đó.
Đứng trước hàn khí của Hàn Lệ, ánh nắng mặt trời dường như cũng không thể đủ sức để sưởi ấm bầu không khí lúc này.
Nhiệt độ đột ngột giảm xuống, khiến cho mấy tên đệ tử ăn dưa cũng cảm thấy rùng mình, “Mày ơi, sao tự nhiên lạnh thế nhỉ”
“Hắt xì, không biết nữa, nhưng tao ốm luôn rồi, chẳng phải nói tu sĩ có sức chịu đựng tốt lắm sao?”
Thiên Long mặc dù có linh khí hệ Hỏa giảm bớt sức ảnh hưởng của hàn khí, thế nhưng hắn bây giờ cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ người đối thủ rất mạnh.
“Ngươi vậy mà chưa tung hết sức?” Hắn kh·iếp sợ nhìn về phía Hàn Lệ.
“Chẳng phải là trong tỷ thí thì cần phải giấu đi sức mạnh thật sự của mình sao? Ngươi không được dạy à?” Đây là kiến thức mà nàng học được từ cuốn sách nàng đọc sáng nay.
Sách đó vốn dĩ không được lưu truyền trong tông môn, mà nó là do Thanh Sơn viết! chỉ là mấy thường thức cơ bản của thế kỷ hai mươi mốt kết hợp với kiến thức của tu tiên giới thôi.
“Hừ, bớt ở đó mà nói linh tinh, cuối cùng thì chẳng phải vẫn là quỷ kế xảo quyệt sao? Khác gì bọn ma tu?”
“Ma tu? Ha Ha Ha!” Hàn Lệ cười khinh bỉ.
“Ngươi cười cái gì?” Thiên Long cau mày.
“Ta cười vì ngươi đã thật sự gặp được ma tu sao? Ngươi biết ma tu là gì sao?” nàng dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía Thiên Long.
“Thôi bỏ đi! Cũng đến lúc nên kết thúc trận chiến này, ta còn phải trở về tu luyện nữa” Hàn Lệ thu hồi tâm tình, sau đó nhìn thẳng về phía Thiên Long.
Nói xong, nàng dồn toàn bộ linh lực vào lòng bàn tay, sau đó chưởng về phía Thiên Long.
Chưởng này mạnh đến mức còn có thể khiến cho hơi nước xung quanh ngưng kết thành những tinh thể băng bao bọc lấy tay của nàng.
“bước đầu của linh lực hóa hình? Không phải là đến Luyện Khí mới làm được sao?” Thiên Hà đứng bên cạnh cũng phải thốt lên.
Mắt thấy chưởng sắp tới, Thiên Long vậy mà không biết sợ, hắn cũng làm giống Hàn Lệ, dồn toàn bộ sức mạnh vào một đòn duy nhất, hắn lần này là muốn cứng đối cứng.
Thiên Hà thấy vậy, lập tức cảm thấy không ổn mà hét lên.
“Dừng tay lại!” Thiên Hà lao lên cản hai người, đấu quyền không được sao, vì sao lại dùng toàn bộ linh lực làm gì, muốn đồng quy vô tận à.
Hắn cùng cước đạp chệch hướng chưởng của Hàn Lệ, tay còn lại thì nắm chặt lấy quyền của Thiên Long, sau đó quát lớn: “Lời ta nói hai ngươi không thèm nghe đúng không? Ta nói tỷ thí đến điểm là dừng, dùng nhiều linh lực như vậy là muốn phế đối phương à?”
Hàn Lệ nắm lấy cổ tay, nàng cảm nhận được cổ tay truyền đến cảm giác đau nhức, vừa rồi một cước kia khiến cổ tay của nàng bị c·hấn t·hương nhẹ, v·ết t·hương không có gì đáng ngại, tuy nhiên điều khiến nàng không ngờ được là cái tên Thiên Hà này lại mạnh như vậy.
Thiên Hà thả tay của Thiên Long ra, chỉ tấy cổ tay của Thiên Long bị hắn nắm đến đỏ bừng, hẳn là cũng b·ị t·hương nhưng chỉ cần để một lúc là hết.
Hắn tiến về phía Hàn Lệ, sau đó chắp tay: “Ta xin lỗi, do lúc cấp bách nên dùng quá lực! Đây là hai viên chữa trị đan, dùng một viên vào buổi tối, sáng hôm sau ngủ dậy sẽ cảm thấy đỡ hơn!” Thiên Hà nói với giọng điệu biết lỗi, nhưng sau đó hắn ngay lập tức đổi giọng nghiêm nghị nói: “tuy ta sai, nhưng ngươi cũng không đúng! Nếu chưởng của ngươi mà đánh trúng Thiên Long thì tay của hắn chắc chắn sẽ bị phế, ngươi không biết sao?”
Nhận lấy hai viên đan dược, nàng trả lời: “Không thể nào? Ta và hắn cùng cảnh giới, làm sao mà có thể làm hắn bị phế được, cùng lắm thì chỉ b·ị t·hương chút thôi”
“cái gì mà đồng cảnh giới? ngươi cảm thấy đồng cảnh giới thì thực lực sẽ giống nhau sao?”
Hàn Lệ không phục, tuy nhiên cũng không nói gì nữa mà quay đầu hướng phía Thiên Long nói lời xin lỗi, sau đó còn không quên nhắc nhở: “Từ giờ không cho phép các ngươi nói xấu sư phụ ta, nếu không thì đừng trách chưởng này của ta!”
Thiên Long hơi rụt đầu, hắn vừa rồi nghe Thiên Hà nói mà trong lòng rét run, phế một tay? Hắn hoàn toàn tin tưởng những gì sư huynh mình nói, bởi vì huynh ấy chính là đệ tử có thiên tư mạnh nhất đời này, Thiên tư cấp 5 và có thể chất Lôi điện, đây chính xác là quái vật của đời này.
Không thể nào huynh ấy lại nói dối.
Cho nên hắn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó thầm nghĩ, từ giờ trở đi không bao giờ được nói xấu sư phụ của Hàn Lệ trước mặt nàng, còn sau lưng có nói không thì còn xem tâm trạng.
Hàn Lệ quay người rời đi dưới ánh mắt của tất cả mọi người, mặc dù chưa tận mắt thấy uy lực của chưởng vừa rồi, tuy nhiên có thể được đệ tử mạnh nhất đời 100 đính chính thì tất cả cũng không dám dị nghị.
“Khoan đã!” Thiên Hà đột nhiên gọi Hàn Lệ quay lại.
“Có chuyện?”
“mặc dù hơi không đúng quy củ, nhưng ta thay sư phụ truyền lời đến ngươi, và nhờ ngươi nói lại với sư phụ của mình rằng, nửa năm nữa thì tới đại hội luận võ, trước kia vì Trúc Phong không có đệ tử nào nên có thể miễn tham gia, nhưng lần này thì khác, Trúc Phong! Nhất định phải tham gia! Ta sẽ chờ xem ngày đó ngươi biểu hiện ra sao, đừng khiến ta phải thất vọng!”
“Được, ta nhất định sẽ chuyển lời cho sư phụ! Và vào ngày hôm đó ta nhất định sẽ trả mối thù ngày hôm nay!” Hàn Lệ lần này thì đi thật, sau đó còn buông lời thách thức.
“Mối thù?” Thiên Hà giật mình “Con gái các ngươi ai cũng thù dai như vậy sao?”
Thiên Hà lắc đầu, sau đó thì quay người về phía Thiên Long, “Đi thôi, đệ làm ta thật mất mặt, thiên tư hơn người ta cả một bậc mà còn đánh không lại”
“tại đệ không có thể chất đặc biệt chứ bộ” Thiên Long ủy khuất
“Không phải tại đệ lười sao?” Thiên Hà dùng ánh mắt khinh thường nhìn sư đệ của mình.
“A, không phải, đó là đệ đang khổ nhàn kết hợp đó a!”
“Ta về sẽ báo cáo chuyện hôm nay với sư phụ, để đệ bế quan trong Khổ Hình Nhai nửa năm, xem đệ còn dám lười biếng không, với cả để đệ rèn lại cái mồm, tránh cho sau này gây chuyện làm phiền sư phụ”
“Không! Sư huynh, đệ xin lỗi mà, sư huynh tha cho đệ đi!” Thiên Long bám lấy cánh tay của Thiên Hà, sau đó bày ra bộ mặt hối cải.
“Hừ, không có chuyện đó đâu!” Thiên Hà giật tay ra, sau đó quay người đi lạnh lùng từ chối.
"Không! Đệ không muốn tới cái nơi đó đâu, các sư huynh nói cái nơi đó chính là địa ngục trần gian đó a! Sư huynh nỡ lòng nào ném ta vào nơi đó sao?” Thiên Long suy sụp ôm đầu mà than vãn.
“Nỡ!” Một từ dứt khoát khiến cho mọi hi vọng của Thiên Long sụp đổ.
Hai người cứ thế mà dẫn nhau về Vân Phong.
Mà người vây xem cũng tranh thủ hóng chuyện.
“Thảm a! Khổ Hình Nhai! Cầu cho sư đệ còn sống mà trở về!”
“Một phút tưởng niệm bắt đầu!”
“Người ta còn chưa c·hết a?”
“Làm trước cho đỡ bỡ ngỡ!”
Quay lại với Hàn Lệ.
Hàn Lệ về tới nhà, nàng bất ngờ phát hiện Sư phụ lại không bế quan nữa, người sư phụ này cũng bất thường quá đi a.
Hàn Lệ tiến lại gần, bái kiến sư phụ.
Thanh Sơn lúc này đang nằm trên võng, cầm lấy cây quạt khẽ phe phẩy, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn thì có vẻ là nhàn nhã, nhưng trên thực tế thì hắn đang suy nghĩ về việc luyện đan.
Không vì điều gì, chỉ là suy nghĩ cho bản thân sau này thu nhiều đệ tử, muốn nuôi được chúng thì phải có tài nguyên đi kèm, tuy tông môn có cấp tài nguyên tu luyện mỗi tháng, thế nhưng chỗ đó làm sao đủ?
Nhất là vấn đề về đan dược, quá tốn kém, chỉ riêng ích cốc đan cũng tốn không ít.
Tài nguyên tông môn phân phát là dựa theo đầu người, mỗi người mỗi cảnh giới đều sẽ quy thành điểm số, cho nên mỗi lần đi lĩnh tài nguyên là lại phải suy nghĩ xem nên lấy cái gì và bỏ cái gì. Điều này khiến anh sầu não không thôi, nếu biết luyện đan thì tốt rồi, bớt đi được một khoản lớn.
Trong lúc đang suy nghĩ về tương lai của Trúc Phong thì âm thanh của Hàn Lệ vang lên bên tai.
“Sư phụ, người không bế quan nữa sao ạ?”
“Ừm! Ta từ trước tới nay yêu chuộng tự do, bế quan một chỗ quá gò bó! Con đường tu tiên dài đằng đẵng, khó tránh khỏi có lúc nhàm chán tẻ nhạt, cho nên đôi khi thay đổi chỗ tu luyện và tư thế mới cũng chính là cách để tu hành! Miễn là tâm đủ tịnh thì hoàn cảnh nào cũng như nhau thôi” Thanh Sơn ra vẻ cao thâm mạt trắc mà lừa gạt đồ đệ.
“Thì ra là vậy! Đệ tử đã hiểu”
Thanh Sơn mở mắt ra, sau đó nhìn về phía Hàn Lệ, anh phát hiện nàng vậy mà lại cố tình giấu tay ở sau lưng, không biết là đang giấu diếm thứ gì cho nên anh lại trêu chọc, “Ai, đồ đệ lớn rồi, đứng trước mặt sư phụ nhưng mà vẫn giấu giấu diếm diếm, không biết là quà của anh nào tặng đây? Sư phụ lại sắp phải sống nàng đơn một mình trên ngọn núi lạnh lẽo này rồi sao?”
“A, không có!” Hàn Lệ lắc lắc tay, tỏ ý không phải.
“Vậy cho sư phụ xem một chút, vị đệ tử nào to gan muốn c·ướp người của Trúc Phong đi giữa ban ngày ban mặt như vậy?”
Cảm thấy không giấu được, cho nên nàng đành xòe tay ra, sau đó giải thích rõ câu chuyện từ đầu đến cuối cho sư phụ nghe.
“Cái gì? Nó vậy mà dám làm đồ đệ bảo bối của ta b·ị t·hương?” Thanh Sơn ngồi thẳng dậy, trừng mắt quát lớn.
“Không phải, không phải, là con có lỗi trước!”
“Hừ, tên này thật lớn mật” Thanh Sơn ân cần nắm lấy cổ tay của Hàn Lệ sau đó nhìn kỹ, anh nói: “Con xem, đỏ hết cả lên rồi, còn bảo là không sao?”
“Hắn cho con hai viên thuốc trị thương rồi, chỉ cần uống vào là khỏi”
“uống vào là khỏi? thuốc tiên à! Cho dù là khỏi thì cũng phải mất mấy ngày” Thanh Sơn vừa nói vừa dùng thuật trị liệu.
Hàn Lệ cảm thấy một dòng nước ấm không ngừng xoa dịu cảm giác đau nhức ở tay, dần dần cảm giác đau biến mất.
Nàng ngạc nhiên mà cử động tay “Hết đau rồi?”
“Lần sau phải biết tự bảo vệ bản thân, nhỡ một ngày nào đó b·ị t·hương nặng thì phải làm sao?” Thanh Sơn quở trách.
“con xin lỗi”
“Hai, thôi được rồi, lần này ta bỏ qua, nhưng không có lần sau đâu đấy!”
“Nhất định!” Hàn Lệ gật đầu đảm bảo.
Thanh Sơn thở dài, có mà nhất định cái con khỉ, nhìn cái mặt là biết là báo con, mới ba ngày mà đã đi đánh nhau rồi, về sau không biết còn có lôi cả tông môn ra đánh không nữa.
Thanh Sơn tiện thể nhìn lại bảng giao diện của nàng.
“Mặc dù cảnh giới có phân chia rõ ràng, thế nhưng cho dù là có cùng cảnh giới thì chiến lực cũng chưa chắc đã giống nhau! con có thể dựa vào thực lực của bản thân để đánh bại người cùng cảnh giới, đó cũng là một chuyện đáng mừng! Con làm rất tốt, ít nhất là không làm mất mặt Trúc Phong ta!”
“Hì hì, đa tạ sư phụ!”
[ký chủ vừa có một lời khen chính xác, giúp cho đạo tâm của đệ tử trở nên vững chắc, điểm trao đổi cộng 5]
Không ngờ khen bừa một câu vậy mà lại có ích cho đồ đệ? Thi thoảng bạo một lần như vậy chẳng phải bớt đi mấy ngày khổ tu rồi?
Dĩ nhiên anh cũng không cộng điểm linh tinh, bởi vì tu vi thì có thể tu luyện được, cho nên không cần đến hệ thống giúp sức, duy chỉ có cái lúc đột phá đại cảnh giới thì dùng điểm của hệ thống thì tốt hơn, bởi vì hệ thống có thể giúp anh đột phá cảnh giới mà không gặp chút trở ngại nào, thay vì lãng phí điểm linh tinh thì anh để dành nó cho thứ quan trọng thì tốt hơn.
“Phải rồi! Chưởng môn có nhờ hai đệ tử Thiên Hà và Thiên Long chuyển lời, rằng đại hội luận võ sáu tháng sau Trúc Phong chúng ta nhất định phải tham gia”
“Ừm, ta đã biết!” Thanh Sơn gật đầu, sau đó nghiêm mặt nói: “với cả là tuy hai tên đó thật đáng ghét, nhưng con vẫn nên gọi hai người đó là sư huynh, biết chưa?”
“Nhưng hai người đó đâu có gọi con là sư muội”
“còn cãi chày cãi cối?”
“Con xin lỗi”
“thôi, con đi làm chuyện của mình đi! Ta lại phải bế quan đây” nói xong, Thanh Sơn lại nằm xuống võng, nhắm mắt lại.
Hàn Lệ lễ phép rời đi, sau đó thì cũng chẳng biết làm gì nên chỉ đành cắm mặt vào tu luyện, nàng không muốn bế quan giống như sư phụ, nào có ai bế quan lại đi nhắm mắt nằm ngủ?
“Thiên Hà sao, cứ chờ đó, chờ đến đại hội, ta sẽ cho ngươi biết tay!” Hàn Lệ nắm chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định.