Chương 2: Tại vấn tiên điện thu đệ tử.
Chưởng môn tên Tình Lệ, là một vị nữ Chưởng môn duy nhất từ trước đến nay của Thanh Vân Tông: “Không sao, sư đệ đến thật là đúng lúc, tất cả các Phong chủ hiện đã thu được đủ số lượng đệ tử cho mình, tuy nhiên là vẫn còn một cô gái nữa, mặc dù thiên tư không kém, thế nhưng lại không có ai chịu nhận nàng làm đệ tử! mà theo ta nhớ, Trúc Phong bây giờ hẳn là còn chưa nhận vị đề tử nào đi? Hay là như vậy, ngươi nhận nàng làm đồ đệ của mình được chứ?”
Thanh Sơn bây giờ mới hiểu vì sao những đệ tử khác đều đứng phía sau các Phong chủ, mà lại còn một nàng gái quỳ dưới đất như thế.
Anh nhìn cô gái đang quỳ giữa đại điện, dáng người của cô gầy gò, hẳn là thiếu dinh dưỡng lâu ngày mà thành, trên người mặc một bộ y phục cũ, tản ra khí tức băng lãnh?
Thanh Sơn giật mình, anh phát hiện dưới gối của cô còn tản ra một tầng sương lạnh.
Dùng chức năng dò xét của hệ thống, anh mới nhận ra nguyên nhân
[Hàn Lệ: thiên tư cấp 2
16 tuổi
Cấp 1 (Luyện thể tầng 1)
Thể chất:
Hàn băng: một loại thể chất vô cùng hiếm thấy, sinh ra đã thân thiết với băng giá, tuy nhiên tâm tính cũng có thể bị ảnh hưởng trở nên lạnh lùng hơn.
Giới thiệu: một cô gái có tiểu sử đáng thương.
Chú ý: đạt yêu cầu thu nhận đệ tử của hệ thống!]
Nhìn bảng giao diện, Thanh Sơn đã hiểu phần nào, thế giới này vốn cũng có rất nhiều người sở hữu thể chất đặc biệt, tuy nhiên cái thể chất của Hàn Lệ lại không phù hợp ở Thanh Vân Tông này, bởi vì từ trước tới nay, Trong tông môn không có vị Phong chủ nào tu luyện băng thuật cả.
Cũng vì thế mà trong tông cũng không có nhiều công pháp liên quan tới băng thuật.
Để nói thích hợp thì nàng đáng lẽ phải tới vực Hàn Băng mới phải, nơi đó quanh năm giá rét, số lượng tu sĩ tu luyện băng thuật sẽ nhiều hơn, tương lai của nàng sẽ tươi sáng hơn chút.
Chỉ tiếc, vực Hỗn Mang và vực Hàn Băng cách nhau quá xa, mà nàng bây giờ chỉ là một phàm nhân, lấy đâu ra khả năng đi tới nơi đó?
“Khó trách không ai muốn nhận nàng làm đồ đệ, với thể chất Hàn Băng thì nàng sẽ khó có thể tu luyện các loại công pháp hệ khác, với lại thiên tư của nàng là cấp 2, có thể nói là tiền đồ không có gì nổi bật!” Thanh Sơn thầm nói.
“Sư đệ ngươi cũng không nên xem thường nàng, dù thiên tư của nàng chỉ là cấp 2, và thể chất Hàn Băng của nàng tuy không phù hợp với tông môn chúng ta cho lắm, thế nhưng nghị lực của nàng phải nói là rất kiên cường!”
“Nàng đã quỳ trước cổng Thiên Môn suốt ba ngày ba đêm đến mức muốn ngất đi, lúc này ta mới động lòng mà cho nàng một cơ hội”
“Tuy nhiên nếu như sư đệ không muốn nhận thì ta cũng không ép buộc, ta cũng chỉ đành để cô gái này đi nơi khác thôi” Chưởng môn Tình Lệ nói ra.
Thanh Sơn lúc này mới đứng dậy, đi về phía của Hàn Lệ, giả vờ hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Tô Hàn Lệ” cô gái đáp.
“Ngươi bằng lòng bái ta làm sư phụ hay không?” Thanh Sơn ngồi xổm xuống, hai mắt nhìn thẳng về phía Hàn Lệ.
“A? Đệ tử bái kiến sư phụ!” Hàn Lệ giật mình, nhưng ngay sau đó đã lấy lại tinh thần, nàng cung kính hành lễ.
“Nói trước, ta không có thần thông quảng đại, cũng chẳng cao siêu bất phàm, thứ ta có thể cho ngươi chỉ là một ngôi nhà và những lời động viên mà thôi! Ngươi vẫn còn muốn bái ta làm sư phụ?” Thanh Sơn hỏi thêm một câu.
“Đệ tử nguyện ý” Hàn Lệ dùng ánh mắt kiên định nhìn lấy Thanh Sơn.
“Được rồi, vậy ngươi theo ta đi! Ta tên Trần Thanh Sơn, Phong chủ của Trúc Phong, ngươi từ giờ sẽ trở thành đại đệ tử của ta! Rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ biết quyết định của mình vào ngày hôm nay đúng đắn như nào!” Thanh Sơn đỡ Hàn Lệ đứng lên, sau đó nói một câu.
Anh đang định dẫn theo nàng về phong thì Hàn Lệ vì quỳ lâu nên chân hơi tê, nàng suýt chút nữa thì té ngã.
Thanh Sơn vội đỡ lấy, anh thở dài một hơi: “Hôm nay tiện nghi cho ngươi, về sau ăn nhiều một chút, nhìn xem ngươi này, ngay cả đứng cũng không vững nữa rồi”
Anh chỉ đành cõng Hàn Lệ trên lưng đi ra khỏi đại điện, trước khi đi anh cũng không quên nói một câu: “Chưởng môn sư tỷ, Đệ cũng đã thu đồ đệ rồi, tông môn cũng nên phát tài nguyên tu luyện cho nàng chứ? Đừng để người ngoài chê cười tông môn chúng ta ngay cả một chút tài nguyên tu luyện cũng bỏ ra không nổi nha”
“Được, Đệ cứ đến Dược các mà lấy, sẽ không ai cản sư đệ đâu”
Thanh Sơn vận dụng chút linh lực, gia tăng tốc độ, quay trở về Trúc Phong, dĩ nhiên là không quên tiện thể đi lĩnh tài nguyên tu luyện của tháng này rồi.
Mà ngay sau khi Thanh Sơn bỏ đi, liên tiếp các tiếng cười hả hê vang lên trong đại điện vang lên.
“Ha ha ha, buồn cười c·hết mất, sư đệ phế vật của chúng ta thật sự thu nàng làm đồ đệ? Thể chất của nàng chỉ có thể tu luyện băng thuật, vốn không thể tu luyện loại khác, tông môn chúng ta có người tu luyện băng thuật sao? Thu nàng làm đồ khác nào thu một phàm nhân? Tông môn chúng ta sắp ra thêm một cái phế vật rồi, ha ha” Nhìn Thanh Sơn bế Hàn Lệ đi xa, Tống Võ không kiêng kị gì mà cười phá lên.
“Võ sư huynh nói đúng lắm, vị sư đệ này vốn chỉ là gặp may, nếu như không phải lúc trước Lâm sư thúc đột ngột chuyển ý mà thu hắn làm đồ, thì có lẽ bây giờ ngay cả tư cách vào tông cũng chẳng có chứ ở đó mà đòi làm Phong chủ!”
“Đáng tiếc, Lâm sư thúc một đời anh minh, nhưng về cuối đời lại hồ đồ, đi thu một tên phế vật làm đồ đệ! Thanh Vân Tông ta lại sắp chuẩn bị mất đi một phong, chỉ còn lại 11 phong rồi!”
Mà lúc này, chưởng môn hằng ngày vốn không nói gì, hôm nay lại lên tiếng: “Đủ rồi đấy, các đệ suốt ngày nói mấy vấn đề này không thấy chán à? Có thời gian thì sao không lo dạy dỗ đệ tử của mình cho tốt đi? Lâm sư thúc làm gì thì ắt phải có nguyên do, bớt ở đó mà đoán già đoán non đi! Đều là một đám lão đầu rồi mà tính khí cứ như trẻ con ấy!”
Dứt lời, tại chỗ, hư ảnh của nàng dần biến mất, sau đó để lại một câu: “Đại hội hôm nay đến đây là kết thúc!”
Các Phong chủ hai mắt nhìn nhau, sau đó cũng lần lượt dẫn đệ tử của mình về núi.
Mà Thanh Sơn lúc này vừa mới lấy tài nguyên tu luyện xong, anh một mặt vui vẻ cõng đồ đệ của mình về núi.
“Sư phụ, hay là người cho con xuống, để con tự đi đi” Hàn Lệ ấp úng nói nhỏ, may mà thính lực của Thanh Sơn tốt nên vẫn nghe thấy.
“Thôi đi, nhìn cái thân thể của con đi! Khác gì bộ xương không, để con tự đi thì có mà tới khuya cũng chẳng về tới nơi” Thanh Sơn vừa nói, vừa gia tăng tốc độ chạy, anh thầm nhủ, chỉ tiếc bản thân tu vi quá thấp, muốn phi hành tu vi ít nhất phải đạt Nguyên Anh, hoặc không thì cũng phải có pháp khí, mà pháp khí lại cần linh thạch, mà linh thạch thì mình lại không có! Hai, nghèo cũng là cái tội nha!
Hàn Lệ xấu hổ, ôm chặt lấy cổ của Thanh Sơn, sau đó không dám nói thêm gì nữa.
Mất thêm một khoảng thời gian, Thanh Sơn đã về tới nơi.
Trúc Phong rất nghèo, nếu lật dòng lịch sử ra xem, thì từ cái ngày mà sư phụ của Thanh Sơn vẫn còn là Phong chủ của Trúc Phong, ông quanh năm ngày tháng đều đi lịch luyện hồng trần, nếu như không phải cuối cùng thu anh làm đồ thì e rằng cho tới lúc c·hết, ông cũng chẳng thèm về tới một lần.
Nhìn xem tiểu viện rách nát đến mức khó có thể tả, Thanh Sơn hơi ngượng ngùng, đây vẫn có thể coi là nhà đúng không?
Thanh Sơn dẫn Hàn Lệ tiến vào trong Linh Đường, tiến hành dâng hương: “Hàn Lệ, mau quỳ xuống bái kiến Tổ Sư, từ giờ trở đi, con sẽ trở thành Đại đệ tử đời thứ 100 của Trúc Phong ta!”
Hàn Lệ rất nhanh làm theo hướng dẫn của Thanh Sơn, bái kiến Tổ Sư.
“Được rồi, hiện tại con đã chính thức trở thành đệ tử của ta, sau này phải cố gắng tu hành, không được lười biếng có biết không?”
“Đệ tử sẽ khắc ghi lời dạy của sư phụ ở trong lòng!”
“Được! ta cũng đã biết thể chất của con, trời sinh thiện cảm với băng giá!”
Nói đến đây, Thanh Sơn thấy trong mắt Hàn Lệ toát ra một ít cố sự, anh nói tiếp: “Vừa vặn, Sư tổ của con, tức sư phụ của ta có để lại một bản bí tịch mà trong quãng thời gian ông đi lịch luyện tứ phương vô tình lấy được, tuy không biết phẩm cấp thế nào, nhưng đối với giai đoạn bây giờ là phù hợp với con nhất”
Từ trong nhẫn trữ vật, Thanh Sơn lấy ra một bản sách có bìa màu vàng cũ, quyển sách có dấu hiệu được dở ra nhiều lần, hiển nhiên nguyên thân cũng là một người rất biết cố gắng, đáng tiếc.
Tiện thể thì Thanh Sơn cũng kiểm tra bằng chức năng của hệ thống, xem lai lịch của bản bí tịch này thế nào
[Băng thuật: cuốn sách viết về phương pháp tu luyện băng thuật, nội dung được viết rất chi tiết, tuy nhiên độ chính xác chỉ đạt 40% khi học sẽ rất khó tiếp thu]
[kiến nghị ký chủ nên cải tạo lại nó]
Thanh Sơn cười khổ, hóa ra không phải ngộ tính của nguyên thân thấp, mà là anh đọc nhầm quyển thôi, nếu có sư phụ bên cạnh thì nguyên thân hẳn sẽ không mất thời gian vào thứ như này.
Thanh Sơn trước khi đưa bí tịch cho Hàn Lệ, anh mang ra mấy bộ quần áo của nữ nhân (đừng hỏi tác, tác cũng không nói vì sao anh lại có mấy thứ đồ này đâu, thôi thì cứ đổ hết cho sư phụ đã mất của anh đi, hi hi) cùng vài viên ích cốc đan.
“trước hết chưa quan tâm đến quyển bí tịch này, con cầm mấy viên đan dược này ăn đi, rồi thì đi tắm rửa thay quần áo, sau đó ta sẽ giúp con nhập môn môn Băng thuật này” Thanh Sơn một mặt ôn tồn quan tâm mà dặn Hàn Lệ, dù sao thì cũng là bảo bối hái ra điểm của anh, không quan tâm không được.
Hàn Lệ gật đầu rồi đưa hai tay ra nhận lấy đồ mà Thanh Sơn đưa cho, đây là lần đầu tiên nàng được người khác đưa cho nhiều đồ đến vậy, mặc dù biết là sư phụ của mình cho, tuy nhiên trong lòng nàng vẫn có một chút khó tin. “Sư phụ, thực sự thì người cho nhiều quá, con mặc không hết”
Không đợi nàng nói hết, Thanh Sơn trừng mắt nhìn lại: “Vậy chẳng lẽ để cho ta mặc?”
Hàn Lệ ngại ngùng cúi đầu, khẽ nói “con xin lỗi”
“Xin lỗi cái gì chứ? Từ giờ con đã là đệ tử của ta, địa vị của con giờ đã khác, không được phép cúi đầu trước người ngoài, phải ngẩng đầu ưỡn ngực mà chứng minh bản thân không phế, phế là tại thằng sư phụ, biết chưa?”
Hàn Lệ dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía sư phụ.
“Nhìn cái gì, đi tắm đi nhanh lên! Mùi chua c·hết rồi” anh dùng vẻ mặt chán ghét nhìn về phía đồ đệ.
Hàn Lệ lập tức quay đầu, chạy ra ngoài, thầm nói “Hừ, sư phụ cũng chua đâu kém”
“Quên nhắc con, tu sĩ có thính lực tốt lắm, lần sau nói xấu sư phụ thì tìm nơi không người mà nói nhé!”
“Ah?” Hàn Lệ xấu hổ chạy ra khỏi cửa, rẽ sang trái.
“Nhà tắm ở phía bên phải!” Thanh Sơn hô.
Thanh Sơn khẽ cười “còn thật là dễ trêu đây”
Nhìn Hàn Lệ rời đi, đột nhiên anh cảm thấy bóng lưng của nàng có chút quen thuộc, dường như anh đã nhìn thấy ở đâu đó rồi thì phải?
“Mà chắc mình nghĩ nhiều thôi!” Thanh Sơn lắc đầu, tạm gác vấn đề này sang một bên.
Nghiêm túc một chút, anh nhìn về phía bảng giao diện của mình
[Điểm trao đổi: 1] Đây là số điểm kiếm được từ việc tặng đồ cho đồ đệ.
“A? mới có một điểm?” Thanh Sơn bất ngờ.
[Bởi vì những thứ ký chủ cho đệ tử quá tầm thường, có điểm là tốt rồi]
“cũng đúng!” anh gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Vậy Cường hóa và Tinh chỉnh là như thế nào, nó có cần lưu ý điều gì không?”
[Cường hóa, chính là tăng cường uy lực của một vật, hay khiến cho vật phẩm đó trở nên mạnh hơn.]
[Tinh chỉnh, giống như việc điều chỉnh một vài thông số của một cỗ máy để nó hoạt động hoàn hảo hơn vậy. Ở đây thì tinh chỉnh có thể làm cho cuốn bí tịch này trở nên đơn giản và dễ học hơn, nhưng vẫn giữ được nội dung và công dụng của nó]
[kiến nghị ký chủ dùng tinh chỉnh trước, bởi vì tinh chỉnh món đồ chưa cường hóa chỉ mất 1 điểm thôi, nếu cấp cao hơn thì sẽ càng mất nhiều điểm!]
“Ồ, vậy thì bây giờ chẳng phải vừa đủ điểm sao?”
“Tinh chỉnh bí tịch!”
[Tiêu hao 1 điểm, tinh chỉnh bí tịch hoàn tất! chúc mừng vận may của ký chủ bạo kích, mức độ hoàn hảo 80%!]
Thanh Sơn cũng không hiểu 40% và 80% khác nhau như nào, cho nên anh thử mở bí tịch ra xem.
“Ừm? nội dung thật khác, cảm giác rất quen, thế nhưng lại rất mới! vài chỗ trước đây không hiểu thì nay đã rõ ràng hơn!”
Thanh Sơn sợ hãi, nếu như không phải anh không có thiên phú về băng hệ, thì hiện tại anh cũng rất không nỡ đưa nó cho đồ đệ của mình.
Nhưng dù sao thì cũng không vấn đề gì, anh không có hứng thú với băng hệ cho lắm, anh vẫn thích thủy và mộc hệ hơn, tính ôn hòa và khống chế mạnh, phù hợp với phong cách của bản thân mới là quan trọng nhất.