Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thu Nhận Đệ Tử, Ta Thành Thánh Lúc Nào Không Hay!

Chương 1: Xuyên không tới thế giới khác.




Chương 1: Xuyên không tới thế giới khác.

Đại lục Khởi Nguyên, vực Hỗn Mang, Đông Châu, dãy núi Hắc Nhai, Thanh Vân Tông.

Trên đỉnh Trúc Phong, bên trong tiểu viện cũ kỹ, Thanh Sơn xoay người tỉnh dậy, trong đầu anh đột nhiên truyền tới cảm giác đau nhức, ánh mắt của anh khó tin mà nhìn mọi thứ xung quanh.

“Không thể nào, mình vậy mà lại xuyên không rồi?”

Vừa dứt câu, một cỗ ký ức khổng lồ xuất hiện trong đầu, khiến cho cảm giác nhức đầu càng mãnh liệt hơn, chờ cho tới khi cơn đau giảm bớt, anh mới nở một nụ cười khổ.

Bản thân đúng là xuyên không qua, hơn nữa linh hồn mình xuyên không còn nhập vào một trong 12 phong chủ của Thanh Vân Tông.

Địa vị vô cùng cao quý, chỉ thấp hơn chưởng môn và các lão tổ tông trong tông môn mà thôi.

Nhưng điều khiến anh cảm thấy khó sử, đó chính là ngoài cái thân phận này thì hình như anh cũng chẳng có cái gì khác cả.

Những phong chủ khác có ai là không có tu vi cao, có nhiều đệ tử tài giỏi? còn anh, muốn thực lực thì cũng không có, muốn đệ tử thì cũng không có nốt, cả một Phong rộng lớn thì cũng chỉ có một mình anh ở.

Mà nguyên thân năm nay mới 20 tuổi, vào năm 10 tuổi thì gặp được sư phụ của mình, cũng chính là Phong chủ của Trúc Phong đời trước, ông ấy đã thu nguyên thân làm đệ tử thân truyền, thế nhưng anh lại không nghĩ tới, mới trở thành đệ tử được ba ngày thì sư phụ liền mất.

Trên Trúc Phong này chỉ còn có một mình anh, cũng liền là thuận lý thành chương mà ngồi vào vị trí Phong Chủ này.

Thoáng một cái đã là mười năm, không có sư phụ dạy bảo, thiên tư thì thấp kém, dần dần tu vi của nguyên thân trở nên tụt hậu so với các đệ tử cùng trang lứa.

Tại một cái thế giới lấy thực lực vi tôn này, một Phong chủ với tu vi chỉ nhỉnh hơn các đệ tử bình thường một chút là điều không thể chấp nhận được.

Mà sở dĩ linh hồn của anh xuyên không và nhập được vào cơ thể này là có lý do, nguyên thân bị một đệ tử của phong khác khiêu chiến, tuy có tu vi ngang với đệ tử kia, thế nhưng bản thân lại thiếu khuyết kinh nghiệm thực chiến, dẫn tới thất bại.

Sau trận khiêu chiến, nguyên thân bị nội thương khá nặng, kết hợp với tâm lý bị đả kích do mấy lời đàm tiếu của đám đệ tử và phong chủ khác, dẫn tới xuất hiện tâm ma.

Nguyên thân liều mạng sử dụng mọi cách để đột phá cảnh giới, thậm chí là dùng cả đan dược.

Nhưng không ngờ cảnh giới không phá được, tu vi không tiến mà còn lùi, thành tựu mười năm Trúc Cơ, nửa bước Kim đan cứ thế mà bị sụp đổ, trở thành một tên phàm nhân phế vật vĩnh viễn mất đi tư cách tu hành.

Lần này thì tâm tính của nguyên thân thật sự sụp đổ rồi.

Từ đó nguyên thân suốt ngày uống rượu giải sầu, cuối cùng vì uống say mà vấp phải hòn đá đập đầu xuống đất mà q·ua đ·ời.

//Luyện khí, Trúc cơ, Kim đan, Nguyên anh, Hóa thần, Luyện hư, Hợp thể, Đại thừa, Độ kiếp.

Tin tức nguyên thân bị c·hết vẫn chưa bị lan ra ngoài, bởi vì trên Trúc Phong làm gì có ai, thế là tiện nghi cho anh nhập vào, thay thế vào cỗ thân thể này.

Thanh Sơn thầm nghĩ, với chiến tích kinh người như vậy, bản thân mình hẳn là trò cười của toàn bộ Thanh Vân tông đi.



“cuối cũng vẫn là do không có thực lực mà thôi, nếu có thực lực, nguyên thân cũng sẽ không bị mọi người xem thường, rồi dẫn tới những sự kiện khác phía sau”

“Mà theo trí nhớ của nguyên thân, Trúc Phong trong vòng ba năm chưa đạt được bất kỳ tài nguyên tu luyện nào từ tông môn thì phải.” Nhìn vào căn phòng cũ nát, anh không khỏi thầm than.

“Nguyên thân ngươi có linh thiêng thì hãy phù hộ cho ta, mà ta đã trùng hợp nhập vào ngươi, vậy thì mọi tiếc nuối và tham vọng của ngươi sẽ do ta đến thay ngươi giải quyết đi”

“nhiệm vụ cấp bách bây giờ là phải tăng thực lực của bản thân lên, không biết sau khi mình nhập vào thì mọi ám thương trên cơ thể có bị chữa trị hết không, chứ nếu như là bình thường thì e rằng muốn tu luyện cũng khó nha” Thanh Sơn thở dài một hơi.

Vị sư phụ của mình trước khi mất cũng để lại không ít bí tịch pháp bảo và công pháp, những năm này đều là do tự thân mình tìm hiểu, có chỗ hiểu có chỗ thì không, cuối cùng nhiều đồ vật bị lãng phí nằm trong xó, bụi bặm bám lên dày hàng milimet.

[Đinh, cảm thấy ký chủ đang đứng trước khó khăn, đạt được yêu cầu, hệ thống Cửa hàng tu tiên chính thức được khóa chặt]

“Hệ thống? phần mềm hack game của cộng đồng người xuyên không đây sao?”

Thanh Sơn kích động, anh vẫn còn đang khổ não không biết làm cách nào để sống được tại cái thế giới này đâu, ai ngờ hệ thống tới sổ.

“Hệ thống có chức năng gì vậy?” Anh kích động hỏi thăm.

[Ký chủ có thể thông qua việc dạy dỗ đệ tử để thu hoạch được điểm trao đổi, các phương thức để nhận được điểm trao đổi như sau:

Thứ nhất, mỗi khi ký chủ giúp đệ tử của mình đạt được thành tựu nào đó thì sẽ có thể thu được điểm trao đổi ngẫu nhiên.

Thứ hai, có lời khuyên, khen chính xác đối với đệ tử được cộng thêm 5 điểm. Giới hạn 1 lần mỗi ngày mỗi người

Thứ ba, ban thưởng công pháp, v·ũ k·hí, đan dược… có ích cho đệ tử được cộng 1-10 điểm, giới hạn một lần mỗi ngày cho mỗi người.

Thứ tư, khi đệ tử đột phá đại cảnh giới thì được cộng 5/10/20/40/80 điểm mỗi lần.]

“Vậy điểm trao đổi có thể làm được những gì?”

[Điểm trao đổi có thể dùng vào những việc như sau:

Tăng vào tu vi, mỗi một điểm tương đương với một kinh nghiệm.

Cường hóa, tinh chỉnh vật phẩm.

Mua đồ trong cửa hàng, lưu ý: đồ trong cửa hàng đưa cho đồ đệ sẽ không được thưởng điểm trao đổi.]

[Ký chủ chỉ cần thu đồ đệ thôi, đảm bảo ký chủ sẽ trở thành cường giả mạnh nhất thế giới này!]



“Chỉ cần thu đồ đệ? Hệ thống, ngươi cảm thấy ta của bây giờ có khả năng thu được đồ đệ sao?”

[đó là vấn đề của ký chủ, điều này không nằm trong phạm vi xử lý của hệ thống]

“…” Thanh Sơn cạn lời.

Không cần nói đến cái vấn đề thu nhiều hay thu ít, mà vấn đề là có thu nổi một tên đệ tử hay không nha.

“Hay là mình học sư phụ, xuống núi bắt đại một đứa không biết gì, lừa lên Trúc Phong?” đầu Thanh Sơn chợt nảy số, anh có thể học sư phụ của mình mà.

[Lưu ý, ký chủ chỉ có thể thu được điểm trao đổi từ những đệ tử mà hệ thống chấp nhận, nếu như không đạt được sự cho phép của hệ thống thì có thu một vạn người thì cũng chẳng có ích gì đâu]

Thanh Sơn im lặng lần hai.

Suy nghĩ tìm bug của anh bị vỡ từ trong trứng nước, cứ ngỡ cuộc đời sẽ phất nhanh, ai ngờ lại ra nông nỗi này. Hệ thống chấp nhận người ta nhưng người ta chưa chắc đã chấp nhận anh nha.

Anh lại bắt đầu cảm thấy tương lai của mình dần trở nên xám xịt.

“Phải rồi, hệ thống! Mở bảng giao diện cá nhân!”

Thanh Sơn cũng đọc qua không ít tiểu thuyết, vì vậy mà cũng không lạ gì với mấy chức năng cơ bản này.

Quả nhiên là có thật, chỉ thấy một bảng giao diện hiện ra trước mặt anh

[Thanh Sơn: thiên tư cấp 2

Cấp 40 (Trúc cơ viên mãn)

Kinh nghiệm: 39/40

Công pháp: Thủy thuật, Mộc thuật.

Điểm trao đổi: 0]

//thiên tư cấp 0(người thường) thiên tư cấp 1 cho đến thiên tư cấp 9

// cấp 10 là Luyện khí, cấp 20 là Trúc cơ, cấp 40 là Kim đan, cấp 80 là Nguyên anh, 160 là Hóa thần, vân vân. Mỗi đại cảnh giới phía sau cấp độ sẽ gấp đôi đại cảnh giới trước, các bạn yên tâm, main có hack nhưng không phải một bước vô địch.

“Ách, không ngờ thiên tư của mình chỉ là cấp 2 sao?”

Tại thế giới này, thiên tư cấp 0 chính là các phàm nhân không có tư chất tu luyện, mà để có thể tu luyện thì thiên tư phải đạt cấp 1 trở lên.

Còn thiên tài được người người ca ngợi thì thiên tư ít nhất cũng phải đạt cấp 3! Riêng thiên tư cấp 6 trở lên thì gần như không tồn tại ở đại lục Khởi Nguyên này, Thanh Sơn cũng không biết lý do tại sao, chỉ biết thiên tư cấp cao này đã từ rất lâu không có xuất hiện rồi.



Mà nguyên thân không đột phá lên nổi Kim Đan là cũng có lý do, bởi vì mỗi thiên tư đều có giới hạn của nó, ví dụ như thiên tư cấp 2 thì cả đời cũng chưa chắc đã đột phá được Kim đan, nếu có thì cũng rất khó khăn.

Hiện tại anh nhìn thấy phần cấp độ của mình tương đương với tu sĩ Trúc cơ viên mãn, thì anh mới nhẹ nhàng thở phào.

“Vẫn còn may là còn tu vi và thiên tư, tuy chỉ là cấp 2, thế nhưng không sao! Ít nhất là vẫn có thể tu luyện được, chứ dựa vào hệ thống thì có mà móm”

Thanh Sơn liền nghĩ tới vấn đề thu nhận đệ tử, anh cảm thấy sầu não không thôi, ai lại nguyện ý nhận một tên Trúc cơ làm sư phụ cơ chứ, ít nhất cũng phải là Nguyên anh mới miễn cưỡng đủ tư cách nha.

Xuống núi lừa một tên? Như đã nói, phải đạt được sự chấp nhận của hệ thống, mà hơn thế nữa, thế giới này cũng rất nguy hiểm, ma tu và yêu ma lẩn trốn trong bóng tối, nếu như không may gặp phải thì một tên Trúc cơ như anh cũng chẳng bõ để nhét kẽ răng.

“Xin hỏi, Phong chủ Trúc Phong-Thanh Sơn có nhà hay không? Đệ tử Viêm Minh, nhận lệnh sư phụ, xin mời sư thúc tiến về Vấn Tiên Điện tham gia đại hội thu đồ!” Ngay lúc Thanh Sơn đang lo lắng thì ngoài cửa truyền vào một giọng nói, khiến anh chú ý.

Thanh Sơn thầm nghĩ: “Viêm Minh, là đệ tử của Chưởng môn, tuổi tác tương đương với mình, nhưng hiện tại đã là Hóa Thần trung kỳ, thiên tư cấp 5, tương lai có khả năng sẽ trở thành Chưởng môn đời kế tiếp của Thanh Vân Tông!”

“Tuy chưa gặp trực tiếp vị sư thúc này bao giờ, thế nhưng tiếng tăm đã vang xa, cả tông môn ai ai cũng biết vị phong chủ này là một phế vật. Mình bế quan mấy năm, mới ra ngoài được một hôm thì đã được nghe chuyện này, mình cũng rất hiếu kỳ một người có tu vi yếu kém như vậy làm cách nào mà lại vẫn giữ được vị trí Phong chủ này?” Viêm Minh cùng lúc cũng thầm nghĩ.

“Được rồi, ta đã biết” trong lúc Viêm Minh đang do dự, không biết có nên bước vào xem hay không thì Thanh Sơn liền trả lời.

“Vậy thì sư thúc sớm chuẩn bị, sư điệt đi trước!” Viêm Minh chắp tay hành lễ, quay người rời đi.

Thanh Sơn lúc này cũng rất khó hiểu, mười năm qua, từ lúc anh trở thành Phong chủ Trúc Phong tới nay thì đây là lần đầu tiên anh được mời đến Vấn Tiên Điện.

Nhưng mà dù sao thì cũng đúng lúc, anh cũng muốn tới đó xem thế nào.

Chính bản thân mình còn đang lo lắng chuyện thu đồ đệ nha, đúng là đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh.

Nói không chừng, lần này anh còn có thể thu được một hai tên đệ tử.

Sau một lúc, Thanh Sơn đã có mặt tại Vấn Tiên Điện.

Liếc nhìn một vòng, 11 Phong chủ còn lại đã có mặt đầy đủ, mà phía sau mỗi người còn đứng đó một đoàn người nam nữ trẻ tuổi.

“Ồ, Đây chẳng phải là Sơn sư đệ sao? Nghe nói đệ phát sinh xung đột với một vị đệ tử trẻ tuổi? thân là Phong chủ một phong, sao đệ lại có thể ỷ lớn h·iếp nhỏ được chứ, thật là!”

Thanh Sơn nghe thấy có người hướng mình nói chuyện, anh nhìn một cái, cố gắng nhớ lại xem đó là ai. “Người này là Tống Võ, Phong chủ của Hình Phong, thực lực xếp thứ 5 trong 12 phong chủ, không thể trêu vào!”

Thanh Sơn vờ như chẳng nghe thấy gì mà đi về phía chỗ ngồi của mình, nơi này là chỗ ngồi ở phía ngoài cùng, một góc khuất, nếu không chú ý thì có thể còn không nhìn thấy.

Ngồi vào vị trí, anh thỉnh thoảng nghe thấy mấy lời đàm tiếu, trong giọng nói tràn đầy khinh thường và trào phúng.

Thanh Sơn vẫn một bộ mắt điếc tai ngơ mà không thèm quan tâm, sau đó quay người chắp tay về phía Chưởng môn nói

“Sư tỷ! thật có lỗi, là đệ có chút việc nên đến chậm”