Chương 7: Trận chiến kịch liệt.
Cục diện cuộc chiến lúc này nghiêng hẳn sang một bên.
Chỉ thấy Như Nguyệt vung tay lên, một sóng âm quét ngang về phía đám người xương khổng lồ.
Rầm!
Cả tám con người xương bị hất bay ra xa.
Khè!
Màng xà kêu lên, nó húc về phía Như Nguyệt.
Như Nguyệt dùng hai tay đỡ lấy cú húc của mãng xà, nàng hơi trượt về phía sau một chút.
Thu một tay lại tụ lực, Như Nguyệt vỗ một chưởng từ dưới lên, trúng vào bụng của mãng xà.
Mãng xà bị hất văng bay lên trên xoay mấy vòng, nội tạng của nó bị sóng âm chấn động, trong bụng truyền tới cảm giác đau nhức khiến nó khó chịu.
Mặc dù lớp vảy không bị tổn hại gì, nhưng nội tạng bên trong đã bị xuất huyết.
Khó khăn lắm mới ổn định được thân hình, mãng xà lai tiếp tục bị Như Nguyệt đánh cho mấy chưởng.
Liên tục b·ị đ·ánh lui, Mãng xà rít lên một tiếng, đám người xương nghe thấy ngay lập tức đứng dậy và lao về phía Như Nguyệt, mặc cho trên người của chúng lúc này toàn là vết rạn nứt.
Có những người xương khổng lồ cản bước, Mãng xà lập tức lui lại, sau đó nó tiến về phía mấy quả Huyết quả.
Đứng trước Huyết quả, nó hơi chần chừ một chút, nó nhìn lại về phía Như Nguyệt.
Nó không còn lựa chọn nào khác, chủ nhân đã ra lệnh cho nó là phải giữ chân được người phụ nữ này, hiện tại chỉ còn một các duy nhất để làm điều đó, chính là hấp thụ linh khí bên trong Huyết quả, cưỡng chế thúc đẩy quá trình tiến hóa của nó.
Tuy nhiên sử dụng Huyết quả sẽ có tác dụng phụ rất lớn, khi sử dụng, luồng linh lực cuồng bạo sẽ kích thích cơ thể, thế nhưng nó cũng sẽ hủy hoại căn cơ, một khi đã sử dụng thì xác định là từ nay về sau nó sẽ rất khó để có thể tiếp tục tiến hóa lần nữa.
Sau khi suy nghĩ một hồi, nó quyết định nuốt Huyết quả vào bụng, một luồng linh lực khổng lồ bạo phát khiến cả cơ thể nó phình lên.
Mãng xà cố gắng kìm nén đau đớn khống chế linh lực, từng dòng linh khí được vận chuyển đi khắp cơ thể, cuối cùng nó hội tụ lại về chỗ chiếc sừng sắp mọc của nó.
Như Nguyệt phát hiện ra luồng linh khí lạ, nàng chú ý về phía Mãng xà: “Không ổn!”
Nàng đánh bay lũ người xương cản đường ra xa, sau đó tập trung linh lực của bản thân, phía sau của nàng xuất hiện một hư ảnh khổng lồ giống hệt với nàng.
Hư ảnh hít một hơi sâu kèm theo linh lực của Như Nguyệt, nó kìm nén năng lượng bên trong cơ thể, chuẩn bị bạo phát.
Mà cùng lúc này, Mãng xà cũng đã sắp chuẩn bị tiến hóa xong, chiếc sừng của nó dần sáng lên và tỏa ra những tia sét phóng loạn xạ ra xung quanh.
Nó ngẩng đầu lên cao gào thét, một lĩnh vực lôi điện được tạo ra và mở rộng ra xung quanh, nơi nó đi qua mặt đất đều bị vỡ vụn, những mảnh đất đá bay lên và xoay quanh cơ thể của nó.
Như Nguyệt lúc này cũng chớp lấy thời cơ, hét lên một tiếng, hư ảnh cũng hét theo bạo phát ra một sóng âm siêu thanh càn quét về phía Mãng xà.
Âm thanh mạnh mẽ phá hủy và tiêu diệt mọi thứ trong phạm vi tác động, trên đường đi của sóng âm, mọi thứ từ tảng đá cho đến vụn xương đều hóa thành tro bụi.
Sóng âm chạm tới lĩnh vực lôi điện của Mãng xà, không gian ầm ầm rung chuyển.
Hư ảnh vẫn tiếp tục duy trì kỹ năng, âm thanh được cộng hưởng tạo nên sức hủy diệt lớn hơn, toàn bộ lĩnh vực của Mãng xà bị bao bọc bởi sóng âm này.
Mãng xà phải chịu hai tầng đau đớn, một từ quá trình cưỡng ép tiến hóa, hai là sóng âm của Như Nguyệt, máu tươi từ những kẽ hở của lớp vảy chảy ra, nhất thời cả người nó bị nhuộm đỏ.
Mãng xà quằn quại, nó không nhịn được mà bộc phá linh lực ra ngoài.
Ầm!
Một sóng xung kích năng lượng tỏa ra, hất văng mọi thứ kể cả Như Nguyệt.
Khụ khụ!
Như Nguyệt đẩy lớp đất đá đè trên người ra, nàng chống tay đứng dậy và nhìn về phía Mãng xà.
Vụ nổ vừa rồi đã khiến bụi đất bay tứ tung, chờ cho tới khi bui đất dần tan đi, nàng mới có thể nhìn rõ được tình huống của Mãng xà.
“Không thể nào!” Như Nguyệt tuyệt vọng nhìn về phía trước.
Sẹt sẹt! Tiếng lôi điện như xé toạc không gian vang lên.
Mãng xà vẫn đứng đó, cả cơ thể nó tỏa ra linh lực nồng hậu, rất hiển nhiên, nó đã tiến hóa thành công!
Con rắn mở mắt ra, nó nhìn về phía của Như Nguyệt.
Trong nháy mắt, nó biến mất ngay tại chỗ! Đến khi nó tiếp tục xuất hiện trong tầm mắt thì nó đã ở đằng sau lưng Như Nguyệt.
Nó dùng đuôi quất về phía Như Nguyệt.
Như Nguyệt phản ứng lại, xoay người về sau, nàng bắt chéo tay đỡ lấy đòn t·ấn c·ông của Mãng xà.
Ầm ầm!
Như Nguyệt b·ị đ·ánh bay về sau và đụng trúng vách đá, vụn đất ầm ầm rơi xuống.
Một nốt sáo vang lên kèm theo đó là một đao khí chém ngang, đao khí như cắt đôi bụi đất bay về phía Mãng xà.
Mãng xà dùng đuôi hất từ dưới lên đỡ lấy đao khí, đao khí v·a c·hạm với lớp vảy cứng rắn của nó tóe lên tia lửa.
Lôi động!
Mãng xà bất ngờ dịch chuyển lại gần Như Nguyệt, nó há miệng chuẩn bị cắn nàng.
Như Nguyệt tích tụ một quả bóng năng lượng, tung về phía miệng của mãng xà.
Bóng năng lượng bùng nổ, tạo thành xung kích cực mạnh.
Như Nguyệt mượn nhờ lực đẩy mà tránh thoát khỏi cú cắn của Mãng xà.
Vụ nổ mạnh khiến mãng xà hơi choáng váng, tuy nhiên điều này đối với nó cũng không quá đáng lo, chỉ thấy nó lắc đầu một cái, sau đó tiếp tục lao lên t·ấn c·ông.
Yêu thú là thế, nhục thân vô cùng cường đại, những đòn đánh bình thường khó mà khiến chúng b·ị t·hương được.
Cuộc chiến kéo dài, diễn biến cuộc chiến là sự giằng co giữa hai bên nhằm xem kẻ nào cạn kiệt linh lực trước.
Tuy nhiên về mặt thời gian, Như Nguyệt yếu thế hơn hẳn, tác dụng của đan dược không thể kéo dài quá lâu, nếu như cứ như vậy nàng nhất định sẽ bị thiệt.
Như Nguyệt dùng tinh thần cảm ứng xung quanh và phát hiện vực sâu này vẫn còn lối thoát khác, vậy là nàng vừa đánh vừa thoát khỏi không gian chật hẹp này.
Mãng xà cũng nhận ra mục đích của Như Nguyệt, cho nên nó điên cuồng t·ấn c·ông với ý đồ cản bước nàng.
Chợt từ phía trên đỉnh đầu truyền tới âm thanh gào rú, Như Nguyệt ngước lên nhìn, nàng trợn tròn mắt khi nhận ra có hàng trăm con yêu thú đang rơi từ phía trên xuống.
Rầm!
Mỗi một con yêu thú rơi xuống như một tảng đá khổng lồ, nếu như chẳng may bị đụng trúng thì không tan xương nát thịt cũng phải trọng thương.
Tuy nhiên đây cũng là cơ hội để nàng cắt đuôi con mãng xà kia, trong khi cơ thể của nàng nhỏ gọn và linh hoạt có thể dễ dàng né tránh đám yêu thú đang rơi, thì Mãng xà lại khác, thứ mà nó tự hào nhất lại chính là thứ khiến nó gặp khó khăn.
Với thể hình to lớn của mình nó bị vô số yêu thú đụng trúng, một một cú v·a c·hạm như là một đòn trời giáng vào cơ thể của nó.
Mặc dù không b·ị t·hương thế nhưng ít nhiều cùng khiến hành động của nó gặp không ít khó khăn.
Tốc độ của Như Nguyệt và Mãng xà rất nhanh, chẳng mấy mà hai bên đã đến một lối đi đặc biệt, dường như nó được con người xây dựng nên.
Mặc dù lối đi đã bị cửa đá đóng chặt, thế nhưng vậy là không đủ để ngăn cản bước tiến của Như Nguyệt.
Chỉ với một đá thì cánh cửa đã vỡ tan, sau cánh cửa là một hành lang dẫn lên trên, Như Nguyệt không có nhiều thời gian, nàng tiếp tục di chuyển.
Mãng xà cũng bá·m s·át phía sau, hai bên vừa đánh vừa chạy cho tới khi thoát ra khỏi hành lang và tới một bãi đất trống bên ngoài.
Thoát khỏi trận pháp cấm phi hành, Như Nguyệt như hổ mọc thêm cánh, nàng tự do di chuyển trên không trung t·ấn c·ông mãng xà, vừa đánh nàng vừa lén bố trí trận pháp.
Mãng xà sau khi cưỡng chế tiến hóa thì nó đã tạm nắm giữ được khả năng phi hành, tuy nhiên không được linh hoạt như Như Nguyệt, nó chỉ có thể miễn cưỡng dùng ưu thế về lôi động dịch chuyển một đoạn để tiếp cận mục tiêu.
Chẳng mấy chốc trận pháp đã triển khai xong, Như Nguyệt dẫn dụ Mãng xà vào trung tâm trận pháp, sau đó kích hoạt nó.
Vô số các xiềng xích xuất hiện trói lấy Mãng xà, nhất thời nó không thế thoát ra được.
“Chỉ với mấy thứ như này mà cũng muốn nhốt ta?” Mãng xà khinh thường.
Nó gồng người lên, xiềng xích kêu răng rắc như muốn đứt.
“Dĩ nhiên là không thể nhốt ngươi, thế nhưng từng ấy thời gian là đủ rồi!”
Như Nguyệt bay lên cao, lấy ra vô số lá cờ rồi phóng ra tứ phía bao quanh lấy Mãng xà.
Nàng bấm pháp quyết, sau đó cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào trận nhãn.
“Thần trận!” Như Nguyệt hét lên.
Một trận pháp xuất hiện trên không trung, mà từ trong trận pháp dần nhô ra một bàn tay khổng lồ.
Mãng xà nằm ở trung tâm trận pháp, nó có thể cảm nhận được một uy áp cực mạnh khiến nó cảm thấy khó thở.
Lôi thuẫn!
Một lớp lá chắn bảo hộ được Mãng xà trong lúc cấp bách ngung tụ thành.
Bàn tay khổng lồ chầm chậm đè xuống.
“A!” Như Nguyệt hét lên, dùng toàn bộ linh lực còn sót lại của mình đánh về phía mãng xà.
Bom!
Một v·ụ n·ổ khổng lồ được tạo ra.
Mặt đất nứt ra, cây cối ầm ầm đổ xuống, liên tiếp có các sóng xung kích tỏa ra thổi bay mọi thứ.
Như Nguyệt tiêu hao hết linh lực, nàng suy yếu mà khụy xuống nhìn về phía trung tâm v·ụ n·ổ.
Thế nhưng điều tuyệt vọng nhất vẫn xảy ra, Mãng xà vẫn còn sống.
Cả cơ thể mãng xà bay lên, mặc dù chưa c·hết thế nhưng thể trạng của nó lúc này tồi tệ hơn bao giờ hết, nội tạng gần như biến dạng hoàn toàn, xương cốt gãy mất vài đoạn, lớp vảy đáng tự hào nhất của nó lúc này cũng bong mất vài miếng.
Chiếc sừng nhỏ của nó lóe lên lôi điện, nó không thể ngã xuống, vì đây là nhiệm vụ của nó.
Cuồng bạo! ánh mắt mãng xà dần mất đi ý thức và chuyển sang màu đỏ, nó chấp nhận đánh đổi toàn bộ tương lai vào nhiệm vụ lần này.
Gào!
Tiếng hét của nó vang vọng ra xa.
Như Nguyệt ngồi bệt xuống, nàng thật sự hết cách rồi.
Những pháp bảo còn lại của nàng có lẽ cũng chỉ có thể giúp nàng tiếp tục kéo dài thêm một chút thời gian mà thôi, trong khi đó dược hiệu của đan dược dần mất đi, và tác dụng phụ của nó cũng ngày càng rõ ràng.
Lôi thương!
Mãng xà tích tụ lôi điện lại thành một ngọn giáo, hướng thẳng về phía Như Nguyệt mà bắn đi.
“Chẳng lẽ cứ thế là kết thúc sao?” Như Nguyệt cảm nhận được đòn t·ấn c·ông của Mãng xà đang tới gần, tuy nhiên nàng lại nhắm mắt lại và có ý định buông xuôi.
Sư phụ! đột nhiên, trong tiềm thức của nàng vang lên một tiếng gọi quen thuộc.
Người định từ bỏ như vậy sao? Người còn phải dạy dỗ con thành tài nữa a!
“Đồ nhi?” Như Nguyệt mở mắt ra.
Nàng cắn răng: “Hôm nay ta liều với ngươi!”
Như Nguyệt né tránh đi đòn t·ấn c·ông của Mãng xà.
Hồi phục!
Một giai điệu du dương được nàng tạo ra, tạm thời chữa trị một chút thương thế.
Trong mắt Mãng xà lúc này chỉ có g·iết chóc, nó điên cuồng tạo ra Lôi thương bắn về phía Như Nguyệt.
Như Nguyệt lúc này nào còn dư giả linh lực, chẳng mấy mà nàng b·ị đ·ánh trúng.
Tình thế khẩn cấp nàng củng có thể dùng pháp bảo hộ thể để tránh đi đòn này.
Rắc!
Mặc dù có thể đỡ được một đòn hai đòn, thế nhưng như vậy là không đủ.
Hàng chục mũi thương lao về phía nàng, khóa chặt mọi hướng di chuyển của nàng.
Lần này thì hết thật rồi! Như Nguyệt cay đắng.
“Sư phụ!”
“Lại là ảo giác sao?” Nàng thầm nhủ.
Rầm!
Một pháp bảo hình khiên bay tới, chặn đòn t·ấn c·ông của Mãng xà và bảo vệ lấy Như Nguyệt.
Như Nguyệt ngạc nhiên nhìn lại thì phát hiện một thân hình quen thuộc chạy về phía của nàng.
Hóa ra nhóm người Thiên Tuyết lúc này cũng đã thoát được ra ngoài, sau khi nghe thấy t·iếng n·ổ lạ thì nhóm người tới để kiểm tra, ai ngờ lại bắt gặp được Như Nguyệt đang gặp nguy hiểm.
“Sư phụ người không sao chứ!” Thiên Tuyết tiến tới và ôm lấy Như Nguyệt.
“ay, đau!” Như Nguyệt bị ôm vào v·ết t·hương thì khẽ kêu.
“A, sư phụ người b·ị đ·au ở đâu” Thiên Tuyết lo lắng.
Đừng thấy hằng ngày nàng thường xuyên đôi co với Như Nguyệt mà nghĩ nàng không quan tâm tới sư phụ mình! Thực ra đối với nàng thì Như Nguyệt và Hàn Lệ chính là người thân quan trọng nhất trên đời này!
Như Nguyệt mỉm cười: “Ta không sao, chỉ là b·ị t·hương chút thôi, nghỉ ngơi chút là khỏe rồi”
“Hai người khoan hãy bày tỏ tình cảm với nhau, chúng ta mau giải quyết con yêu thú kia trước đi thì hơn!” Một vị phong chủ nào đó đang chật vật điều khiển pháp bảo đỡ đòn t·ấn c·ông của Mãng xà nhắc nhở.
Thiên Tuyết nhanh chóng đỡ sư phụ đứng dậy.
“Làm phiền Hình phong chủ rồi!” Như Nguyệt cảm ơn.
“Cái này nói sau, nhưng mà thứ kia là thứ gì vậy trời! chẳng phải nói là nhiệm vụ lần này chỉ có yêu thú cấp 5 thôi sao, sao lại có cả yêu thú cấp 6 thế kia?” Hình phong chủ lo lắng nói.
“Nó vừa mới cưỡng chế tiến hóa, thực lực không bằng yêu thú cấp 6 chân chính, ngoài ra nó cũng đã b·ị t·hương nặng, bây giờ nó chỉ là đang kéo dài hơi tàn mà thôi!” Như Nguyệt giải thích tình hình.
“Các vị cố gắng cầm chân con mãng xà này, ta sẽ thi triển trận pháp kết liễu nó!”
Tất cả mọi người cùng gật đầu, dù sao chênh lệch giữa yêu thú cấp 5 và cấp 6 là không nhỏ, cho dù chỉ là một con bán cấp 6 cũng không phải dựa vào số lượng là có thể bù đắp được sự chênh lệch về thực lực.
Lúc này tuy thực lực không bằng, thế nhưng nhóm người hợp sức lại để cầm chân một con yêu thú cấp 6 b·ị t·hương cũng không phải là không thể.
“Đồ nhi, con đi bố trí các trận pháp theo lời ta dặn!” Như Nguyệt dặn dò.
Thiên Tuyết nghe xong thì không chậm trễ mà đi bố trí trận pháp theo lời sư phụ, lúc này thiên phú của nàng được bộ lộ rõ rệt.
Có sự giúp sức của Thiên Tuyết và nhóm người, Như Nguyệt rất nhanh đã hoàn thành một trận pháp khổng lồ.
Khi Thiên Tuyết ra hiệu đã bố trí hoàn tất, Như Nguyệt hô lên: “Mọi người truyền linh lực cho ta!”