Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thu Nhận Đệ Tử, Ta Thành Thánh Lúc Nào Không Hay!

Chương 8: Cố gắng liên lạc với Như Nguyệt.




Chương 8: Cố gắng liên lạc với Như Nguyệt.

Sau khi bố trí trận pháp xong, Như Nguyệt gọi mọi người quay trở lại.

Nhóm người lúc này cũng gặp rất nhiều khó khăn trong việc giữ chân con mãng xà, sau khi nghe thấy Như Nguyệt thông báo thì ngay lập tức quay về trợ giúp nàng duy trì trận pháp.

Tất cả mọi người sau khi vào vị trí lập tức truyền linh lực cho Như Nguyệt, mà Như Nguyệt sau khi nhận được linh lực thì cũng không chậm trễ mà ngay lập tức thi triển trận pháp.

Khi trận pháp được kích hoạt, một kết giới hình trụ xuất hiện và bao bọc xung quanh mãng xà. Mãng xà trong con cuồng nộ, nó liên tục t·ấn c·ông lên lớp kết giới này, thế nhưng mọi cố gắng của nó đều chỉ là vô ích. Kết giới không chỉ không hao tổn chút nào, mà nó còn phản đòn lại bằng những sóng năng lượng mạnh mẽ, làm cho mãng xà phải chịu nhiều đau đớn từ những sóng năng lượng này.

“Hủy diệt!” Giọng nói lạnh lùng của Như Nguyệt vang lên, và một trụ sáng từ trên trời chiếu xuống trực tiếp vào bên trong kết giới. Ngay lập tức, một lượng nhiệt lượng khổng lồ bắt đầu lan tỏa, làm cho không gian bên trong kết giới như tan chảy ra.

Mãng xà đau đớn, cả cơ thể nó nóng bỏng lên, trong vô thức nó phóng lôi điện t·ấn c·ông ra xung quanh.

Sẹt sẹt! mọi đòn t·ấn c·ông của mãng xà đều bị kết giới phản xạ lại, nhất thời bên trong kết giới giống như một lò hồ quang.

Phụt! Như Nguyệt cũng đang đến gần giới hạn của mình. Nàng phun ra một ngụm máu tươi, tuy nhiên nàng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo và cố gắng khống chế trận pháp.

“Sư phụ, người không sao chứ!” Thiên Tuyết lo lắng hỏi.

Như Nguyệt lắc đầu, sau đó nàng hướng về phía tất cả mọi người nói: "Tiếp tục duy trì, không được để nó thoát ra!"

Dưới sự t·ấn c·ông mãnh liệt của trận pháp, mãng xà lúc này đàn thanh tỉnh lại. trong giây phút cuối đời, nó yếu ớt cuộn mình lại, ánh mắt nhìn về phương xa. “Chủ nhân, ta không trụ được nữa rồi!” Cảm giác yếu đuối và vô lực lan tỏa khắp tâm trí của nó.

Cuối cùng, nó nhắm mắt lại, trong giây phút cuối đời, mãng xà quyết định bạo phát yêu đan.

Trong một giấc mơ, nó xuất hiện tại một căn phòng tối tăm, chỉ có một cây cầu đá dài bất tận hướng về phía trước. Nó trườn về phía trước, xung quanh hiện lên vô số ký ức mà nó đã từng trải qua.

Tại điểm cuối cùng, một khung ảnh tươi sáng hiện lên, bên trong đó là hình ảnh nó đang cuộn tròn lại dưới gốc cây cổ thụ, còn chủ nhân thì dựa lưng lên người nó và ngủ say, dù chỉ là một khoảnh khắc thế nhưng lại khiến mãng xà nhớ mãi không thôi.

“Chủ nhân, dù người có thay đổi ra sao thì ta vẫn sẽ luôn trung thành với người!”

Không gian vỡ vụn, tâm trí của mãng xà quay trở về hiện thực. lúc này chỉ thấy cơ thể của nó dần phình lên, lôi điện cuồng bạo như muốn xé toạc cả không gian.

Như Nguyệt nhìn thấy vậy lập tức có cảm giác không lành, nàng cảnh báo: “Mọi người mau nằm sấp xuống, thi triển kỹ năng hoặc pháp bảo bảo vệ bản thân! Nó muộn bạo phát yêu đan!”

Nhóm người nghe thế thì giật mình, yêu đan chính là cốt lõi của yêu thú, nó cung cấp linh lực cho yêu thú, tuy nhiên nó cũng được ví như một quả bom.

Mà yêu đan chỉ yêu thú từ cấp 5 trở lên mới có, khi p·hát n·ổ thì trong phạm vi gần cho dù là cường giả Luyện hư cũng không chịu nổi!

“Mau núp lại gần chỗ của ta!” Hình phong chủ hô.

Pháp bảo của hắn phóng to ra bao chùm lấy tất cả mọi người.

“Hoàng phong chủ, ngươi mau thêm một lớp lá chắn nữa!” Hình phong chủ nhắc nhở.

Hoàng phong chủ chính là vị phong chủ biết sử dụng thổ thuật lúc trước, hắn lập tức chạm hai tay xuống đất, một mái vòm bằng đá che kín bên ngoài lớp lá chắn bảo vệ.

Uỳnh!

Một đám mây hình nấm được tạo ra, sóng nhiệt quét tới đâu cây cối cháy rụi tới đó.

Cho dù là đã được bảo vệ chặt chẽ, thế nhưng nhóm người vẫn có thể cảm nhận được uy lực khủng kh·iếp mà v·ụ n·ổ ấy tạo ra.

Lớp đất đá bên ngoài chẳng mấy chốc mà cũng tan vỡ, mặc dù tác dụng không lớn thế nhưng ít nhất nó cũng giúp cho lớp lá chắn bên trong tránh được đợt xung kích đầu tiên.

Rắc rắc!

Tấm khiên ầm ầm rung động như muốn vỡ nát bất kỳ lúc nào.

Chờ tới khi mọi thứ qua đi, ngoài lớp lá chắn ra thì trong bán kính 1 km tất cả mọi thứ đều bị quét sạch.



Một hố sâu cả nửa cây số được hình thành, trong lòng hố vẫn còn dung nham nóng chảy hừng hực.

Thiên Tuyết đứng dậy, nàng trầm mặc nhìn vào trung tâm v·ụ n·ổ.

Nàng quá nhỏ bé, đứng trước sức mạnh này đừng nói là chống lại, e rằng tư cách chạy cũng không có.

Như Nguyệt đứng bên cạnh nói: “Rồi sẽ có một ngày, con sẽ còn mạnh hơn cả thế, không cần quá lo lắng đâu”

“Phải rồi, sao ta không thấy Hàn Lệ đâu, cả cái người phụ nữ áo tím có con sủng thú là con chó màu vàng nữa?” Như Nguyệt nhìn xung quanh, nàng hỏi.

“A” Thiên Tuyết chợt nhớ ra, nhưng rất nhanh nàng lại ủ rũ.

Như Nguyệt không hiểu, rất may Hoàng phong chủ dùng thuật truyền âm nói cho Như Nguyệt về tình hình của Hàn Lệ, còn người phụ nữ áo tím kia thì hắn cũng không biết ở đâu.

“Thiên Tuyết, chúng ta mau quay trở lại tìm Hàn Lệ trước!” Như Nguyệt gấp rút.

Thiên Tuyết lập tức gật đầu, nàng thực ra ban đầu đã muốn quay lại tìm kiếm Hàn Lệ, thế nhưng bị âm thanh của v·ụ n·ổ do Như Nguyệt gây ra thu hút mà tới kiểm tra.

Nhóm người quay trở lại tìm kiếm Hàn Lệ, với hi vọng nàng vẫn còn an toàn, tuy nhiên trong lòng ai cũng hiểu, tỷ lệ sống sót của nàng là rất thấp.

Quay trở lại chỗ cũ, nhóm người hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của một con người xương nào, và dĩ nhiên là cả Hàn Lệ cũng vậy.

Như Nguyệt lấy ra một pháp bảo phi hành rồi đưa mọi người sang bờ bên kia.

Mặc dù bên dưới vực sâu có trận pháp cấm phi hành, thế nhưng nó hoạt động như van một chiều vậy, chỉ có thể bay xuống mà không thể bay lên.

Sang bờ bên kia, nhóm người đi tới nơi bị chia cắt với Hàn Lệ.

Tuy cũng không thấy dấu vết của Hàn Lệ, thế nhưng một người đột nhiên hô lên: “Ở đây còn một cái hang động!”

Thiên Tuyết đang ủ rũ đột nhiên có hi vọng.

Đi vào thử, mọi người phát hiện lối đi bên trong rất hẹp, tuy nhiên Thiên Tuyết tinh mắt phát hiện một mảnh vải rách nằm dưới mặt đất.

“Đây là mảnh y phục của Hàn Lệ tỷ mà!” Thiên Tuyết vui mừng, có dấu vết của Hàn Lệ ở đây thì có nghĩa nàng đã thoát khỏi đám người xương bằng lối này.

“Hang này tuy hẹp nhưng vẫn có không khí lưu thông, hẳn là kết nối với bên ngoài! Có lẽ Hàn Lệ đã thoát được và đang đi tìm chúng ta đó!” Như Nguyệt khẳng định.

Nhóm người thở phào, ít nhất là có thêm một người còn sống, không ai hi vọng người mình gặp bất trắc cả.

Quay trở về phía Hàn Lệ.

Hàn Lệ bước chân vội vã về phía phát ra v·ụ n·ổ, tuy nhiên có một đầm lầy rộng lớn chặn đường, nàng chỉ đành tìm một lối khác để đi.

Đang tìm đường vòng qua đầm lầy, Hàn Lệ phát hiện một nhóm người mặc áo đen di chuyển vội vã đi ngang qua.

“Bọn chúng làm gì mà vội vã thế nhỉ?” Hàn Lệ nghĩ thầm trong lòng.

Nàng suy tính một lúc, cuối cùng quyết định tạm gác việc đi về phía v·ụ n·ổ sau, việc trước mắt là theo dõi nhóm người này xem bọn chúng đang âm mưu điều gì.

Trong quá trình theo dõi, Hàn Lệ mất dấu nhóm người mấy lần, tuy nhiên đám người vì đi vội vã cho nên để lại khá nhiều dấu vết, sau một lúc, nàng cuối cùng cũng đến chỗ nhóm người muốn tới.

Nàng bí mật quan sát ở một nơi gần đó, nàng phát hiện xung quanh đây còn rất nhiều người.

Tại chỗ trung tâm còn có một bệ đá cao khá rộng lớn, dường như nó là một loại tế đàn nào đó.

“Nhanh tay lên, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu! Huyết trì vô cùng quan trong trong kế hoạch lần này, các ngươi không được chậm trễ đâu đấy!” Một tên áo đen lên tiếng, dường như hắn là quản lý ở nơi này.

Vừa dứt lời, một nhóm người khác lại tiến tới, lần này Hàn Lệ nhận ra một tên trong đó, hắn chính là tên được đám người gọi là đại nhân mà nàng gặp được tại hang động lúc trước.



“Ha ha, đại nhân, toàn bộ Huyết quả đã được vận chuyển tới đây rồi chứ?”

“Đây là chỗ cuối cùng rồi, sao? Còn thiếu à?” Tên đại nhân nhíu mày.

“Không, không phải!”

“Huyết thảo thế nào rồi?” tên đại nhân hỏi.

“Ngài cứ yên tâm, nó vẫn đang phát triển rất tốt, nhờ có huyết dịch của đám tu sĩ mà tốc độ tăng trưởng của nó càng nhanh hơn, hiện tại chỉ còn chờ “Thần” xuất hiện nữa thôi là mọi chuyện sẽ mỹ mãn!”

“lão Hứa phải không? Ngươi cứ làm cho tốt, phía bên tổng bộ ta sẽ nói tốt cho ngươi một câu, đảm bảo ngươi sẽ không thiệt thòi!”

“Ha ha, đa tạ đại nhân, thuộc hạ không cần gì nhiều, chỉ hi vọng sau khi chuyện này kết thúc thì tổng bộ cho thuộc hạ quản lý Thanh Vân Tông là được!” lão Hứa cười.

“Dĩ nhiên, chỉ cần ngươi làm tốt chuyện của mình là được, đảm bảo tổng bộ sẽ không bạc đãi người có tài!” Tên đại nhân giả bộ nói, tuy nhiên trong lòng của hắn lại nghĩ: Với điều kiện ngươi còn sống! hừ, đúng là loại tiểu nhân không đáng một xu!

Hàn Lệ giật mình: lão Hứa? nghe quen tai vậy?

Mặc dù tên được gọi là lão Hứa kia mặc đồ đen và đeo mặt nạ, thế nhưng giọng nói của hắn khiến nàng có chút ấn tượng.

Đôi mắt Hàn Lệ trợn to vì ngạc nhiên, nàng thầm nghĩ: Không phải là lão Hứa m·ất t·ích lúc trước đấy nhá?

Lão Hứa chính là tên đã m·ất t·ích trong lúc nàng và Thiên Tuyết đang giao đấu với Yêu hầu! cả nhóm vì tìm kiếm hắn mà gặp vô số chuyện, có lẽ mọi hành động và tính toán của mọi người đã bị hắn báo cho tổ chức áo đen này cả rồi!

Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Lệ lại càng tức.

Cảm thấy mọi chuyện có chút nguy hiểm, ngoài ra dựa vào cuộc hội thoại của lão hứa và tên đại nhân, nàng phát hiện dường như tu sĩ trong lời mà lão Hứa nói chính là các thành viên trong nhóm!

Nàng cần phải ngay lập tức quay trở lại và thông báo cho mọi người biết về kế hoạch của bọn người áo đen này!

Hàn Lệ rời khỏi khu vực Huyết trì và nhanh chóng tìm đường rời khỏi khu đầm lầy, tiếp tục đi về phía phát ra v·ụ n·ổ lúc trước.

Tuy nhiên có một điều mà nàng không chú ý, đó chính là tác dụng của bùa ẩn thân đã sắp hết!

Đi một hồi, Hàn Lệ phát hiện phía trước xuất hiện rất nhiều cá xấu đang nằm phơi nắng, nàng dừng lại, sau đó rón rén đi vòng qua.

Thế nhưng thật đen đủi khi bùa ẩn thân mất tác dụng ngay lúc này.

Lập tức, đám cá sấu đánh hơi được mùi lạ. Chúng mở mắt ra và nhìn về phía Hàn Lệ, tuy nhiên chúng không lao lên t·ấn c·ông mà lùi lại, tạo thành một khoảng cách với nàng.

Trong khi Hàn Lệ còn đang thầm thở phào may mắn, thì đột nhiên từ phía sau của nàng xuất hiện một con cá sấu to gấp ba lần những con còn lại.

Gừ gừ!

Hàn Lệ cảm thấy sau lưng mình trở nên lạnh toát, nàng từ từ quay người lại.

Lòng nàng lạnh đi, đen cũng có mức độ thôi chứ.

Nhìn trông có vẻ con cá sấu chỉ là một con yêu thú cấp 1 hoặc 2 gì đó, nếu chỉ có mỗi mình nó thì nàng còn có chút hi vọng chạy thoát, tuy nhiên nàng phát hiện mấy con cá sấu xung quanh hiện tại đã vây quanh nàng, không để một con đường chạy thoát nào.

“Không ấy, chúng ta hòa bình được không?”

Nàng vừa dứt lời, cá sấu đầu đàn lao lên t·ấn c·ông.

Nó há to miệng cắn về phía chân Hàn Lệ, tuy nhiên tốc độ của nó không nhanh lắm.

Cạp! cú cắn bị trượt do Hàn Lệ đã nhanh chân nhảy sang một bên né đòn, mặc dù nàng hơi nghi hoặc lý do vì sao tốc độ cắn của nó có chút chậm, nhưng nàng không có ý định nương tay.

“là mày ép tao đó nha!” Hàn Lệ lấy Băng Tinh Kiếm ra chém về phía cá sấu đầu đàn.



Con cá sấu né tránh, tuy nhiên vì hình thể của nó khá lớn cho nên vẫn b·ị c·hém sượt qua da và tạo thành một v·ết t·hương nhỏ.

Miệng v·ết t·hương tuy không chảy máu, thế nhưng hàn khí mà Băng Tinh Kiếm truyền vào từ v·ết t·hương cũng khiến nó cảm thấy rất đau nhức.

Cá sấu đầu đàn lùi lại và gào lên ra lệnh cho bầy đàn lao lên t·ấn c·ông.

“Chơi bẩn a!” Hàn Lệ ai oán.

Băng kết!

Hàn Lệ chạm tay xuống mặt đất, một lớp băng mỏng xuất hiện bao phủ mặt đất.

Chân của đám cá sấu bị đông cứng cố định xuống đất, tuy nhiên lớp băng sương này chỉ có tác dụng với đám cá sấu bình thường, chứ còn con cá sấu đầu đàn chỉ cần nhấc chân một cái là đã có thể thoát ra.

Mặc dù không bị khống chế, thế nhưng nó lại sợ hãi lùi lại.

“hừ hừ! Thích chơi hội đồng có phải không?” Hàn Lệ dùng ánh mắt tà ác nhìn về phía cá sấu đầu đàn, khiến cho trái tim nhỏ bé của nó run lên.

Ga! – ác ma! Chạy!

Nhìn dáng vẻ vụng về của con cá sấu, Hàn Lệ cười thầm: Muốn chạy? muộn rồi bé ơi!

Hàn Lệ chạy tới, sau đó bám lấy đuôi của con cá sấu rồi liên tục đập nó xuống đất.

Ga – xin lỗi mà!

Mặc dù cá sấu rất hối hận mà xin lỗi, thế nhưng Hàn Lệ nào hiểu nó nói gì?

Nàng tiếp tục đánh cho nó một trận ra bã.

Đám cá sấu còn lại mới đầu khi thấy thủ lĩnh của mình b·ị b·ắt nạt thì rất tức giận mà gào thét, thế nhưng càng về sau, khi Hàn Lệ càng mạng tay hơn thì bọn chúng im re không kêu gào lấy một câu.

- Thôi, chị cứ đánh tiếp, đừng đánh bọn em là được!

Đánh một trận, Hàn Lệ đứng dậy phủi tay: “Đánh mày chỉ khiến tao đau tay, chả sướng gì cả!”

“ấy c·hết, mình phải quay về tìm mọi người a! hừ, tại mày đó!” Hàn Lệ tức giận.

Cá sấu đầu đàn dường như nghe hiểu Hàn Lệ nói gì, nó sợ b·ị đ·ánh tiếp cho nên lui về sau hai bước.

“Ưm? Mày sợ à? Khà khà, biết điều là tốt! trông mày dường như còn nghe hiểu tao nói gì à? Hiểu thì gật đầu cái nào!”

Cá sấu đầu đàn gạt đầu.

“thật luôn? Dù mới chỉ là một con yêu thú cấp 1?” sau khi đánh một trận thì Hàn Lệ có thể phán đoán được con cá sấu đầu đàn này mới chỉ là cấp 1, mặc dù mật độ da rất cao thế nhưng về sức mạnh và linh lực thì còn rất thấp, có vẻ là mới tiến hóa gần đây không lâu.

“Thôi được rồi, cho mày một viên trị thương đan này!” Hàn Lệ mở miệng con cá sấu ra, rồi ném vào miệng nó một viên thuốc.

Cá sấu đầu đàn vùng vẫy không muốn, Hàn Lệ trừng mắt gằn giọng: “Nuốt!”

ực! Cá sấu đầu đàn bất lực nuốt vào, sau khi thuốc có hiệu lực, nó phát hiện mấy v·ết t·hương dường như đang chầm chậm khôi phục lại.

Hàn Lệ xong việc, nàng đứng dậy và chuẩn bị rời đi: “À phải rồi! tao khuyên mày một câu, tốt nhất nên rời khỏi chỗ này, vào ngày trăng tròn sắp tới, nơi này sẽ biến thành địa ngục trần gian, với thực lực của mày e là không sống nổi đâu! dẫn tộc đàn của mày rời khỏi thung lũng này đi!”

Dứt câu, nàng cũng chẳng quan tâm con cá sấu đầu đàn kia nghe hay không nghe, nàng lập lức tăng tốc rời đi.

Để lại con cá sấu ngơ ngác đứng tại chỗ: Nàng ấy là tiên nhân sao? Con người bình thường không thể mạnh như vậy được a! thứ mình vừa ăn chẳng lẽ là tiên đan?

Nó nghĩ tới những gì Hàn Lệ đã nói, nếu như những gì nàng nói là thật thì đây chính là một ân huệ rất lớn, suy nghĩ một hồi nó quyết tâm: Hừm, quyết định rồi, ta nhất định sẽ hóa hình thật nhanh rồi tìm vị tiên tử này để trả ơn!

Cá sấu đầu đàn gật gù ra lệnh: Toàn tộc di cư!

Đám cá sấu trong đàn: Thủ lĩnh lại phát bệnh rồi!

Cá sấu đầu đàn: Lần này là nghiêm túc!