Chương 6: Âm mưu của đám người.
Người đàn ông đột nhiên nhìn về phía gốc cây mà Hàn Lệ đang núp.
“Kỳ lạ, ta cứ có cảm giác bản thân đang bị theo dõi!” Hắn nghĩ thầm trong lòng, sau đó hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ tiến tới kiểm tra.
Mà Hàn Lệ cũng rất nhanh đã nhận ra có điều gì đó không đúng, nàng lập tức nín thở và ngồi im.
Hai tên thuộc hạ được cử đi kiểm tra, bọn chúng nghi hoặc: “Ở sau gốc cây này làm sao mà có người được?
Hai tên này nhanh chóng vòng qua gốc cây, sau đó quay đầu ra hiệu không có gì đáng ngờ.
“Là do ta đa nghi?” Người đàn ông kia nghĩ thầm.
“Mọi chuyện ở đây các ngươi cứ từ từ giải quyết!” Người đàn ông ra lệnh, sau đó quay trở lại hang động.
“Vâng” Người áo đen và đám thuộc hạ của hắn cung kính đáp.
Mà một bên, trái tim của Hàn Lệ đập liên hồi, nàng không ngờ trực giác của cường giả lại mạnh như vậy, rất may mà nàng đã sử dụng bùa ẩn thân, nếu không thì có lẽ nàng đã bị phát hiện rồi.
“Bùa ẩn thân này của sư phụ dùng tốt thật đó, về phải xin thêm mấy tấm mới được!” Hàn Lệ tự nhủ.
Thanh Sơn lúc này đang ngồi thiền bên trong phòng, đột nhiên anh hắt xì một cái: “Kỳ lạ, ai nhắc đến mình à?”
Anh vuốt vuốt mũi, sau đó dừng tu luyện.
Bước ra ngoài, anh nhìn về hướng của thung lũng Hắc Nhai mà nghĩ: “Không biết đồ đệ ngốc của mình có an toàn không ta!”
Thanh Sơn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một khối ngọc màu xanh, anh nắm nó trong lòng bàn tay.
Đây chính là khối ngọc đồng tâm, một loại ngọc phổ biến mà tông môn nào cũng có, thường thì ngọc này có hai miếng, tác dụng của nó chỉ có một, khi một viên ngọc bị vỡ thì viên còn lại cũng sẽ vỡ theo, nó chính là một loại phương thức truyền tin đơn giản.
Thanh Sơn đã đưa viên đá này cho Hàn Lệ trước lúc nàng chuẩn bị lên đường với lời dặn, nếu có nguy hiểm thì hãy bóp nát nó, sư phụ sẽ tìm người tới chi viện cho con!
Nhìn thấy viên ngọc vẫn còn lành lặn, anh cảm thấy yên tâm hơn một chút.
“Với số trang bị mình đưa cho Hàn Lệ, hẳn là sẽ đủ dùng a?”
Cùng lúc đó, phía bên Hàn Lệ có diễn biến mới, một v·ụ n·ổ lớn hấp dẫn đám người áo đen.
Người thủ lĩnh nhìn về phía v·ụ n·ổ, tỏ vẻ trầm trọng: “Con ả này cũng không phải đơn giản, không biết nó có thể giữ chân được ả ta trong bao lâu!”
Sau đó, hắn và một vài tên thuộc hạ rời đi, chỉ để lại hai tên một béo một gầy ở lại canh gác bên ngoài hang động.
Ngay khi đám người rời đi, hai tên này liền nhàm chán mà nói chuyện phiếm với nhau, hoàn toàn không có chút cảnh giác nào.
“Không biết nhiệm vụ lần này có thành công không nữa?” Tên gầy thở dài.
“Đại ca, sao anh lại nói thế?” Tên béo hỏi.
“Ta chỉ là đang lo lắng thôi! Ngươi người mới có lẽ không biết, thực ra nhiệm vụ lần này của chúng ta đã được lên kế hoạch từ rất lâu!”
“Rất lâu?”
Thấy tên tiểu đệ của mình hứng thú, tên gầy nổi hứng kể chuyện: “Ta chính là một trong số những thành viên đầu tiên tới thung lũng Hắc Nhai này làm nhiệm vụ, cho nên có nhiều thứ mà ta biết rất rõ!”
“Em mới tới, cũng không rõ tình hình lắm, đại ca, anh kể em nghe với!”
“Khụ khụ, ừm, ngươi muốn nghe thì người đàn anh như ta dĩ nhiên là phải phổ cập thông tin cho người mới như ngươi một chút, kẻo trong lúc làm việc ngươi lại vi phạm một số quy tắc thì lại khổ!”
Tên béo trông có vẻ rất chăm chú.
Tên gầy bắt đầu nói: “Trong thung lũng này có ba nơi mà ngươi không được phép đặt chân vào, hai trong số đó chắc ngươi cũng được biết rồi, một là hang động nghỉ ngơi của thủ lĩnh phía sau chúng ta đây, thứ hai chính là hang động mà ở trên tường có vẽ mấy ký hiệu đặc biệt của tổ chức chúng ta đó!”
“Ừm ừm, cái này em biết này, hang động đó chính là nơi nuôi dưỡng Huyết Quả đúng không ạ! Em nghe mấy đàn anh khác nói chuyện với nhau như thế!”
“Chính xác! Bên trong hang động đó trồng rất nhiều Huyết Quả bên dưới vực sâu, đám yêu thú đần độn cứ thế là bị dẫn dụ vào bên trong làm mồi cho người xương, huyết dịch và xương cốt của chúng đều bị Huyết Quả hấp thụ hết!”
“Nhưng vừa rồi chúng ta qua đó, chẳng phải thấy một nhóm người của Thanh Vân Tông bước vào bên trong sao ạ? Chúng ta không cần ngăn cản chúng sao?”
“Ngăn cản? ngăn làm gì? Đối mặt với hàng ngàn hàng vạn bộ xương cốt bất tử bất diệt, bọn chúng không chạy là may rồi, ngoài ra cho dù chúng có phát hiện ra Huyết Quả thì có tác dụng gì? Dù sao số lượng Huyết Quả cần thiết chúng ta đã thu thập đủ từ lâu rồi, có hay không cũng không quan trọng nữa!”
“Ra là vậy” Tên béo gật gù.
“Nơi thứ ba mà ngươi không được đặt chân tới, ngươi biết đó là nơi nào không?”
“Đại ca, anh đừng có bán cái nút nữa, em mà biết thì đã không hỏi anh rồi!”
“Nơi thứ ba, chính là toàn bộ trung tâm bên trong cái thung lũng Hắc Nhai này!”
Tên béo giật mình: “Đại ca, anh đùa em đấy à? Hiện tại chúng ta chẳng phải đang ở bên trong trung tâm của thung lũng sao?”
“Haha, vậy mới nói, người mới đúng là chả biết gì!”
“Là sao ạ? Anh mau nói đi, anh làm em tò mò quá rồi đó!”
“Nghe cho kỹ này, vào ngày trăng tròn sắp tới, toàn bộ thung lũng Hắc Nhai sẽ trở thành tế đàn hiến tế, triệu hồi “thần”!”
“Toàn bộ cái thung lũng này? Vậy thì chẳng phải nói là ai ở lại cái thung lũng này vào ngày trăng tròn sắp tới, sẽ trở thành vật tế ư?”
“Đúng rồi đấy!”
“Ngày trăng tròn, chẳng phải là hai ngày nữa là tới rồi hay sao?”
“Ngày đó cũng chính là ngày triệu hồi “thần” nếu như may mắn, ngươi còn có thể được chiêm ngưỡng ngoại hình của ngài!”
“Vậy là cái Huyết trì ở trung tâm thung lũng kia chính là tế đàn trung tâm, nơi mà “thần” sẽ xuất hiện rồi!”
“Hiện giờ chỉ còn thiếu một đợt huyết nhục của yêu thú nữa thôi là xong, Đại nhân hiện tại có lẽ đang đi thu thập nốt đợt cuối cùng rồi, chúng ta bây giờ chỉ cần chờ đợi thôi” Tên gầy nói.
Tên béo gật gù.
Đột nhiên, bên trong hang động truyền tới tiếng gọi: “Một trong hai các ngươi vào đây!”
Tên béo nhìn tên gầy, tên gầy nói: “Ngươi vào đi, ta canh ngoài này cho”
“Hi hi, đa tạ đại ca!” Tên béo vui vẻ hồn nhiên nói, việc được gặp mặt và nói chuyện trực tiếp với thủ lĩnh chính là cơ hội hiếm có! Hắn từng được nghe, nếu như trước mặt thủ lĩnh thể hiện tốt một chút thì bên trong tổ chức ngươi nhất định sẽ có một chỗ đứng.
Đừng thấy hắn bây giờ là thành viên của tổ chức, thực ra hắn chỉ là một tên nô bộc c·hạy v·iệc vặt mà thôi, nắm bắt được cơ hội lần này, hắn có khi lại từ gà hóa phượng hoàng cũng nên! Chí ít là sẽ tốt hơn hiện tại!
Giữ trong lòng suy nghĩ như thế, tên béo nhanh chóng bước vào bên trong hang động.
Sau một vài giây, bên trong hang động truyền ra âm thanh kê la thảm thiết, rồi cuối cùng là im bặt.
Tên gầy đứng bên ngoài thở dài: “Đã nói là trong thung lũng này có ba nơi mà ngươi không nên bước chân vào mà, haiz, đúng là người mới chưa trải sự đời! dù sao cũng cảm ơn ngươi, vì ngươi đã chăm chú nghe ta nói chuyện phiếm, và nhờ ngươi mà ta lại có thêm mấy ngày an toàn!”
Tên gầy tiếp tục công việc canh gác nhàm chán và cô độc của mình.
Hàn Lệ núp sau gốc cây, nàng có thể nghe rõ những lời mà hai tên béo và gầy nói, trong lòng nàng không khỏi sợ hãi: “Như vậy chẳng phải nói, mọi người đang gặp nguy hiểm sao?”
Mà trong lúc nàng định rời đi, âm thanh thảm thiết của tên béo truyền tới khiến nàng ớn lạnh, ngoài ra bên trong hang động còn truyền ra âm thanh giống như một thứ gì đó đang bị hút khô vậy.
Ánh mắt của nàng lóe lên hàn quang, nhưng rất nhanh, nàng đã lấy lại được bình tĩnh: “Việc gấp rút nhất bây giờ vẫn là trở về và báo cho mọi người biết, ngoài ra Như Nguyệt sư bá hiện tại có vẻ là đang gặp khó khăn, nếu như giải cứu được sư bá thì có lẽ cục diện sẽ được ổn định!”
Nhờ cuộc nghe lén lần này mà nàng đã thu được rất nhiều thông tin hữu ích, đây nhất định chính là chìa khóa để giải quyết vần đề hiện giờ.
Tại một nơi khác, tên đươc gọi là Đại nhân đang chỉ đạo đám thuộc hạ của mình vận chuyển số Huyết Quả còn lại trong kho tới Huyết trì.
Trong ánh mắt của hắn lúc này tràn ngập sự cuồng vọng và khát máu, hắn thầm nghĩ: “Thanh Vân Tông! Đức Lâm! Ta nhất định phải khiến tất cả các ngươi phải trả giá cho những hành động của mình!”
//Đức Lâm, Lâm sư thúc: Sư phụ của Thanh Sơn.
Cầm chiếc khăn tay từ trong túi ra, hắn khẽ xoa lên má: “Sư muội, ngươi cứ chờ đi, đám người đó rất nhanh sẽ xuống dưới đó để chuộc tội với muội thôi!”
Tại một diễn biến khác.
Như Nguyệt lúc này đang vô cùng chật vật, phía trước nàng chính là một con mãng xà rất lớn, lớp vảy của nó màu tím đen, đôi mắt màu vàng và đặc biệt là trên đầu của nó nhô lên một cục thịt, đó chính là dấu hiệu của việc nó sắp mọc sừng và tiến hóa thành yêu thú cấp 6.
Vụ nổ lớn trước đó là do nàng làm ra, nàng đã dùng không ít linh lực vào đòn này, thế nhưng hiệu quả cũng không lớn lắm, bởi vì lớp vảy của con yêu thú này quá dày.
Mặc dù nó đã b·ị t·hương không hề nhẹ sau v·ụ n·ổ, thế nhưng nó vẫn tiếp tục bám lấy nàng không buông, cứ như thể là nó không cần mạng nữa vậy.
“Không ngờ mình cũng có ngày phải chật vật vì một con yêu thú cấp 5 a!” Như Nguyệt chua sót hồi tưởng.
Chuyện phải bắt đầu kể từ khi nàng tách khỏi nhóm.
Sau khi bước vào bên trong hang động và đi tới vực sâu, nơi có một cây cầu làm bằng đá bắc ngang qua.
Như Nguyệt có thể cảm nhận được một lượng lớn linh khí và huyết khí hỗn loạn nằm bên dưới vực sâu, thế là nàng đã bay xuống thăm dò, điều khiến nàng khá bất ngờ là tại trong vực sâu có vô số loại quả kỳ lạ màu đỏ tươi, chính những thứ này đã tỏa ra chỗ khí huyết hỗn loạn đó.
Khi nàng định chạm thử vào Huyết Quả, đột nhiên có một con rắn lao ra t·ấn c·ông nàng.
“Mãng xà? Ngươi là con yêu thú cấp 5 đó ư? Dường như ngươi sắp tiến hóa rồi nhỉ!” Như Nguyệt đánh giá.
Bên trong bóng tối mờ ảo, một đôi mắt màu vàng sáng lên, nhìm chằm chằm vào Như Nguyệt, nó không thể nói chuyện, tuy nhiên nó có thể sử dụng tinh thần để giao tiếp.
“Ngươi đã đến nhầm nơi rồi đấy! nếu đã đến rồi thì đừng có đi nữa” Con rắn dùng tinh thần giao tiếp với Như Nguyệt.
“Chỉ là một con rắn nhỏ mà cũng muốn đe dọa ta sao?” Như Nguyệt khinh thường, tuy nhiên sau khi nàng định phi hành rời khỏi đây thì nàng mới phát hiện: “Trận pháp cấm phi hành? Ngươi có chủ nhân!”
“Xì xì, ngươi bây giờ mới biết sao? Từ khi ngươi bước chân vào cái thung lũng này thì mọi hoạt động của ngươi luôn được giá·m s·át, chủ nhân của ta đã chuẩn bị cho ngươi món quà này đó, cảm thấy vui vẻ chứ?”
“Hừ, ba cái trận pháp vớ vẩn này thì có thể nhốt ta được bao lâu?”
“Vậy sao? Vậy, nếu như thêm cả bọn chúng thì sao?”
Từ trong bóng tối, tám con người xương khổng lồ xuất hiện và bao vây lấy Như Nguyệt.
Ánh mắt nàng trầm xuống: “Ngay cả mấy thứ ghê tởm như này mà các ngươi cũng có sao, chủ nhân của ngươi chắc hẳn là người của Thi tộc?”
“Nhiệm vụ của ta chỉ là cầm chân ngươi thôi, cho nên không cần thắc mắc nhiều, ngoan ngoãn ngồi im một chỗ đừng làm phiền chủ nhân của bọn ta là được!”
“Hừ, vậy thì còn phải xem bản lĩnh của ngươi rồi!” Như Nguyệt nhanh như chớp lao lên t·ấn c·ông, nàng vung một quyền về phía con mãng xà.
Mãng xà cũng nhanh chóng phản ứng, nó há miệng phun độc ra.
Sương độc!
Một làn khói màu trắng tỏa ra, Như Nguyệt chỉ có thể thu quyền lại và lùi ra xa.
Làn sương chạm vào đất đá tạo nên âm thanh xì xì như đang bị sủi bọt.
Như Nguyệt hơi cau mày: “Ngươi mấy năm rồi chưa đánh răng vậy?”
Mãng xà không nghe lời châm biếm của Như Nguyệt, nó và những người xương khổng lồ khác lao lên t·ấn c·ông trực tiếp.
Mãng xà vung đuôi quật về phía Như Nguyệt, nàng nhảy lên né tránh, sau đó lấy sáo trúc ra, thổi một khúc nhạc.
Hàng trăm đao khí tỏa ra xung quanh, mặt đất và vách đá bị cắt trúng rung chuyển dữ dội.
Mãng xà cuộn mình lại, hoàn toàn không b·ị t·hương chút nào.
Đám người xương khổng lồ dơ tay ra đỡ lấy đòn t·ấn c·ông, tuy xương cốt của chúng rất chắc chắn, thế nhưng từng đoạn xương của chúng vẫn bị đao khí chặt đứt, một vài con không chịu được mà ngã khụy xuống.
Mãng xà thấy vậy cũng không phải cách, nó đột nhiên tụ linh lực lại trên chiếc sừng mới nhú của nó.
Tuy mới mọc nhưng uy lực của nó cũng đã rất lớn, nó quyết định thi triển lôi điện.
Soẹt!
Một tia chớp lóe lên, gần như ngay lập tức đánh trúng Như Nguyệt.
Nàng không kịp đỡ đòn, cho nên b·ị đ·ánh bay ra xa, sau khi trượt dài hơn chục mét mới ngừng lại được.
Cả người Như Nguyệt căng cứng lại: “Khụ khụ”
Xì xì!
Mãng xà lúc này cũng thấm mệt, mặc dù đại chiêu rất mạnh, thế nhưng tiêu hao không phải nhỏ.
Người xương khổng lồ nhanh chóng phục hồi lại, chúng lại tiếp tục đứng lên và lao về phía Như Nguyệt.
Vì vừa mới ăn trọn một đòn vừa rồi của mãng xà, cho nên cơ thể của Như Nguyệt vẫn còn hơi tê, mọi hành động của nàng không còn được lưu loát.
Bị tám con người xương vây đánh, Như Nguyệt liên tiếp trúng đòn.
Mãng xà rất nhanh cũng tham gia vào trận chiến.
Như Nguyệt liên tục lui lại né tránh các đòn t·ấn c·ông, nàng lấy ra một viên đan dược, đây là cuồng bạo đan, trong nhất thời sẽ gia tăng công lực, tuy nhiên sau khi dược hiệu kết thúc thì người sử dụng sẽ rơi vào trạng thái suy nhược.
“Không nghĩ rằng Như Nguyệt ta vậy mà có ngày phải sử dụng tới thứ này!” Nàng tự chế giễu, sau đó ngay lập tức nuốt đan dược vào bụng.
Một luồng linh lực cuồng bạo được giải phóng, nàng đang thiêu đốt linh lực của mình một cách điên cuồng để đánh đổi lại lực chiến tăng vọt.
Người của nàng ngay lập tức phóng ra một luồng linh lực nồng đậm, biến bầu không khí lúc này dần trở nên ngột ngạt khó thở.
Âm vực!
Một lĩnh vực được Như Nguyệt tạo ra bao trùm lấy tất cả mọi thứ xung quanh.
Mà con mãng xà cũng không đứng yên, nó cũng thi triển ra một lĩnh vực nhỏ, miễn cưỡng chống lại sự khống chế bên trong âm vực.
Tuy nhiên đám người xương thì lại không có khả năng đó, hồn hỏa của bọn chúng nhanh chóng lập lòe muốn tắt.