Chương 5: Phát hiện người phía sau.
Chạy được một đoạn dài, cuối cùng nhóm người cũng thấy được lối ra, đó là một hang động nhỏ.
Tất cả nhanh chóng hướng tới hang động phía trước, tuy nhiên trên ven theo vách đá cũng có rất nhiều người xương đang cố gắng bò lên, cho nên cả nhóm nhất thời bị chặn lại.
“Hừ, lũ tôm tép này, c·hết hết cho lão phu!” Một vị Phong chủ tức giận, sử dụng thổ thuật gạt một đống người xương xuống vách núi, mở ra được một lối đi cho nhóm người.
Người xương khổng lồ đuổi theo phía sau, nó vung tay nắm lấy một đống người xương, sau đó ném về phía lối ra, ý định chặn nhóm người lại.
Tuy nhiên cú ném của nó không được chính xác lắm, thay vì ném tới phía trước chặn nhóm người thì nó lại ném trúng Hàn Lệ.
Hàn Lệ bất ngờ bị t·ấn c·ông, nàng chỉ đành quay người lại, thi triển kỹ năng đỡ lấy đòn ném của người xương khổng lồ.
Băng Tinh Thuẫn!
Rầm!
Dư chấn khiến Hàn Lệ hơi mất thăng bằng, sau đó nàng nhanh chóng ứng biến, gạt bỏ những con người xương đang cố bám lấy nàng.
Mà người xương khổng lồ cũng không đứng yên, nó tiếp tục vừa di chuyển vừa t·ấn c·ông.
Mỗi lần nó ném đi có gần chục con người xương, mặc dù số lượng không phải quá nhiều, thế nhưng phiền phức là không ít!
Vị phong chủ trước đó sử dụng thuật pháp thổ thuật trợ giúp, hắn thi triển thuật pháp, khiến cho mặt đất mọc lên một bức tường khổng lồ chặn lại bước tiến của lũ người xương.
Cứ ngỡ bức tường sẽ chặn binh đoàn người xương được thêm một chút thời gian, ai ngờ người xương khổng lồ chỉ cần một cái vung tay, cả bức tường khổng lồ như những quân đô mi nô mà đổ sụp xuống.
Vị phong chủ này không bỏ cuộc, hắn khiến vách đá bên cạnh nhô ra vô số trụ đá, đánh về phía người xương.
Rầm rầm rầm!
Vô số các vụ v·a c·hạm xảy ra, tuy nhiên đó vẫn không nhằm nhò gì đối với người xương khổng lồ.
Tuy tác dụng không quá lớn, thế nhưng cũng phần nào giúp hành động của người xương khổng lồ bị đình trệ.
Nhóm người sau khi cố gắng dọn dẹp đám người xương thì cũng đã vào được bên trong hang động nhỏ, tuy nhiên Thiên Tuyết phát hiện, trong nhóm thiếu mất Hàn Lệ.
“Lệ tỷ, nhanh!” Thiên Tuyết lo lắng hô lên.
Hàn Lệ lúc này cũng đã thoát khỏi vòng vây, nàng hướng về phía lối thoát mà chạy.
Tuy nhiên lúc này người xương khổng lồ lại thay đổi chiến thuật, lần này nó không ném người xương nữa, thay vào đó nó cầm một khối đá lớn lên và ném về phía Hàn Lệ.
Thế quái nào nó ném toàn trượt, thay vì ném trúng Hàn Lệ thì nó lại nèm trúng vách đá phía trên lối ra.
Tuy ném hụt, thế nhưng nó vẫn đạt được mục đích!
Vách đá bị tác động khiến cho những lớp đất đá yếu bị sụp đổ, rơi xuống và lấp kín lối ra.
Nhóm người bên trong hang động phát hiện đất đá phía trên sắp sụp thì nhanh chóng kéo Thiên Tuyết lại vào trong.
“Mau lùi lại!”
“Lệ tỷ!”
Vô số mảnh vụn đất đá rơi xuống, Hàn Lệ bất lực lùi lại và né tránh các mảnh đất đá.
Người xương khổng lồ phía sau đã tiếp cận được với Hàn Lệ, nó lấy tay bắt lấy nàng, rất may là Hàn Lệ kịp phản ứng nên đã tránh đi được đòn bất ngờ này của nó.
Sau đó người xương khổng tồ tiếp tục t·ấn c·ông, mà đám người xương cũng nhân lúc này mà siết chặt vòng vây, ép Hàn Lệ vào một góc.
Hàn Lệ chỉ có thể cố gắng tránh đòn t·ấn c·ông của người xương khổng lồ, bởi vì thực lực cách biệt quá lớn, nàng hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Hàn Lệ liên tiếp lùi lại, khi bị dồn tới chân tường, Hàn Lệ cắn răng huy động toàn bộ số linh lực ít ỏi còn lại của mình đẩy lùi đám người xương.
Rắc!
Trong quá trình chiến đấu cao độ kết hợp với nguồn linh lực cung cấp cho Băng Tinh Kiếm dần ít đi, cuối cùng trên thân kiếm xuất hiện một vết nứt.
Trong lúc Hàn Lệ đang tuyệt vọng, đột nhiên sương mù xung quanh lại dần tan đi, đồng thời đám người xương cũng khựng lại.
Hàn Lệ chật vật thủ thế, nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ thấy đám người xương dần tản đi, ngay cả con người xương khổng lồ cũng thế, nó đi theo làn sương mù, quay trở lại với đáy vực sâu.
Sauk hi đám người xương hoàn toàn biến mất, Hàn Lệ mới thả lỏng mà ngồi bệt xuống đất mà thở dốc.
Bàn tay của nàng lúc này không khỏi run lên, mặc dù mối nguy hiểm đã qua đi, thế nhưng vừa mới đối mặt với sinh tử một cách gần kề như vậy, nàng khó mà giữ được bình tĩnh.
Quay đầu nhìn về phía lối ra, một số lượng lớn đất đá đã sụp xuống, nếu dọn hết thì cũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian.
Cầm lá bùa phát sáng trên tay, nàng kích hoạt nó và thả lên cao, lá bùa bay lên và tỏa ra ánh sáng soi sáng cả hang động.
Tầm nhìn trở nên lớn hơn, Hàn Lệ nhìn ra xung quanh và phát hiện cách chỗ của nàng không xa còn có một lối đi khác.
“Không biết nó dẫn đi đâu nhỉ?” Hàn Lệ tò mò, dù sao cũng chỉ còn có mỗi lối đi đó, cho nên nàng cũng chỉ đành đi vào hang động này thử xem.
Bên trong hang động này cũng rất bình thường, không có gì khác lạ.
Tuy không có ngã rẽ nào, thế nhưng hang động này lại rất dài và hẹp, có những đoạn vừa hẹp vừa thấp, Hàn Lệ phải mất rất nhiều thời gian mới chui qua được.
Không biết đi bao lâu, cuối cùng Hàn Lệ cũng nhìn thấy ánh sáng ở phía trước, một tia hi vọng lóe lên.
Cuối cùng thì nàng cũng đã thoát khỏi hang động này và hít thở một bầu không khí trong lành!
Nhìn xung quanh, có vẻ nơi đây vẫn ở bên trong thung lũng Hắc Nhai.
“Không biết nhóm Thiên Tuyết đã thoát được ra ngoài hay chưa?” Hàn Lệ lo lắng.
“Có lẽ họ cũng đã thoát ra rồi, mình nên đi xung quanh tìm kiếm dấu vết mọi người để lại, sau đó hội nhập với nhóm thì tốt hơn!”
Sau khi xác định mục tiêu tiếp theo, Hàn Lệ nhanh chóng di chuyển.
Đi được một đoạn đường dài, Hàn Lệ vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào của mọi người, tuy nhiên dấu vết thần bí nhìn thấy trong hang động thì nàng lại thấy rất nhiều, dường như là cứ cách mấy trăm mét lại xuất hiện một cái.
“Cứ đi như này cũng không phải là cách hay!” Đã đi một lúc mà chưa phát hiện manh mối nào, Hàn Lệ quyết định tìm một nơi an toàn, sau đó ngồi nghỉ ngơi hồi phục lại linh khí.
Khi nàng vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, một nhóm người áo đen bay vụt qua trên trời, may mà Hàn Lệ trốn ký cho nên không bị phát hiện.
“Không giống trang phục của mọi người a! ở đây còn nhũng người khác sao?” Hàn Lệ suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định đi theo xem đám người áo đen này định đi đâu.
Rất may là trong quá trình bám theo Hàn Lệ không để mất dấu, cuối cùng nhóm người này dừng lại tại một hang động cách rất xa hang động mà Hàn Lệ vừa mới thoát ra.
Nhóm người vừa rồi chỉ đứng ở bên ngoài, không hề có ý định di chuyển.
Một lúc sau, một người bên trong nhóm như được nhận chỉ lệnh nào đó mà bước vào bên trong hang động, còn những người khác tiếp tục đứng bên ngoài canh gác.
Không mất quá nhiều thời gian, người thần bí vừa mới bước vào trong hang động đã đi ra ngoài, tuy nhiên lần này người này lại cung kính đi phía sau một tên đàn ông trung niên khác.
Có lẽ người đàn ông đó là thủ lĩnh của nhóm người này?
Khoảng cách hơi xa, Hàn Lệ chỉ có thể nghe loáng thoáng được mấy câu, tuy nhiên nàng vẫn có thể đại khái hiểu được nội dung.
“Tổ chức áo đen? Mệnh lệnh phía trên ban xuống?” Hàn Lệ nghi hoặc.
Để có thể nghe rõ hơn, Hàn Lệ quyết định sử dụng bùa ẩn thân mà sư phụ đưa cho, tiếp cận lại gần người đàn ông kia.
Mặc dù có thể che dấu khí tức, nhưng khi di chuyển thì không thể nào tang hình được, cho nên Hàn Lệ chỉ đành dựa vào bụi cỏ xung quanh mà tiếp tục tiến lên.
Hàn Lệ núp phía sau gốc cổ thụ, cố gắng nghe lén, rất may sau khi đột phá lên Luyện khí, thính lực của nàng đã được nâng lên rất nhiều, cho nên nàng vẫn có thể nghe được những gì mà hai người kia đang nói.
“Ngài có cần ta cho người sử lý toàn bộ đám người Thanh Vân Tông không?” Người áo đen cúi người nói.
“Không cần thiết! sự xuất hiện của chúng cũng không thể gây ảnh hưởng gì tới kế hoạch của ta!” Người đàn ông nói với giọng điệu tự tin: “Mà có khi, bọn chúng đến cũng tốt đó chứ! Tổ chức của chúng ta điệu thấp quá lâu rồi, hiện tại chính là lúc để cho cả đại lục kh·iếp sợ trước sức mạnh của chúng ta! Và bọn chúng sẽ là kẻ may mắn đầu tiên khi được chứng kiến sức mạnh của một vị thần!”
“Thế nhưng còn con ả của Thiên Âm Tông đó thì sao ạ? Dù sao ả cũng là Luyện Hư kỳ, chẳng nhẽ cứ để mặc như vậy?”
“Ả ta sao? Mặc dù có chút ngoài dự đoán, thế nhưng cũng không thể làm thay đổi được cục diện đâu! cứ để cho cục cưng của ta chơi đùa với ả ta đi, chờ cho tới khi ả ta thoát ra được thì thần cũng đã ra đời, có thêm một Như Nguyệt nữa cũng chẳng thể làm được gì!” Ánh mắt của người đàn ông tràn đầy sự cuồng vọng mà nói.
“Mặc dù thế, nhưng lần này triệu hồi cũng mới chỉ là á thần, liệu có đủ sức để đối phó với ả không?” Người áo đen lo lắng.
“Ngươi nghi ngờ sức mạnh của thần và tính toán của ta?” Người đàn ông cau mày.
“Thộc hạ không dám!” Người áo đen sợ hãi quỳ xuống dập đầu.
“Những tên khác thì các ngươi giải quyết thế nào rồi? mặc dù chúng không ảnh hưởng được đến đại cục, thế nhưng cũng không thể để chúng cứ chạy lung tung như thế được!”
“Ngài yên tâm, đám thuộc hạ đã cho người sử lý hết rồi, đảm bảo là chúng sẽ bị tóm gọn mà thôi!”
“Sẽ?”
“Bọn chúng đã bị đám yêu thú bao vây rồi, chỉ cần chúng tách ra thì đám thuộc hạ sẽ sử lý hết, đảm bảo không có cá lọt lưới!” Người áo đen đổ mồ hôi.
“Ừm! tuy nhiên cũng sử dụng tiết kiệm chút, đám yêu thú còn cần dùng tới! nếu các ngươi mà làm lỡ kế hoạch thì ta lấy ngươi thay vào chỗ thiếu đấy!”
“Ngài yên tâm, đám thuộc hạ sẽ không khiến người thất vọng!”