Chương 4: Lần theo dấu vết.
Dọc theo đường đi mà chú chó dẫn trước, nhóm của Như Nguyệt cũng phát hiện tần suất xuất hiện những ký hiệu lạ dần tăng lên.
Sau khi đi qua vô số ngã rẽ cùng bụi rậm, chú chó đi trước đột nhiên dừng lại, chú liên tục đánh hơi tại chỗ, sau đó quay lại nhìn chủ nhân của mình.
“Sao vậy?” Như Nguyệt hỏi.
Người phụ nữ là chủ của chú chó nhíu mày, đáp: “Mất dấu rồi!”
“Mất dấu?” mọi người ngạc nhiên.
Người phụ nữ mặc áo tím tiếp tục giải thích: “Mọi dấu vết đều dẫn tới đây, thế nhưng không biết vì sao mà nó đột ngột biến mất! cứ như thể là người này bốc hơi ngay tại chỗ vậy!”
“Gâu gâu!” chú chó đột nhiên kêu lên.
“Sao vậy Tiểu Hoàng?” Người chủ của chú chó tiến lại gần vuốt ve, sau đó dùng tinh thần để giao tiếp với nó, sau khi hiểu chú chó muốn nói gì, nàng ta vội thông báo cho Như Nguyệt: “Như Nguyệt phong chủ, Tiểu Hoàng nói nó tuy không phát hiện ra mùi của lão Hứa, thế nhưng nó lại ngửi ra được một mùi lạ, không phải của yêu thú!”
“Mùi lạ sao? Rất có khả năng có liên quan tới lão Hứa, mau để sủng vật của cô dẫn đường!”
Người phụ nữ áo tím cũng gật đầu, sau đó đưa ra chỉ lệnh đơn giản cho Tiểu Hoàng, chú chó rất nhanh đã tiếp tục dẫn mọi người lần theo mùi hương lạ kia.
Cuối cùng, chú chó dẫn nhóm người tới một hang động lạ.
Như Nguyệt đứng tại trước cửa hang động, nàng phát hiện hang động này có dấu vết của việc có người qua lại.
“Hang động này có vấn đề!” Như Nguyệt trầm trọng, mối lo lắng lớn nhất mà nàng nghĩ tới cũng đã sảy ra, quả nhiên là tại thung lũng này có một thế lực, tổ chức nào đó đang ngấm ngầm làm điều gì đó mờ ám.
Nàng để hai người ở lại cửa hang để bảo vệ, sau đó nhóm người tiếp tục đi vào bên trong hang động.
Đi vào trong, bầu không khí dần trở nên nóng hơn.
Vì bên trong hang động khá tối, một số người thi triển quang thuật để chiếu sáng môi trường xung quanh.
Lúc này, các vách tường trong hang mới dần hiển hiện rõ ra, bên trong hang động này cũng có các ký hiệu hai tam giác xếp chồng lên nhau.
“Thật là khó hiểu, mấy ký tự này thì có ý nghĩa gì nhỉ?” Thiên Tuyết đi theo, nàng không nhịn được tò mò mà hỏi thăm sư phụ của mình.
“Đây có thể là một cách giao tiếp của tổ chức thần bí nào đó, hoặc cũng có thể chỉ là mấy hình vẻ biểu tượng cho sự hiện diện của thành viên bên trong tổ chức!” Như Nguyệt vô cùng tập trung nhìn xung quanh.
Mà bên cạnh, Hàn Lệ nhìn mấy cái ký hiệu trên tường, dường như nàng nhận ra điều gì đó, tuy nhiên nàng rất nhanh thì lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ linh tinh trong đầu, nàng thầm nhủ: Chắc chỉ là trùng hợp thôi!
Cả nhóm đi tiếp cho tới ngã ba, chú chó đột ngột dừng lại, sau đó liên tục gầm gừ nhìn vào lối đi phía bên phải.
“Tiểu Hoàng phát hiện phía trước có nguy hiểm!” Nữ nhân áo tím giải thích.
“Có thể xác nhận đó là gì không?” Như Nguyệt hỏi.
“Dường như là mùi máu tanh, của, rất nhiều yêu thú!” Nữ nhân áo tím run rẩy sau khi nghe lời truyền đạt của Tiểu Hoàng.
“Máu của rất nhiều yêu thú?” Như Nguyệt hơi ngưng lại một chút, sau đó suy nghĩ kỹ, nàng nói: “Tất cả chờ ở đây, ta sẽ đi vào bên trong thám thính trước, nhớ là không được di chuyển linh tinh!”
Mọi người nhất trí gật đầu.
Như Nguyệt dặn dò hai người Thiên Tuyết và Hàn Lệ giữ an toàn cho bản thân, sau đó nhanh chóng đi vào bên trong hang động.
Thế nhưng, ngay sau khi Như Nguyệt đi vào bên trong hang động không bao lâu, đột nhiên mọi người cảm thấy mặt đất đang rung chuyển.
Mà Tiểu Hoàng phản ứng đầu tiên, nó không ngừng kêu lên cảnh báo!
Ngoài khả năng đánh hơi ra, nó còn có thể cảm nhận rung chuyển trên mặt đất, kết hợp với âm thanh vang vọng truyền vào từ hướng cửa hang, nó rất nhanh phát hiện đó là âm thanh của hàng ngàn con yêu thú đang di chuyển, và mục tiêu của chúng chính là bên trong hang động mà nó và mọi người đang đứng!
“Không hay! Mọi người mau lui lại!” Nữ nhân áo tím khẩn trương.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đám yêu thú đã lao vào trong hang động, tốc độ của bọn chúng vô cùng nhanh, khiến cho nhóm người không có quá nhiều thời gian chuẩn bị.
Trong lúc khẩn cấp, mọi người đã chạy về lối đi phía bên phải.
Nhìn về phía đám yêu thú đỏ ngầu cả đôi mắt đang đuổi theo phía sau, Hàn Lệ cảm thấy tê cả da đầu.
Đến một khúc cua, một vị phong chủ đột nhiên hô lên: “mau áp sát vào tường!”
Mọi người tuy cũng không hiểu vị phong chủ kia có ý gì, nhưng cũng không tiện hỏi thêm, chỉ thấy tất cả nhanh chóng làm theo lời của vị phong chủ đó.
“Nham thuật! Lên cho ta!” vị phong chủ đó hét lên.
Một bức tường bằng đất đá nhô lên khỏi mặt đất, bao chùm lấy tất cả mọi người, tuy nhiên nó vẫn để lại lối đi trong hang!
Mục tiêu của đám yêu thú vốn không phải là nhóm người, chính vì vậy mà bọn chúng vẫn tiếp tục chạy qua khúc cua đó.
Chờ tới khi động tĩnh dần biến mất, một lỗ nhỏ được tạo ra, vị phong chủ kia thông qua khe hở quan sát tình hình: “An toàn rồi!”
Lúc bấy giờ mọi người mới thở phảo nhẹ nhõm.
Bức tường được giải khai, mọi người mệt mỏi, người thì ngồi bệt xuống đất, người chống tay lên vách tường.
“Không ổn! Sư phụ gặp nguy hiểm!” Âm thanh của Thiên Tuyết phá vỡ bầu không khí lúc này.
Ai nấy đều nhìn nhau: “Mau quay lại xem thế nào!”
Quay trở về chỗ cũ, tất cả đều kh·iếp sợ, xác c·hết của yêu thú bị dẫm đạp nằm la liệt trên mặt đất, một mùi máu tươi cùng chất thải trộn lẫn vào với nhau khiến cho người ta ngửi thấy là muốn nôn.
Nhóm người khi đến cửa lối đi bên trái lúc trước thì hơi lưỡng lự, bên trong này hẳn là vô cùng nguy hiểm, mọi người đang phân vân xem có nên vào hay không.
Riêng Thiên Tuyết và Hàn Lệ thì không hề lưỡng lự chút nào, hai người nhanh chóng đi vào bên trong, tìm kiếm tung tích của Như Nguyệt.
Nhưng người khác thấy vậy thì thở dài, sau đó cũng lần lượt bước vào trong, tuy nhiên có môt người trong nhóm đi chạm lại và tụt lại phía sau, chờ cho tới khi không có ai để ý liền bỏ chạy ra khỏi hang động này.
Người đó không phải ai khác, chính là người phụ nữ áo tím của Ngự Thú Tông.
Tiểu Hoàng đi sau nhìn về phía chủ nhân của mình với ánh mắt khó hiểu.
“Mày thì hiểu gì chứ, an toàn mới là trên hết, tao chưa muốn c·hết ở đây, biết vậy thì đã không nhận nhiệm vụ lần này!” Vừa nói, người phụ nữ thu chú chó vào trong không gian và tiếp tục hướng về phía bên ngoài hang động.
Bước ra bên ngoài, người phụ nữ mới cẩn thận quan sát xung quanh, phát hiện không có gì nguy hiểm, cô ta mới bước ra ngoài, tuy nhiên trong lòng vẫn không ngừng tự nhủ: Hừ, hai tên phế vật, được nhận nhiệm vụ nhàn hạ nhất là đứng gác bên ngoài hang động, ấy vậy mà trong lúc nguy hiểm lại chạy trước!
Thế nhưng cô ta không biết rằng là, cách chỗ cô ta không xa, một nhóm người đứng trên cành cây, cả người chùm áo màu đen kín mít, chỉ để lộ một đôi mắt nhìn về phía cô.
Người thủ lĩnh ra hiệu, những đàn em phía sau lập tức biến mất ngay tại chỗ, ẩn mình vào bóng tối, tiếp cận người phụ nữ.
Người phụ nữ không biết gì, cô ta giữ vững tốc độ quay trở về phi thuyền.
Một bước, hai bước, và chưa đến bước thứ ba, người phụ nữ đột nhiên cảm thấy cổ của mình ươn ướt, cô ta chạm thử vào thì sợ hãi, là máu!
Ánh mắt cô ta tối dần, sau đó nằm ngã xuống mặt đất, ánh mắt tràn đầy sự khó tin nhìn về bóng đen xuất hiện ngay gần đó.
Người thủ lĩnh lúc này cũng xuất hiện bên cạnh người phụ nữ, hắn nhấc tay lên, không gian như muốn vặn vẹo, bên trong không gian ấy, hắn lôi ra một chú chó.
Nhẹ nhàng bóp tay, cả chủ và chó đều q·ua đ·ời.
Người thủ lĩnh nói: “Lần sau diệt cỏ phải diệt tận gốc, biết chưa?”
Người thuộc hạ sợ hãi quỳ gối cúi đầu, không dám nói gì.
Người thủ lĩnh nhìn về phía hang động, thầm cười gian xảo: Trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi, Thanh Vân Tông! Các ngươi sẽ là kẻ vinh dự được chứng kiến một vị thần ra đời! ha ha ha!
Quay trở lại vị trí của Hàn Lệ.
Bên trong lối đi, không gian bên trong khá là rộng rãi, chỉ là mùi máu tanh quá nồng khiến cho lòng người khó chịu.
Thiên Tuyết đi trước, nàng vô cùng lo lắng cho sư phụ của mình, mặc dù thường ngày hay đôi co với nàng, thế nhưng trong thâm nàng cũng rất yêu sư phụ của mình, giống như Hàn Lệ đối với Thanh Sơn vậy.
Càng đi sâu vào bên trong, nhiệt độ càng lúc càng lớn, cũng may mà bộ đồ mà Thanh Sơn đưa cho Hàn Lệ có chức năng cân bằng nhiệt, cho nên nàng lúc này mới không cảm thấy nóng nực.
Mỗi người đều có cách làm mát riêng, người không có pháp bảo làm mát thì lại được người bên cạnh giúp đỡ, cho nên tình hình cũng không đến mức tồi tệ.
Đi một hồi, Hàn Lệ phát hiện phía trước có một cây cầu đá khá dài nối qua một vách đá sâu không thấy đáy.
Nàng lấy một hòn đá nhỏ ném xuống kiểm tra, vậy mà không có bất cứ một âm thanh phản hồi nào, chỉ cần thế thôi là đủ hiểu cái vách đá này sâu như thế nào.
Phát hiện xung quanh cũng không còn lối đi nào khác, nhóm người chỉ có thể tiếp tục băng qua cây cầu mà tiến lên phía trước.
Ngay khi đám người đi được nửa đường, từ dưới vách đá tràn lên một màn sương mù, khiến tầm nhìn bị hạn chế.
“Mọi người đi sát với nhau! Cẩn thận dưới chân của mình!”
Răng rắc!
Âm thanh lạo xạo đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người đều dựng tóc gáy.
Tiếng lạo xạo ngày càng gần hơn.
“ah!” Một người đột nhiên hét lên sau khi bất ngờ bị thứ gì đó bám vào chân.
Người này nhìn lại, vậy mà có một bàn tay làm bằng xương đang nắm lấy cổ chân của mình!
Đồng đội đứng ngay bên cạnh thấy vậy thì dùng chân đạp cái tay đó, khiến nó rơi xuống vách đá.
Phong thuật!
Một người thi triển thuật pháp tạo ra gió, tạm thời thổi tan lớp sương mù đi.
Sau khi sương mù tan đi, mọi người mới thấy rõ được thứ gì đã phát ra âm thanh lạo xạo ấy!
Từ dưới mặt cầu hay trên mặt cầu, có hàng trăm hàng ngàn bộ xương bám lên nhau bò về phía của nhóm người.
Lúc này quay trở về cũng đã muộn, lối ra đã bị đám người xương vây kín.
Hàn Lệ dùng Băng Tinh Kiếm để chém mấy con người xương muốn tiếp cận nàng.
Keng!
Xương cốt của đám này vô cùng cứng, nếu không dùng sức thì e là khó mà có thể khiến chúng b·ị t·hương.
Nhóm người bắt đầu chiến đấu, trong nhóm cũng có không ít tu sĩ đạt cảnh giới Hóa Thần kỳ, việc chiến đấu cũng không phải bất khả thi, tuy nhiên vấn đề là đám người xương nhiều quá, gần như là liên miên bất tận, nếu cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ hao hết linh lực mà c·hết.
“Mau chạy về phía bờ bên kia đi!” Một người phát hiện, lối bên kia vách đá ít người xương hơn, vậy là vội đề nghị.
Lúc này cũng không còn sự lựa chọn nào khác, Hàn Lệ và mọi người chỉ có thể tiếp tục di chuyển.
Tuy nhiên một thành viên không may bị một con người xương bám vào người, tuy người đó đã nhanh chóng đánh bay nó, thế nhưng những con khác rất nhanh đã lao lên và bám lấy hắn.
Hàn Lệ phát hiện, thế là nàng dùng Hàn băng chưởng đánh lên người con người xương, giúp đỡ thành viên bị tụt lại.
Cũng may thực lực người xương cũng không quá mạnh, hai người rất nhanh đã thoát khỏi sự đeo bám của đám người xương.
Nhóm đi trước đã tới được bờ bên kia của vách đá, bọn họ thanh lý những con người xương đang cố bò từ dưới vách đá lên.
“Mau nhanh lên!” mọi người gấp rút.
Hàn Lệ và người còn lại cũng đã sang được bên kia bờ, trong lúc mọi người tưởng đã an toàn thì đột nhiên!
Một bàn tay khổng lồ thò lên từ dưới vách đá!
Rầm!
Một con người xương khổng lồ bò lên, húc đổ cả cây cầu, vậy là lối ra đã hoàn toàn bị triệt tiêu.
Không có thời gian để lo lắng, tất cả cùng t·ấn c·ông người xương khổng lồ vừa mới xuất hiện kia.
Thế nhưng tuyệt vọng là, con người xương này chỉ hơi khựng lại một chút sau khi b·ị đ·ánh trúng mà thôi, những v·ết t·hương của nó trong nháy mắt đã được khôi phục.
Khi nhìn kỹ, con người xương này là được kết hợp bởi vô số những khúc xương nhỏ, mà những khúc xương nhỏ ấy lại chính là xương cốt của những người xương nhỏ xung quanh.
Khi người xương khổng lồ b·ị t·hương, những con người xương khác sẽ nhanh chóng hi sinh thân mình lấp đầy khoảng trống để chữa trị cho nó.
“Mau chạy sang bên này!”
Nhóm người không thể tiếp tục dây dưa với con người xương khổng lồ này, thế là họ men theo vách đá mà đi.