Chương 3: Ngày xuất phát đến thung lũng Hắc Nhai.
Ngày hôm sau.
Lúc này, Thanh Sơn đang đứng trên đỉnh núi, nơi an táng của sư phụ anh.
Anh nhìn về phía mặt trời mọc với tam trạng khó tả, đây hẳn là tâm trạng của các bậc phụ huynh mỗi khi chứng kiến cảnh con mình chuẩn bị đi xa!
“Hệ thống à, ngươi nói xem, đồ đệ của ta lần này đi liệu có thể an toàn mà quay trở về?”
[ký chủ yên tâm đi, chẳng phải đồ đệ của ký chủ có người bảo vệ hay sao, ngoài ra nàng cũng được ký chủ đưa cho rất nhiều đồ bảo vệ tính mạng rồi còn gì!]
“Phải rồi!” Thanh Sơn nhắm mắt thở dài.
“Đi tu luyện thôi a”
Hàn Lệ đứng tại bên trong hàng ngũ, nàng ngước mắt nhìn về phía Trúc Phong.
Thiên Tuyết đứng bên cạnh trêu đùa: “Hàn Lệ tỷ à, tỷ vừa mới rời tông môn chưa được vài phút a, tỷ đã nhớ sư phụ rồi sao?”
“Không có” Hàn Lệ ngại ngùng thu hồi ánh mắt.
“hì hì, nhớ thì nói nhớ, bày đặt giả vờ nữa” Thiên Tuyết ôm lấy tay Hàn Lệ.
“Con mà bằng một phần của người ta thì sư phụ cũng mừng lắm rồi” Như Nguyệt giải vây cho Hàn Lệ.
“Con mặc kệ sư phụ luôn” Thiên Tuyết lè lưỡi.
“Nha đầu này, muốn ăn đòn có phải không?” Như Nguyệt đe dọa.
“Lêu lêu, con còn lâu mới sợ! Lệ tỷ, chúng ta đi chơi mặc kệ sư phụ của muội!”
Như Nguyệt lắc đầu ngao ngán, sau đó nàng cũng nhìn về phía Trúc Phong, trong mắt như có điều gì đó muốn nói.
Hành động lần này yêu cầu cần giải quyết càng sớm càng tốt, cho nên Thanh Vân Tông sử dụng cả phi thuyền để dùng cho việc di chuyển, chính vì vậy mà tốc độ vô cùng nhanh.
Đến lối vào của thung lũng, phi thuyền tìm một bãi đất trống mà đáp xuống.
Sở dĩ không trực tiếp sử dụng phi thuyền bay vào bên trong thung lũng, chính là để tránh đánh động tới đám yêu thú ở bên trong! Cho nên đoạn đường cuối cùng cả đoàn chỉ có thể sử dụng chính sức mình để di chuyển mà thôi.
Tổng số người tham gia hành động lần này là hơn 50 người, chủ yếu là các Phong chủ cùng đồ đệ của họ, phần còn lại là viện trợ của các tông môn khác đến giúp đỡ.
Như Nguyệt chính là đội trưởng của đoàn đội tham gia vào hành động lần này, mặc dù không muốn nhưng nàng cũng chỉ có thể chấp nhận sự sắp xếp này của chưởng môn Tình Lệ.
Nàng quyết định chia đoàn đội thành năm nhóm, chia ra để dẽ dàng thu thập thông tin, cũng như là tránh gây động tĩnh quá lớn.
Như đã nói, hành động lần này là thăm dò, cho nên tránh được bao nhiêu thì tránh, nếu như gây động tĩnh quá lớn gây nên sự kích động cho đám yêu thú thì có thêm một tu sĩ Luyện Hư kỳ nữa cũng chưa chắc đảm bảo được an toàn cho tất cả mọi người.
Như Nguyệt dẫn đầu một nhóm, Tình Lệ, Tống Võ, và hai vị Phong chủ khác của Thanh Vân Tông sẽ đảm nhiệm vị trí trưởng nhóm, sau đó năm nhóm chia ra bắt đầu hành động.
Nhóm của Như Nguyệt đi ở giữa để có thể đảm bảo nhanh chóng tiếp viện cho các nhóm còn lại nếu gặp nguy hiểm.
Tất cả không có dị nghị gì, mọi người nhanh chóng chọn tổ đội cho mình rồi bắt đầu di chuyển.
Nhóm của Như Nguyệt thì dĩ nhiên là phải có Thiên Tuyết và Hàn Lệ rồi, hai con báo này thực lực yếu nên phải đi cùng Như Nguyệt để đảm bảo an toàn.
Thung lũng Hắc Nhai vô cùng lớn và rậm rạp, đại đa số diện tích là đầm lầy, cho nên quá trình di chuyển gặp khá nhiều khó khăn.
Trên đường đi, Như Nguyệt liên tục nhíu mày, bởi vì bầu không khí quá yên tĩnh, ngay cả một tiếng chim hót cũng không có.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, đi thêm một đoạn thì xung quanh bỗng phát ra rung động lạ.
Gào!
Một con vật to lớn lao ra từ bụi rậm, nó gào lên và nhìn về phía đám người.
“Yêu hầu! mọi người cẩn thận!” một người trong nhóm hô lên cảnh báo.
Như Nguyệt liếc nhìn con yêu thú, nàng lập tức nhận ra đây chỉ là một con yêu thú cấp 2, tuy nhiên đám này cũng rất phiền phức! Khỉ sống theo đàn, ở đây xuất hiện một con thì rất có khả năng bầy đàn của nó cũng chỉ ở đâu đó quanh đây mà thôi.
Tuy phiền phức nhưng cũng không phải việc gì quá khó khăn đối với nàng, Như Nguyệt quay sang phía đồ đệ của mình và Hàn Lệ mà nói: “Hai đứa có muốn thử chiến đấu một chút không?”
Thiên Tuyết giật mình: “Con mới Luyện Khí hậu kỳ thôi a! sư phụ, người định thu đệ tử mới sao?”
“Nha đầu này, ta bảo con đánh với nó chứ có bảo con phải đánh bại nó đâu? có ta ở đây, con còn s·ợ c·hết?” Như Nguyệt hết nói nổi với vị đệ tử này của mình.
“Hì hì, con còn tưởng người ghét bỏ con nữa chứ”
“Như Nguyệt sư bá, con có thể đánh với nó một trận được không?” Hàn Lệ ở bên cạnh ấp úng hỏi.
“Dĩ nhiên là được, hai đứa cùng lên đi, có ta ở đây! Không c·hết được!” Như Nguyệt đảm bảo.
Được sự cho phép của Như Nguyệt, Thiên Tuyết và Hàn Lệ cùng nhau tiến lên, thử cọ xát với Yêu hầu.
Trong lúc hai người họ đánh với yêu hầu, Như Nguyệt để cho những thành viên còn lại trong nhóm tản ra xung quanh dò xét.
Con yêu hầu lúc này vô cùng khác thường, đôi mắt của nó có màu đỏ, khí huyết trong người vô cùng cuồng loạn.
Đối mặt với nhiều người như vậy mà nó không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào.
Sau khi kêu lên một tiếng lấy khí thế, yêu hầu sử dụng tốc độ cao nhất lao về phía hai người Hàn Lệ.
Hàn Lệ và Thiên Tuyết cũng rất ăn ý, hai người tách ra hai phía bắt đầu t·ấn c·ông.
Thiên Tuyết là đồ đệ của Thiên Âm Tông, với cả sư phụ của mình cũng sử dụng sáo trúc để làm v·ũ k·hí, cho nên bản mệnh v·ũ k·hí của nàng cũng chính là sáo.
Chỉ thấy nàng lấy ra một cây sáo ngọc, nàng khẽ thổi một giai điệu.
Tiếng sáo du dương dễ chịu, thế nhưng mỗi một nốt nhạc chính là một đao khí sắc bén t·ấn c·ông về phía yêu hầu.
Liên tiếp là các đao khí phóng ra, yêu hầu mặc dù có thực lực mạnh hơn nhưng cũng không cảm thấy dễ chịu khi cứ bị làm phiền như vậy được.
Nó tức giận dùng tay đỡ lấy đao khí, dùng sức mạnh của nhục thân chống đỡ, nó muốn giải quyết kẻ địch khó chịu trước mặt này.
Mà Hàn Lệ cũng không chịu thua, nàng thấy yêu hầu muốn t·ấn c·ông Thiên Tuyết, thế là nàng cũng thi triển ra Băng Phong Kiếm Quyết.
Nàng ngưng tụ ra một cây phi trâm, sau đó dùng linh lực khống chế nó.
Phi trâm xoay tròn với tốc độ cực nhanh, nàng phóng phi trâm t·ấn c·ông vào gáy của yêu hầu.
Yêu hầu đang bị phân tâm bởi đao khí của Thiên Tuyết cho nên mất cảnh giác.
Chờ cho đến khi nó kịp nhận ra thì phi trâm đã tới nơi, cứ tưởng phi trâm sẽ không thể xuyên qua được lớp da dày của yêu hầu, thế nhưng thực tế thì phi trâm đã đâm vào lớp da của nó, khiến nó đau đớn.
Như Nguyệt đứng quan sát cũng cảm thấy rất hứng thú: Không ngờ độ đệ của đệ lại giỏi như vậy đó nha! Ta cảm thấy hơi tiếc rồi đó!
Mặc dù có thể khiến yêu hầu b·ị t·hương, thế nhưng như vậy là chưa đủ.
Yêu hầu rút phi trâm ra, sau đó bóp nát.
Nó nhe răng, trong con mắt ngập tràn tia máu.
Nó đặt hai tay xuống đất và gầm một tiếng.
Gai Thổ!
Một loạt các gai nhọn bắn ngược từ dưới đất lên, ngay tại chỗ Hàn Lệ đang đứng.
Vì bị bất ngờ, Hàn Lệ chỉ kịp né sang một bên, một gai đất bắn sượt qua vai của nàng, cũng may bộ đồ của Thanh Sơn đưa cho khá tốt cho nên đã chặn được đòn này.
Yêu hầu cũng không để hai người kịp phản ứng, nó tiếp tục thi triển thuật pháp.
Nham Giáp!
Một lớp đất đá bao bao bọc xung quanh cánh tay và ngực của yêu hầu, nó tốc kích về phía Hàn Lệ vung lên một quyền.
Trong lúc khẩn cấp, nàng thi triển Băng Tinh Kiếm Quyết, một kỹ năng mà nàng mới nhập môn gần đây.
Một tinh linh băng xuất hiện, nó nhanh chóng biến hóa trở thành một tấm khiên.
Hàn Lệ đỡ lấy đòn t·ấn c·ông của yêu hầu.
Tuy đã đỡ được đòn này nhưng thực lực hai bên chênh lệch không phải nhỏ, Hàn Lệ vẫn bị dư chấn ép lùi về sau.
Thiên Tuyết bị bơ, nàng cảm thấy khó chịu. “Hừ, con khỉ thối, ngươi vậy mà dám xem thường ta?”
Mặc dù Thiên Tuyết sử dụng sáo làm v·ũ k·hí chính, thế nhưng đây cũng không phải điểm mạnh duy nhất của nàng.
Thiên Âm Trận!
Một trận pháp đơn giản được tạo ra trong lúc yêu hầu chăm chú t·ấn c·ông Hàn Lệ.
Thiên Tuyết bấm pháp quyết, thi triển trận pháp.
Một kết giới xuất hiện nhốt yêu hầu lại, lúc này Hàn Lệ mới có chút thời gian để thở.
Yêu hầu bị nhốt lại thì tức tối, nó điên cuồng đập vào kết giới nhằm thoát ra.
Thế nhưng nào có đơn giản như vậy?
“Hôm nay ta cho ngươi thấy thế mạnh của bản cô nương!”
Thiên Tuyết liên tục gia tăng linh lực cho trận pháp, bằng cách mang ra một viên linh thạch dung nhập vào trong mắt trận.
Sau khi trận pháp được gia tăng linh khí, Thiên Tuyết bắt đầu t·ấn c·ông.
Hàng loạt các sóng âm vang dội bên trong trận pháp, khiến cho lục phủ ngũ tạng của yêu hầu bị chấn động.
Hàn Lệ cũng tranh thủ thời gian, chuyển đổi trạng thái của Băng Tinh Thuẫn thành Băng Tinh Kiếm, sau đó dùng Băng Phong Kiếm Quyết lấy kiếm làm v·ũ k·hí.
Nàng sử dụng toàn bộ linh khí còn lại của mình tung ra một đòn quyết định.
Băng Tinh Kiếm được bổ sung linh khí thì càng trở nên sắc bén và cứng cáp.
Hàn Lệ nhân lúc yêu hầu còn bị khống chế bởi Thiên Âm Trận, nàng phóng thanh kiếm về phía yêu hầu. “Thiên Tuyết, hỗ trợ tỷ!”
Thiên Tuyết nghe Hàn Lệ thông báo, nàng cũng hiểu ý mà gia tăng sức mạnh của trận pháp, nhân lúc yêu hầu đang bị khống chế, nàng mở ra một khe hở đủ để Băng Tinh Kiếm của Hàn Lệ có thể xuyên qua.
Yêu hầu có thể cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề, thế nhưng nó cũng không thể làm gì khác, thức tế hai tên nhân loại này quá chơi bẩn! Trận pháp này quá mạnh, sử dụng linh thạch làm sức mạnh, một Luyện khí kỳ miễn là đủ kinh thạch thì hoàn toàn có thể dựa vào trận pháp mà mài c·hết một yêu thú cấp hai như nó.
Ngoài ra nó có thể cảm nhận được một mối nguy hiểm nào đó đang tiến lại gần bản thân, thế nhưng hiện tại nó muốn đứng dậy cũng còn khó khăn, chứ đừng nói tới chuyện phản kháng.
Nghĩ thì nhiều thế nhưng trên thực tế thì Băng Tinh Kiếm quyết gần như trong nháy mắt đã tới nơi.
Lớp thổ giáp đáng tự hào của yêu hầu vậy mà lại dễ dàng bị Băng Tinh Kiếm xuyên qua.
Ánh mắt của yêu hầu tràn ngập không cam lòng cùng căm giận mà nằm xuống.
Như Nguyệt thăm dò khí tức của yêu hầu, vậy mà nó thật sự bị hai đứa nhóc này mài c·hết rồi?
Nàng hoàn toàn bất ngờ, mặc dù biết đệ tử của mình biết sử dụng trận pháp, hoàn toàn có thể vây khống yêu hầu.
Thế nhưng cũng không thể hạ gục nó nhanh như vậy được! Điều khiến nàng càng thêm bất ngờ là đồ đệ của Thanh Sơn vậy mà lại còn có thể tung ra một chiêu mạnh như vậy, có thể trực tiếp xuyên qua lớp phòng ngự cứng cáp của yêu hầu.
Khi hai người Thiên Tuyết và Hàn Lệ đang ngồi điều tức nghỉ ngơi sau một trận chiến mệt nhọc thì những thành viên khác trong nhóm được Như Nguyệt điều đi trước đó cũng đã quay trở về.
Một người tiến lên thông báo: “Như Nguyệt phong chủ, chúng ta vừa rồi đi thám thính phát hiện một nhóm yêu thú vậy mà đang hướng về phía nhóm của chúng ta”
Người đó nói tiếp: “Mặc dù chúng ta đã giải quyết hết bọn chúng, thế nhưng có một việc vô cùng kỳ lạ, đó là bọn yêu thú này dường như không sợ chúng ta một chút nào, dù cho đồng bọn bị diệt hết, chúng cũng nhất quyết không bỏ chạy! điều này không hề phù hợp với phong cách hành sử của bọn chúng một chút nào!”
“Ngoài ra, tại cách đây không xa, chúng ta còn phát hiện mấy ký tự kỳ lạ, dường như là thông điệp bí mật của một tổ chức nào đó”
“Ký tự đặc biệt?” Như Nguyệt ngạc nhiên, nàng hỏi: “Ký hiệu trông như nào?”
Một người trong nhóm đứng ra, lấy một tờ giấy đưa cho Như Nguyệt.
Trên tờ giấy vẽ một hình gồm hai hình tam giác xếp chồng lên nhau.
“Ta chưa từng thấy ký hiệu như này bao giờ, mọi người từng gặp ký hiệu này bao giờ chưa?” Như Nguyệt hỏi.
Tất cả mọi người lắc đầu.
“Ừm? sao ở đây mới có 7 người? Ta nhớ có 8 người đi ra ngoài cơ mà!” Như Nguyệt đột nhiên phát hiện một người trong nhóm m·ất t·ích.
“Đúng a, lão Hứa đâu rồi?”
“Ta nhớ lão Hứa đi cùng ta một đoạn, sau đó thì hắn bảo tách ra thăm dò, rồi không còn thấy hắn đâu nữa”
“Các người có thứ gì có thể truy tìm tung tích của hắn không?” Như Nguyệt hỏi.
“Để ta!” Một người phụ nữ mặc đồ tím nói, người này là người của Ngự Thú Tông, tông môn chuyên ký khế ước với yêu thú để làm sức chiến đấu.
Chỉ thấy cô ta bấm pháp quyết, một trận pháp nhỏ hiện ra, sau đó một chú chó vàng xuất hiện.
Ngoại hình của nó vô cùng dễ thương, mõm ngắn, lông vàng trông rất là vô hại.
“Ngươi ở trong trận pháp vẫn còn nhớ mùi của cái tên mặt hình bánh bao, râu ria xồm xoàm đó chứ?” cô gái hỏi chú chó.
Mặc dù yêu thú nằm bên trong trận pháp, thế nhưng nó vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh chủ nhân của mình, kể cả mùi hương!
“Gâu!” tạm dịch là còn nhớ.
“Vậy thì tốt, ngươi thử truy tìm dấu vết của hắn xem hắn hiện tại đang ở đâu."
Chú chó vẫy đuôi, sau đó bắt đầu chạy vòng quanh tìm kiếm mùi mà lão Hứa để lại.
Chú chó chạy một đoạn, sau đó nó quay đầu lại ra hiệu đã có manh mối, bảo mọi người đi theo.
Hàn Lệ cũng đã hồi phục được phần nào, riêng Thiên Tuyết thì đã hoàn toàn khôi phục, dù sao thì nàng tiêu phí cũng chỉ là linh khí của linh thạch mà thôi.
Nhóm người nhanh chóng đi theo chú chó, tìm kiếm tung tích của thành viên m·ất t·ích kia.