Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thu Nhận Đệ Tử, Ta Thành Thánh Lúc Nào Không Hay!

Chương 2: Nhờ Như Nguyệt dẫn theo Hàn Lệ đi thung lũng Hắc Nhai.




Chương 2: Nhờ Như Nguyệt dẫn theo Hàn Lệ đi thung lũng Hắc Nhai.

"Vẫn là thực lực bản thân quá kém a!" Thanh Sơn nằm trên giường, anh thở dài nhìn lên trần nhà.

Nhìn vào đôi mắt của Hàn Lệ, anh có thể nhận ra nàng thực sự rất muốn ra ngoài lịch luyện, nhất là lần tham gia vào hành động lần này. Bởi vì không phải lúc nào cũng có cơ hội đi theo học hỏi kinh nghiệm chiến đấu với các cường giả.

Nhất là đối với Hàn Lệ, nàng có ngộ tính khá cao, cùng với sự chăm chỉ của bản thân, mặc dù thiên tư của nàng không bằng người khác, thế nhưng thực lực của nàng lại chưa từng thua kém ai.

Thứ mà nàng thiếu khuyết nhất lúc này chính là những kinh nghiệm thực chiến, học hành chính là sự kết hợp giữ học tập và thực hành để đem lại hiệu quả tốt nhất.

Thế nhưng hẳn là nàng cũng hiểu, hành động lần này rất khó có thể tham gia vào, nếu như không có cường giả dẫn theo thì nàng hoàn toàn không có cơ hội tham gia.

Từ khi về Trúc Phong tới giờ, Hàn Lệ chưa từng đề cập tới vấn đề này bất cứ một lần nào, có lẽ nàng không muốn sư phụ của mình khó sử?

Chính vì nàng quá hiểu chuyện như vậy, cho nên Thanh Sơn càng cảm thấy khó chịu.

“Không thì lịch luyện hồng trần cũng được?” Thanh Sơn cũng không biết nên giải quyết như nào cho thỏa đáng.

Mà ngay lúc này, Như Nguyệt, người vốn đang đi cùng với chưởng môn Tình Lệ lại xuất hiện tại Trúc Phong. Nàng đứng trước cổng và gọi: "Thanh Sơn đệ, tỷ đến thăm đệ đây!"

Thanh Sơn trong phòng nghi hoặc: "Nguyệt tỷ? Tại sao tỷ ấy lại tới đây?"

Anh mở cửa bước ra ngoài và nhìn thấy Như Nguyệt đứng đó chờ đợi. Anh vội vàng đáp: "Tỷ tới chơi sao? Đệ tưởng tỷ hiện tại hẳn là rất bận, sao lại tới thăm đệ thế này?"

"Còn không phải vì ta quan tâm đến đệ sao?" Như Nguyệt cười và sau đó giả vờ tỏ vẻ khó chịu: "Còn không mời ta vào uống ly nước sao?"

Thanh Sơn gãi đầu: "Haha, đệ quên mất, tỷ mau vào ngồi nghỉ chân."

Hai người ngồi dưới tán lá trúc, nhìn nhau. Thanh Sơn ngượng ngùng nói: "Tỷ không phải đang đi cùng với chưởng môn Tình Lệ sao? Sao lại cất công tới thăm đệ thế này?"

"Là ta nhớ đệ đó, có vấn đề gì không?" Như Nguyệt dùng ánh mắt trong trẻo nhìn Thanh Sơn và đáp lại.

Anh nhìn vào ánh mắt của Như Nguyệt, thầm nghĩ: "Tỷ mà nhớ ta thì có lẽ sư phụ của ta cũng có thể đội mồ sống lại."

Sư phụ của Thanh Trúc: "Nghiệt đồ, ta đ·ã c·hết mà còn không tha cho ta!"

"Haha, tỷ thật vui tính!" Thanh Sơn thay đổi chủ đề: "Ngày mai là ngày mà toàn đội xuất phát rồi đúng không?"

"Ý đệ là nói về hành động thăm dò bên trong thung lũng Hắc Nhai ấy hả? Đúng vậy, mặc dù hơi gấp nhưng vấn đề này cần giải quyết càng sớm càng tốt."

"Sao? Đệ có hứng thú với chuyện này hả? Có muốn đi không? Tỷ bảo vệ ngươi! Đảm bảo không có nguy hiểm gì!" Như Nguyệt vỗ ngực đảm bảo.

"Thật sao?" Thanh Sơn ngừng lại một chút, sau đó nói: "Đệ thì thôi đi, nhưng nếu có thể, tỷ có thể mang Hàn Lệ đi cùng được không?"

"Ồ, sư phụ muốn đi nhưng vì đồ đệ mà lại nguyện ý từ bỏ để nhường cho đồ đệ của mình ư?” Như Nguyệt tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Không phải, thực ra đệ không có hứng thú với chuyện này, nhưng đồ đệ của đệ lại khác, nó cần được đi trải nghiệm thực chiến. Nếu đi một mình thì quá nguy hiểm, nhưng nếu đi cùng tỷ thì sẽ khác! Mặc dù biết là hơi quá đáng, nhưng đệ vẫn hy vọng tỷ sẽ mang Hàn Lệ theo thay vì đệ."



Như Nguyệt suy nghĩ một lúc, sau đó nàng trả lời: “Được! nếu đệ đã nhờ vả thì tỷ sẽ mang Hàn Lệ theo, dù sao thì Thiên Tuyết cũng thân thiết với nàng, chi bằng để nàng đi theo làm bạn với Thiên Tuyết, đến lúc đó ta sẽ thay đệ bảo vệ nàng!”

“Vậy thì cảm ơn tỷ trước, khoảng thời gian này nhờ tỷ chiếu cố rồi!”



Sau khi Như Nguyệt rời đi, Thanh Sơn lập tức quay trở về phòng.

Anh lục lọi bên trong nhẫn trữ vật mà sư phụ anh để lại cho mình.

Bên trong nhẫn trữ vật chủ yếu là đan dược và phù trú cùng linh thạch, anh lục lọi một lúc thì cũng tìm được mấy món tạm sử dụng được.

Suy nghĩ một lúc, anh cảm thấy vẫn chưa đủ, vậy là anh mở cửa hàng ra, chuẩn bị mua sắm một chuyến.

“Hệ thống, ngươi có món pháp bảo nào phù hợp cho đồ đệ của ta không? Mấy món có thể bảo mệnh ấy!” Thanh Sơn sau khi nhìn vào danh sách vật phẩm dài bất tận bên trong của hàng thì dứt khoát không tự tìm, mà anh nhờ hệ thống tìm giúp.

[Vòng ngọc: Khi gặp sát thương trí tử sẽ tạo một lớp lá chắn bảo vệ, có thể chặn một đòn của tu sĩ Luyện Hư kỳ trở xuống.]

[Y phục: Trang phục nữ, chống bẩn, cân bằng nhiệt, kháng độc, có thể sử dụng linh lực để sửa chửa tổn hại]

[Bùa ẩn thân: ẩn dấu khí tức, đặc biệt khi không di chuyển sẽ vào trạng thái tàng hình]



[trâm cài tóc: trang sức bình thường, tuy nhiên khi rót linh khí vào sẽ trở nên vô cùng cứng và trở thành một phi trâm, có thể phân biệt chủ nhân]

“Mua hết!” Thanh Sơn nhìn vào giới thiệu không khỏi nóng mắt.

[Số dư không đủ!]

“…”

Cuối cùng, Thanh Sơn chỉ có thể lựa ra những vật dụng cần thiết, Vòng ngọc, Y phục, bùa ẩn thân, trâm cài tóc.

[Thanh toán hoàn tất!]

“mỗi lần mua sắm là một lần đau mà! May mà đắt xắt ra miếng!”

Thanh Sơn cho tất cả đồ đạc vào trong một chiếc nhẫn trữ vật, sau đó ra ngoài, anh nhìn một vòng, phát hiện Hàn Lệ cũng đã quay trở về, thế là anh cất tiếng gọi: “Đồ đệ, sư phụ có chuyện cần nói với con!”

“Có chuyện gì thế ạ?” Hàn Lệ nhanh chóng chạy lại, trên mặt vẫn còn nở nụ cười tươi, có vẻ là vừa mới đi chơi với Thiên Tuyết về.

Thanh Sơn cũng không vòng vo mà nói cho nàng biết về việc nàng sẽ tham gia vào đoàn thăm dò thung lũng Hắc Nhai ngày mai, và nàng sẽ đồng hành với Như Nguyệt.

“Vậy sự phụ có đi cùng không ạ?”



“Ta sẽ không đi!” Thanh Sơn lắc đầu.

Hàn Lệ sau khi nghe sư phụ nói sẽ không đi thì trong ánh mắt toát lên vẻ ủ rũ.

“Đồ đệ ngốc, con ủ rũ cái gì! Sư phụ từ trước tới nay không thích ra ngoài, vừa nguy hiểm lại còn mệt, nằm nhà ngủ chẳng phải sướng hơn sao?”

“Vậy thì con cũng không đi, đồ đệ sẽ ở lại chăm sóc cho sư phụ!”

Thanh Sơn búng trán Hàn Lệ một cái: “Nghĩ gì đấy! con không ra ngoài lịch luyện thì định ở nhà ủ mắm à?”

“Thì sư phụ cũng ở nhà còn gì…” Hàn Lệ xì xào trong miệng.

Thanh Sơn híp mắt: “Muốn ăn đòn có phải không?”

“Ah, không, con đi mà” Hàn Lệ che trán.

Thanh Sơn thở dài: “cho con đi cũng là vì tốt cho con thôi, con nhất định phải nắm bắt cơ hội lần này, có biết không?”

“Nhưng mà tu vi của con thấp như vậy, sẽ không gặp nguy hiểm chứ? Như Nguyệt sư bá dù sao cũng đâu thể lúc nào cũng bảo vệ được cả Thiên Tuyết và con, con đi theo chẳng phải là làm khó sư bá sao?”

“Ta cũng biết thế, cho nên ta có chuẩn bị cho con mấy món đồ” Thanh Sơn mang nhẫn trữ vật ra.

Hàn Lệ lễ phép nhận lấy, sau đó tò mò mà thử dò xét bên trong nhẫn, sau khi nhìn vào bên trong, nàng không khỏi giật mình: “Sư phụ, cái này là chỉ cho một mình con?”

“Dĩ nhiên! Ta chỉ có một đồ đệ là con, không cho con thì cho ai?”

“Nhưng, như này có phải hơi nhiều không ạ!”

“Nhiều cái gì, an toàn là trên hết!” Sau đó anh lại giới thiệu cho Hàn Lệ công dụng của mấy món đồ mà anh chuẩn bị cho Hàn Lệ.

Cả quá trình, Hàn Lệ chỉ có thể ngạc nhiên, nàng thầm khẳng định sư phụ chính là một cường giả đại năng ẩn giấu tu vi không màng sự đời!

“Nào, thử thay đồ mà sư phụ cho đi, để xem nó có hợp với con không!” Mặc dù Thanh Sơn có thể khẳng định về cong dụng của các món đồ mà hệ thống đưa, nhưng anh vẫn lo lắng về vẻ bề ngoài của món đồ, nhỡ nàng mặc lên người mà xấu thì chẳng phải là làm trò cười?

“Vâng, để con mặc thử” Hàn Lệ cũng rất tò mò, không biết y phục mà sư phụ đưa cho trông thế nào.

Hàn Lệ nhanh chóng cởi áo khoác ra, Thanh Sơn giật mình vội quát: “Vào phòng thay!”

Hàn Lệ che miệng mỉm cười “Con chỉ cởi mỗi áo khoác bên ngoài thôi mà”

“Áo khoác hay gì thì cũng phải vào phòng thay, nhỡ bị người khác nhìn thấy thì sao? Sau này ai dám cưới con nữa hả?” Thanh Sơn dăn dạy.

“Ò, nhưng mà con cần gì lấy chồng, con ở mãi với sư phụ cũng được mà” Hàn Lệ cười đùa chạy vô phòng.

“Ai nuôi nổi con mà đòi ở suốt đời?” Thanh Sơn lắc đầu.





Cũng không lâu lắm, Hàn Lệ đã thay xong quần áo, nàng mở cửa bước ra ngoài, thấy sư phụ của mình vậy mà lười biếng nằm lên võng ngủ, nàng tức giận: “Sư phụ! Người vậy mà còn ngủ?”

“Ngáp! Con thay xong rồi hả? con nhìn xem, mặt trời cũng sắp lặn luôn rồi kìa” Thanh Sơn ngẩng mặt lên trời, anh ngáp dài một cái, chế giễu Hàn Lệ.

“Hừ, còn không phải vì con muốn mình đẹp hơn nên trang điểm một chút hay sao?”

“Gì? Trang điểm? Con biết trang điểm cơ á!” Thanh Sơn giật mình, anh sống chung với đồ đệ cũng mấy tháng rồi, mà anh vẫn chưa thấy nàng trang điểm bao giờ.

Anh quay đầu lại, nhìn về phía Hàn Lệ: “…”

Thanh Sơn cố gắng nín cười: “phụt! hahaha!” cuối cùng, anh vẫn không nhịn được mà cười thành tiếng.

Thanh Sơn cười muốn nội thương luôn, cười một lúc, anh nhìn Hàn Lệ một cái, sau đó lại cười tiếp.

Hàn Lệ trang điểm cũng quá lạ đi, mắt thì tô đậm, môi đỏ chót, má thì hồng, lông mày dày, nếu không phải anh nhận ra quần áo và châm cài tóc thì anh cũng khó mà biết hai người là một.

“Hừ, sư phụ cười cái gì? Không phải con gái ai cũng trang điểm như này sao?”

“khụ khụ, sư phụ khuyên thật lòng, con tốt nhất nên để mặt mộc thì hơn, nhìn con trang điểm như này sư phụ không quen!” Anh nhịn cười nói.

“Hứ, có mà sư phụ không có mắt thẩm mĩ thì có!” Hàn Lệ không phục, tuy nhiên nàng vẫn nghe lời sư phụ, khoanh tay xoay người quay trở về phòng để tẩy trang.

“rồi rồi, sư phụ không có mắt thẩm mĩ” Thanh Sơn xua tay, cố nén cười.

Lần này thì Hàn Lệ rất nhanh đã quay trở lại: “Sư phụ!”

“Sao nhanh vậy…” khoảnh khắc Thanh Sơn nhìn thấy Hàn Lệ, anh không khỏi sững sờ.

“Sao thế ạ? Mặt con có gì sao?” Hàn Lệ hơi ngại ngùng xoa xoa mặt.

“Không, không phải, bây giờ sư phụ mới hiểu ý nghĩa của câu người đẹp vì lụa là như thế nào!” Thanh Sơn lấy lại ý thức, vội giải thích.

“Là sư phụ đang khen con có đúng không?”

“ờm, không, thôi, con đi tu luyện đi, đừng làm phiền sư phụ!” Thanh Sơn quay người chuẩn bị về phòng.

“Vậy là đẹp hay không đẹp?” Hàn Lệ chạy tới, bám lấy tay của Thanh Sơn gắng hỏi.

“Không…” Thanh Sơn cố giả vờ nói.

“Sư phụ nói điêu!” Hàn Lệ không thèm tin.

“Biết ta nói điêu rồi còn hỏi?” Thanh Sơn nhìn lại.

“hì hì, cảm ơn sư phụ” Hàn Lệ vui vẻ ôm lấy tay của sư phụ, hôm nay là một ngày tuyệt vời nhất đối với nàng, không, đúng hơn là từ khi được sư phụ nhận làm đồ đệ, ngày nào cũng là ngày tuyệt vời nhất đối với nàng, nhưng hôm nay lại đặc biệt hơn cả, mặc dù nàng cũng chẳng biết vì sao.