Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công

Chương 104




Hassan thấy Tô Mặc lắc đầu thở dài thì cực kì hoảng sợ, dù cơ thể khó chịu vô cùng nhưng vẫn cố bật dậy ôm chặt lấy Tô Mặc, sợ cậu nổi giận quay người bỏ đi. “Tô Mặc, xin lỗi, xin lỗi… Đừng đi, em trừng phạt thế nào tôi cũng chịu được, đừng đi……”.

Tô Mặc bất đắc dĩ trợn mắt. Ai nói cậu muốn rời đi? Đồ ngốc Hassan này vẫn y như vậy, thần kinh chẳng bao giờ log in cả.

Không thấy Tô Mặc kháng cự, nội tâm Hassan cuối cùng cũng ổn định lại. Lẳng lặng ôm Tô Mặc một lúc, Hassan khẽ nói, “Thật ra, không phải tôi không tin em, mà là tôi không tin vào chính mình”.

“Không tin chính mình gì cơ?”, Tô Mặc sâu sắc cảm thấy rằng mạch não của thú nhân hoàn toàn không giống nhân loại!

“Không tin mình… đáng để em thích”.

Hassan xấu hổ cúi đầu: “Tôi lớn tuổi như vậy, tướng tá lại không đẹp, luôn không phải loại hình mà giống cái thích, hơn nữa… lúc ở cạnh em lại phóng đãng như vậy. Em xem thường, mặc sức đùa bỡn tôi cũng phải…”.

“Hassan anh bị ngốc hả?!”.

Tô Mặc thật sự muốn Sparta [28]. Không ngờ Hassan lại cho rằng bản thân lớn tuổi, không đẹp, lại quá dâ.m loạn! “Chẳng phải em từng nói em thích anh, dù ở dạng nào, em cũng thích sao? Em xem thường anh khi nào! Ngay cả câu ‘em yêu anh’ cũng là em nói trước đấy! Dựa vào đâu mà anh thấy em đùa giỡn anh! Ông đây đùa giỡn anh đến nỗi tình nguyện bị anh đè hả! Anh…”.

[28] Sparta là ngôn ngữ mạng ở Trung Quốc, ý chỉ sự điên rồ, cuồng loạn của một người; bắt nguồn từ bộ phim 300, kể về cuộc chiến không cân sức giữa 300 chiến binh Sparta và 1 triệu quân của đế chế Ba Tư cổ đại. [Nguồn: Baidu]

Thấy Tô Mặc tức run người, Hassan cực kỳ hoảng sợ, tức thì ôm lấy cậu không ngừng nói xin lỗi. Tô Mặc điên tiết một hồi, cảm thấy mình đúng là ngu khi đi nổi giận với một tên ngốc, bèn đẩy Hassan ra, lạnh lùng hỏi, “Bây giờ biết vì sao em muốn trừng phạt anh rồi chứ?”.



Hassan ra sức gật đầu. Hắn phụ tấm lòng của Tô Mặc, hiển nhiên nên bị phạt thật nặng.

Tô Mặc chẳng muốn hỏi lại rốt cuộc hắn biết cái gì, mắc công lại nhận được mấy đáp án kỳ quái làm bản thân tức chết, chỉ hỏi, “Vậy anh nói xem, nên phạt làm sao?”.

Hassan cực kỳ khó xử. Đã bị cắm đuôi vào rồi, còn muốn phạt thế nào nữa? Không phải hắn không muốn, mà là khả năng tưởng tượng của hắn trong chuyện này thật sự rất hạn chế.

May mà Tô Mặc vốn không trông cậy gì ở hắn. Ngồi xuống giường phẫu thuật, dựa lưng vào tường, lại kê gối ra sau lưng, Tô Mặc điều chỉnh tư thế sao cho mình thoải mái nhất, sau đó nói với Hassan: “Tự mình ngồi lên đi”.

Dù cơ thể bị dây thừng trói chặt, phía sau còn đang cắm một cái đuôi, Hassan vẫn nghe theo không chút do dự. Hắn nhẹ nhàng kéo quần Tô Mặc xuống, giang chân trèo lên hông Tô Mặc, chậm rãi ngồi xuống.

Dưới sự dẫn dắt của Hassan, cậu em của Tô Mặc chầm chậm đâm vào huyệt nhỏ phía sau, cọ xát với cái đuôi xù lông, khiến Tô Mặc thấy sảng khoái lạ kỳ, đồng thời cũng mang đến cho Hassan sự kích thích suýt làm hắn điên loạn, “Ưm a a a……”.

Hassan giật nảy dữ dội, động thịt cũng co thắt mãnh liệt nhưng gốc dương vật bị trói lại chỉ có thể phí công giật giật, chậm rãi chảy ra vài giọt dịch trắng.

Hassan chưa bao giờ bị tra tấn như vậy hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra, dục vọng không thể phát tiết khiến hắn khó chịu tột cùng. Hắn đau đớn rên rỉ, cơ thể nhún lên nhún xuống để thứ kia của Tô Mặc đâm vào nơi gồ lên trong động nhỏ của mình nhằm có được nhiều khoái cảm hơn, mà kết quả cũng đã có thể tưởng tượng được.

“Á a a a… ưm… a a a……”, Hassan thét lên, thân thể lại co giật lần nữa. Cơn cao trào bị cưỡng ép chặn lại khiến hắn đau đớn gấp bội, thậm chí không cách nào chống đỡ cơ thể, chỉ có thể run rẩy dựa trên người Tô Mặc.

“Muốn bắn à?”, Tô Mặc vuốt mái tóc mướt mồ hôi của Hassan, dịu dàng hỏi.

“Muốn… muốn bắn… a… Tô Mặc… cho tôi bắn đi…”. Cuối cùng Hassan cũng hiểu đây lại là một thủ đoạn tra tấn của Tô Mặc, đành phải run rẩy van xin.



“Muốn bắn cũng được, chờ em bắn xong thì anh có thể bắn”. Tô Mặc nhích người đưa đẩy, “Nhanh lên, rề rà thế này thì biết khi nào em ra!”.

“A a~!”.

Hassan kêu la chống người dậy, run rẩy nuốt nhả cậu em của Tô Mặc. Thật ra hắn mơ hồ nhận ra đây là nhiệm vụ bất khả thi. Lúc trước hắn phải “ra” chừng mười lần, tám lần, Tô Mặc mới “tới”; vậy mà lần này phải đợi Tô Mặc bắn trước! Chưa kể hắn còn đang bị dây thừng trên người tra tấn, sau mông đang cắm đuôi của chính mình!

Vậy nên đây ắt hẳn là trừng phạt Tô Mặc dành cho hắn. Hassan cắn răng không ngừng co giật, ép mình chấp hành mệnh lệnh của Tô Mặc. Động nhỏ bị gậy thịt và đuôi cùng lúc dày vò, ngứa đến độ khiến hắn gần như phát điên. Hắn chỉ có thể ra sức đưa đẩy mạnh bạo hơn nhằm giảm bớt cơn ngứa ngáy này, nhưng chỗ gồ kia đã bị đâm rồi, cảm giác cao trào cũng ập tới mà vẫn không thể xuất tinh càng làm hắn khổ sở vạn phần.

“Tô Mặc…Tô Mặc……”, Hassan khàn giọng rên rỉ, dương vật đã sưng to đau đớn. Hắn không kiềm được kéo tay Tô Mặc, đặt lên cậu em của mình.

“Anh làm gì vậy!”. Tô Mặc muốn rút tay về, lại bị Hassan nắm chặt lấy, không khỏi nổi nóng quát khẽ, “Buông ra!”.

Có lẽ chính Tô Mặc cũng không biết, một câu ‘Buông ra’ này ẩn chứa bao nhiêu chán ghét và sợ hãi nồng đậm, đồng thời cũng như sét đánh bên tai Hassan. Hắn chợt bừng tỉnh khỏi cơn dục vọng đang dày vò, nhớ tới lúc trước khi hắn kiềm kẹp không cho Tô Mặc giãy giụa, Tô Mặc cũng từng để lộ vẻ mặt hoảng sợ thế này, thậm chí cả đêm đó không cho hắn động vào nữa.

Kết hợp với quá khứ bi thảm của Tô Mặc, một suy đoán chợt hình thành trong đầu Hassan. Hắn nắm lấy tay Tô Mặc cạ lên cậu em của mình, thấp giọng thở dốc, “Tô Mặc, xoa giúp tôi một chút được không?”.

“Buông em ra!”. Tô Mặc ra sức muốn rút tay mình về, nỗi hoảng sợ và phản cảm cũng không cách nào che giấu nữa.

Chắc chắn như vậy, không sai. Ánh mắt Hassan lóe lên vẻ dứt khoát.