Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công

Chương 105




Hassan vốn luôn kỷ luật nghiêm minh lúc này lại phớt lờ mệnh lệnh của Tô Mặc. Chẳng những không buông Tô Mặc ra, mà còn tóm lấy tay còn lại của cậu.

“Hassan!”, Tô Mặc vừa sợ vừa giận, lớn tiếng quát.

Cậu muốn rút tay về nhưng lại không mạnh bằng Hassan. Một tay bị ép nắm lấy thứ sưng to tím tái đáng sợ của Hassan, tay kia… Tô Mặc trơ mắt nhìn Hassan bắt lấy ngón trỏ của mình đâm vào lỗ sáo [29] trên đỉnh dương vật!

[29] Lỗ sáo nằm trên đỉnh bao quy đầu; cũng là một tên gọi khác của lỗ niệu đạo, cơ quan bài tiết nước tiểu.

“A……”, Hassan nghiến răng, tiếng rên rỉ đau đớn truyền ra từ cổ họng. Tô Mặc chỉ nhìn thôi cũng thấy lưng mình toát mồ hôi lạnh, cậu cứng đờ không dám di chuyển ngón tay đang cắm bên trong, sợ hành vi vốn vô cùng đáng sợ này sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn.

Hassan thở dốc vài tiếng, tỉnh táo lại từ cơn nhức nhối, tiếp tục đẩy ngón tay khó khăn lắm mới tiến vào được một đốt vào sâu hơn nữa. Càng về sau thì ngón tay càng to, lỗ sáo đáng thương bị chen vào như sắp nứt ra. Cả người Hassan đau đến nỗi run lên bần bật, động nhỏ phía sau thít chặt suýt cắn đứt cậu bé của Tô Mặc.

“Hassan! Anh muốn làm gì! Dừng lại! Hassan!”. Giọng Tô Mặc run run, sợ hãi bật khóc vì hành động điên cuồng này của hắn.

Hassan cúi đầu nhìn cậu bé bị chà đạp đến biến dạng của mình, nhỏ giọng nói, “Thực ra em rất ghét nó, đúng không?”.

Tô Mặc thoáng cứng đờ, không đáp lại. Nhưng vẻ gượng gạo cứng nhắc đó không hề qua được mắt Hassan.

“Lẽ ra tôi phải phát hiện từ sớm mới đúng”. Hassan chua xót mỉm cười, “Lần nào cũng thế, chỉ cần không cần thiết thì em sẽ không động đến nó. Dù lúc bất đắc dĩ phải chạm tới thì cũng rất tàn bạo, chưa bao giờ dịu dàng với nó cả”.

Hassan ngẫm nghĩ một chốc rồi bổ sung: “Trừ lúc tôi ép em mút nó. Xin lỗi, Tô Mặc, đã để em chịu uất ức”.

Tô Mặc hơi ngỡ ngàng lắc đầu, không biết vì sao Hassan lại đột nhiên nhắc tới chuyện này. Hơn nữa chuyện này liên quan gì đến việc hắn tự dưng tự hại bản thân?!

“Tôi cũng vừa mới ngẫm lại, tại sao em ghét nó. Không, phải nói là em sợ nó mới đúng”.

Hassan thấp giọng nói: “Với em, thứ này của giống đực chính là hung khí bọn họ dùng để tổn thương đến em, đúng không? Mặc dù bọn họ không thành công… nhưng em vẫn sợ”.



Tô Mặc cắn môi, sợ mình sẽ bật khóc.

“Xin lỗi, trước đây tôi không hề chú ý tới. Tôi bắt em ngậm nó, còn để nó làm em bị thương”. Hassan vô cùng ray rứt hôn hôn Tô Mặc: “Xin lỗi”.

Tô Mặc cắn chặt môi không nói tiếng nào.

Hassan khẽ nói bên tai Tô Mặc: “Cho nên, chúng ta cùng làm hỏng nó đi. Sau này em sẽ không phải miễn cưỡng chính mình, cũng không phải sợ nữa”.

Tô Mặc còn chưa kịp hiểu ý của Hassan, hắn đã nắm ngón tay cậu, bất thình lình đẩy mạnh vào.

Trong nháy mắt đó, Hassan vùi mặt vào hõm vai Tô Mặc khiến cậu không thấy được vẻ mặt của hắn. Nhưng tiếng rên nhẫn nhịn đầy đau đớn lại tựa như sét đánh bên tai, làm tâm trí Tô Mặc nổ tung cả lên.

“Dừng lại! Hassan anh mau dừng tay lại!”. Tô Mặc hoảng sợ tột cùng, ngay cả giọng cũng biến đổi, vậy mà Hassan vẫn cứ tiếp tục!

Bàn tay to của Hassan bao lấy tay Tô Mặc đặt trên gậy thịt, dần siết lấy, càng lúc càng chặt. Tô Mặc cảm thấy tay mình sắp bị bóp nát đến nơi, ngay cả ngón tay cắm vào bên trong cũng có hơi đau. Cậu đã thế này rồi, vậy Hassan thì sao?

Tô Mặc không nhìn thấy cậu em bị kẹp giữa hai người, không biết thảm trạng của nó ra sao. Nhưng Hassan vùi đầu vào vai cậu đang run rẩy liên hồi, mồ hôi lạnh thấm ướt cả vai cậu.

Này… này… Tô Mặc quả thực không biết nên mắng Hassan thế nào. Không ngờ hắn lại kiên quyết muốn phế bỏ bản thân như vậy! Dùng cách này để chứng mình hắn sẽ không làm tổn thương cậu nữa! Cực kỳ dứt khoát!

“Hassan, đủ rồi!”. Tô Mặc tức giận mắng, “Ai cho phép anh làm hỏng nó! Em còn muốn giữ lại từ từ chơi!”.

Động tác của Hassan lập tức dừng lại: “Từ… từ từ chơi?”. Giọng Hassan như bị bóp nghẹn làm Tô Mặc đau lòng không thôi.

“Phải!”. Tô Mặc hùng hồn nói, “Giờ làm hư mất thì sao đã ghiền? Em muốn giữ lại chậm rãi tra tấn!”.

Hassan cúi đầu bật cười, ngón tay dần thả lỏng: “Được. Để lại cho em chậm rãi tra tấn”.