Tô Mặc trêu chọc Hassan đến khi cả người hắn co giật mới dừng tay, sau đó chậm rãi kéo nút thắt đang khảm vào lỗ nhỏ ra. Động thịt bị nút thắt tra tấn thô bạo một lúc lâu giờ đã hơi sưng đỏ, đang co rút khó chịu. Tô Mặc nắm đuôi hắn nhẹ nhàng phe phẩy qua chỗ đó, hỏi: “Hassan lại muốn bị đuôi đâm vào sao?”.
Cơ thể Hassan gần như nảy lên. Hình ảnh mình bị chính cái đuôi của bản thân tra tấn đến độ gục lên gục xuống nhanh chóng lướt qua tâm trí, Hassan cắn răng run rẩy nói, “Muốn”.
Lại một câu trả lời ngoài dự đoán của Tô Mặc. Cậu còn tưởng rằng qua mấy bài học lúc trước, thể nào Hassan cũng phải do dự van xin một chút, không ngờ Hassan lại nói ‘muốn’.
Muốn thật sao?
Chóp đuôi mềm mại thử cắm vào động nhỏ, cửa động sợ hãi co chặt lại, hiển nhiên vẫn còn nhớ rõ những đau đớn trước đó.
“Chặt thế này thì sao mà vào được”. Tô Mặc bất mãn than phiền, “Hassan thật sự muốn bị đuôi làm mình sao?”.
Đương nhiên là không. Mỗi lần đều hận không thể chết đi cho rồi! Hassan nghiến răng, hai tay run rẩy mở hai bờ mông ra, để lộ miệng huyệt căng ra đến cực hạn trước mặt Tô Mặc.
Tô Mặc lại dùng chóp đuôi chọc vào vài cái, nhưng cửa động vẫn cứng đầu đóng chặt, từ chối không cho thứ “hung khí” đáng sợ nọ tiến vào. “Vẫn không được. Anh tự mở rộng mặt sau đi!”.
Mặt mày Hassan đỏ rực, hắn nhắm mắt lại, chen hai ngón trỏ vào lỗ sau, sau đó kéo sang hai bên.
“A……”, cảm giác bị chính mình cưỡng ép nới rộng làm Hassan nức nở thảm thương. Thế nhưng Tô Mặc vẫn không hài lòng, cậu nắm chóp đuôi đâm vào một chút rồi nói, “Rộng hơn tí nữa!”.
Hassan run rẩy không ngừng, lại đưa thêm hai ngón tay vào mở rộng động thịt đang căng chặt. Lúc này Tô Mặc mới không bắt bẻ nữa, cầm lấy đuôi đâm vào huyệt sau đã rộng mở.
Lông đuôi thô ráp quét qua ngón tay của Hassan, không ngừng xâm nhập vào trong động thịt đã không thể nào kháng cự. Thành ruột non bị hàng ngàn hàng vạn sợi lông cứng cọ xát càn quấy khiến Hassan tan vỡ lập tức bật khóc.
“Sao lại khóc? Không thích bị đuôi của chính mình đâm vào hả?”, Tô Mặc biết rõ vẫn hỏi, đồng thời không hề nương tay tiếp tục nhét đuôi vào.
Hassan khó chịu muốn chết, nhưng vẫn khẽ nghẹn ngào nói ‘thích’. Hai tay hắn tiếp tục mở rộng lỗ sau, mặc cho Tô Mặc không ngừng nhét thứ hung khí đang dày vò chính hắn ấy vào trong.
Mãi đến khi đuôi đã vào lút cán, Tô Mặc mới ra hiệu Hassan rút ngón tay ra, sau đó kéo nút thắt ở giữa hai chân về chỗ cũ. Nút thắt thô to lần nữa ấn vào cửa động, khiến phần đuôi bên trong không thể rút ra được.
Hassan bị cơn khoái cảm mãnh liệt lại đau đớn quen thuộc tra tấn suýt ngất. Hắn hé mắt mơ màng nhìn Tô Mặc, chờ đợi sự trừng phạt kế tiếp.
Nhưng Tô Mặc không tiếp tục dày vò hắn mà cúi người nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi: “Hassan đã hiểu ra chưa? Vì sao em phải phạt anh?”.
“Vì tôi làm em giận, làm em tổn thương,” Hassan khẽ đáp.
“Còn gì nữa?”.
“Tôi, tôi để mình bị thương?”.
“Còn nữa không?”.
“Còn……”, Hassan không trả lời được.
Tô Mặc lạnh lùng nở nụ cười. “Thôi bỏ đi, em hỏi thẳng luôn cũng được. Hôm anh bị thương, lúc nằm trên giường mổ này, có phải đã cho là em thấy chết không cứu không? Nghĩ rằng em muốn thấy anh chết?”.
Hassan chột dạ ngó sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào Tô Mặc.
“Cả chuyện trước đó nữa, tại sao anh không hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra mà đã nhận định là em lừa anh, đùa cợt anh?”.
Giọng Tô Mặc rất bình tĩnh nhưng cũng xen lẫn chút thương tâm: “Em đối xử với anh có chỗ nào không tốt không? Hassan? Tuy lúc nào em cũng bắt nạt anh, nhưng em có từng làm chuyện gì tổn thương đến anh không? Tại sao anh lại không tin tưởng em, vừa có chuyện đã nghĩ theo hướng xấu nhất như vậy?”.
Đây mới là điều cậu để ý nhất, dù sao hết thảy phản ứng tuyệt tình của Hassan đều do chuyện kia mà phát sinh. Cậu tự hỏi, tuy mình không phải dạng người yêu quá dịu dàng, săn sóc, nhưng thật sự rất để tâm đến Hassan. Bình thường Hassan tốt với cậu như vậy, tại sao khi chuyện ập tới, lại không có nổi sự tín nhiệm cơ bản nhất? Trực tiếp phán tội cậu mà không hề hỏi nguyên do?
“Xin lỗi. Tô Mặc, tôi sai rồi… Xin lỗi em”, Hassan không thể nào đáp lại, chỉ có thể ra sức xin lỗi.
Tô Mặc lẳng lặng nhìn hắn một hồi lâu, sau đó thở dài. Cậu không nên trông cậy một Hassan đầu óc đơn giản có thể nghĩ phức tạp như vậy. Đối với Hassan, tất cả đều là bản năng. Hassan thích cậu, rất thích. Nhưng Hassan không tin cậu, cũng không phải thật sự không tín nhiệm cậu. Có lẽ chính Hassan cũng không biết vì sao, nhưng khi có chuyện xảy ra, hiển nhiên hắn sẽ hành động theo bản năng.
“Thôi quên đi”. Tô Mặc lắc đầu bỏ qua. Còn biết làm sao nữa? Dù sao cũng là người sẵn sàng chết cùng cậu. Kể cả khi cho rằng mình bị lừa dối, bị bỡn cợt, Hassan vẫn lựa chọn moi tim chết vì cậu, không vứt bỏ lời thề sống chết có nhau của cả hai.
Vậy là đủ rồi. Có lời thề này, cậu bằng lòng đánh cược mạng sống này một lần nữa. Nếu anh không rời thì em sẽ không bỏ.