Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công

Chương 102




Ra khỏi cửa, Tô Mặc sải bước về phía bệnh viện, Hassan chỉ có thể nối gót theo sau với tốc độ tương tự. Thật ra, với Hassan thì tốc độ này không nhanh lắm, nhưng dây thừng trên người không ngừng tra tấn hắn, mới đi được vài bước mà người đã đẫm mồ hôi. Điều duy nhất đáng mừng là nhà của Tô Mặc ở cạnh bệnh viện. Bước tiếp thêm vài bước nữa, Hassan cắn răng cầu nguyện quần áo trên người sẽ không bị mồ hôi thấm ướt, theo sau Tô Mặc tiến vào bệnh viện.

Hai người vừa vào cửa liền gặp Lucca. Lucca thấy mặt mày Hassan đỏ bừng, thấm đẫm mồ hôi thì lấy làm khó hiểu: “Hassan sao vậy? Bệnh à?”.

“Chắc vậy. Lucca anh giúp anh ấy kiểm tra thử xem?”, Tô Mặc mỉm cười nhìn Hassan.

“Không!”, Hassan sợ hãi la lên, toàn thân căng thẳng gần như muốn nhấc chân bỏ chạy. Hắn thế này, sao có thể để Lucca kiểm tra!

Lucca thấy thế thì hiểu ngay, chắc là Tô Mặc lại đổi cách ức hiếp Hassan rồi! Y lườm Tô Mặc, “Vẫn nên để cậu đích thân kiểm tra đi thôi! Dù sao phòng phẫu thuật cũng đang trống”.

“Cũng được”. Tô Mặc mỉm cười, nói với Hassan, “Anh tới phòng phẫu thuật trước đi, cởi đồ rồi nằm lên giường chờ em. Tí nữa em qua”.

Sau đó thì cùng Lucca và các y sư tập sự vào căn phòng bên cạnh, phân tích và tổng hợp dữ liệu thu thập được trong lần thử nghiệm phương thuốc nước khử trùng trước đó.

Hassan chậm rãi vào phòng phẫu thuật, đóng cửa rồi lại chậm rãi đến cạnh giường, cởi quần áo. Cơn hoảng sợ lúc nãy cộng thêm một loạt động tác mới rồi làm toàn thân hắn lại đẫm mồ hôi. Hắn cẩn thận nằm lên giường, nhưng khó tránh khỏi việc tác động đến nút thắt. Hassan khó chịu thở hổn hển, theo bản năng muốn đưa tay an ủi thằng em đang căng phồng đến tím tái, nhưng hắn cảm thấy Tô Mặc nhất định sẽ không cho phép hắn làm vậy, chỉ đành cố nhịn xuống.

Nhưng, thật sự rất khó chịu… Cơ thể vừa bình tĩnh lại, sự kích thích dày vò ban đầu bỗng biến mất, trái lại khiến thân thể đã bị khiêu khích đến có phản ứng xao động không yên. Hassan hơi nhích người, làm dây thừng trước ngực và nút thắt ở động nhỏ phía sau tiếp tục tra tấn bản thân, cất tiếng khẽ rên rỉ.

Tiếng thảo luận của Tô Mặc và các y sư tập sự láng máng truyền đến từ cách vách. Tô Mặc đang làm chuyện hệ trọng, vậy mà hắn lại khát vọng Tô Mặc mau đến đây đâm chết hắn, khiến Hassan cảm thấy rất xấu hổ. Hắn vội nén giọng xuống, tập trung lắng nghe tiếng của Tô Mặc nhưng âm thanh trò chuyện dường như dần đi xa, mà ngoài cửa phòng phẫu thuật lại truyền đến tiếng bước chân… không chỉ của một người!

Cả người Hassan cứng đờ! Cửa phòng phẫu thuật không khoá, người bên ngoài có thể vào bất cứ lúc nào! Nếu… Nếu… hắn muốn trốn đi, muốn mặc quần áo vào, nhưng Tô Mặc đã dặn, hắn phải cởi đồ, lên giường chờ cậu.

Tô Mặc, Tô Mặc sẽ không để người khác thấy bộ dạng này của hắn… Tô Mặc đã từng nói hắn là của một mình cậu… Hassan ra sức thuyết phục chính mình, run rẩy nằm yên trên giường.

Ngay nháy mắt cửa bật ra, Hassan cứng người, ngừng thở, tim gần như ngừng đập, mãi đến khi thấy được bóng dáng quen thuộc kia, hắn mới nức nở gọi tên Tô Mặc, người run rẩy dữ dội.

“Chơi vui không? Em ở cách vách còn nghe thấy tiếng của anh”, Tô Mặc nở nụ cười như có như không đi đến cạnh Hassan.

Hassan bối rối trợn mắt, mặt đỏ rực. Thật sao? Hắn còn tưởng mình kiềm chế lắm rồi. Hắn, hắn thật sự đã rên rỉ rất lớn tiếng? Vậy mấy cậu học việc kia… cũng nghe thấy hết?



“Xấu hổ gì chứ? Chẳng phải anh cố ý làm vậy để dụ dỗ em qua đây sao?”. Tô Mặc kéo kéo dây thừng đang khảm sâu vào nơi giữa hai đùi của đôi chân đang giang rộng của hắn, “Còn bày ra tư thế thèm được **ịch thế này”.

Hassan rên rỉ một tiếng, suýt khóc vì xấu hổ. Hắn thật sự không cố ý kêu lớn như vậy, nhưng quả thật hắn cũng rất khao khát Tô Mặc tới chọc hắn. Lẽ nào, lẽ nào hắn đã vô thức…

Tô Mặc thưởng thức đôi mắt ướt át của Hassan một lúc, sau đó nói, “Lúc trước anh có nói, muốn em trừng phạt anh?”.

“Phải”, Hassan run giọng trả lời. Chẳng lẽ không phải Tô Mặc đang trừng phạt hắn sao?

Tô Mặc gật đầu: “Vậy, anh muốn em phạt anh thế nào?”.

Hassan nghi hoặc nhìn Tô Mặc. Trừng phạt thế nào không phải đều do Tô Mặc định đoạt sao? “Phạt sao cũng được”.

“Không có thành ý”. Tô Mặc khẽ cười nhạo: “Bây giờ em đang hỏi anh, anh muốn bị phạt như thế nào?”.

Hassan hơi hiểu ra. Lúc trước, nếu Tô Mặc hỏi hắn ‘muốn được cắn ở đâu’ thì ý của cậu là ‘cắn ở đâu sẽ làm anh khó chịu nhất’, giờ Tô Mặc hỏi như vậy, có phải tức là ‘anh sợ bị trừng phạt thế nào nhất’ không?

Hắn sợ bị phạt kiểu nào nhất? Cơ thể Hassan khẽ run. Nhưng hắn đã làm Tô Mặc tổn thương như vậy, bị phạt thế nào cũng đáng!

Hassan cắn răng, biến tai và đuôi ra.

Tô Mặc kinh ngạc nhìn Hassan. Gần như mỗi lần biến đuôi ra, Hassan đều bị cậu ức hiếp cực kỳ thảm thương, vậy mà bây giờ lại chủ động biến ra… Dù thế nào cũng không thể nói là hắn không có thành ý.

Tô Mặc cười rộ lên, nắm đuôi Hassan nhẹ nhàng phẩy qua phẩy lại cơ thể bị trói chặt của hắn: “Vậy Hassan nói xem, tại sao em phải phạt anh?”.

“Vì… a… ưm ư… a a ~~”.

Hassan rên rỉ không ngừng, hoàn toàn không nói nên lời. Cái đuôi xù lông liên tục phất qua phần eo mẫn cảm, đầu vú cương cứng, hạ bộ phình to, khiến hắn bất giác run lên, làm dây thừng và nút thắt lại mang tới cho hắn một đợt trừng phạt mới.