Cánh cửa gỗ nặng trịch vừa đóng sập lại ngay lập tức Lâm Lạc liền bị dồn sát vào đó hôn ngấu nghiến. Lục Cảnh Ngôn không hề có ý muốn buông cô ra cho đến khi cô không ngừng đánh vào hông hắn.
"Ngạt chết em."
"Vương Quân nói gì với em?"
"Lại ghen hửm?"
"Em đoán xem."
Lâm Lạc cười hạnh phúc hai tay ôm lấy mặt hắn.
"Nếu em nói Vương Quân tỏ tình với em thì anh nghĩ thế nào?"
Không khí xung quanh dường như giảm đi mấy độ, Lâm Lạc chau mày nhìn Lục Cảnh Ngôn dường như đang muốn phát điên.
"Nhưng em từ chối rồi, em nói em có bạn trai, ngay lúc đó anh yêu xuất hiện thì em phải nhào vào lòng anh chứng minh thôi."
"Em... nghịch ngợm."
Lục Cảnh Ngôn tỏ ra hoà hoãn không ít, Lâm Lạc vậy mà dám để Vương Quân biết quan hệ của cô và hắn. Nhưng vậy cũng tốt, đối tượng của Lâm Lạc là hắn thì Vương Quân cũng chẳng dám làm gì.
"Cảnh Ngôn, mau đi tắm đi."
"Em đang làm gì đấy?"
"Ủi quần áo cho anh."
"Để đó đi, đi tắm."
Tất nhiên Lâm Lạc biết ý tứ trong lời nói của Lục Cảnh Ngôn, cô còn không hẹn mà tự nhớ lại trận chiến kịch liệt trong phòng tắm lần trước. Tới đây hai tai cô dần nóng lên.
"Mau."
Hắn tiến lại ôm lấy cô từ phía sau, cắn nhẹ lên vành tai của cô. Hắn biết cô đang nghĩ đến cái gì, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ.
Không đợi cô phản ứng, hắn dứt khoát bế cô vào phòng tắm mặc cô kêu gào đánh lên lưng hắn.
Lâm Lạc đến giờ mới nhận ra kỹ năng thoát y của Lục Cảnh Ngôn nhanh đến kinh người. Cô chưa kịp định thần đã bị hắn lột sạch rồi mang vào bồn tắm. Thôi kệ vậy, mặc xác hắn, cô cũng chẳng cần động tay động chân làm gì.
Cô thoải mái ngửa đầu dựa lên vai hắn, làn da trắng nõn vì nước nóng mà trở nên hồng hào mê người. Cuối cùng tên nào đó không nhịn được liền cúi xuống hôn môi cô.
"Anh đừng nha, hôm qua mới làm rồi."
Lâm Lạc chau mày đẩy đầu hắn ra lên tiếng phản kháng.
"Ngày mai rảnh một ngày mà."
"Không được."
"Bà xã, em nỡ lòng nào nhìn chồng em khổ sở sao?"
"Cho anh thành ra chiều anh, không được, phải tiết chế lại."
Hai bầu ngực no tròn liền bị Lục Cảnh Ngôn nắm lấy bóp nắn thành đủ thứ hình dạng. Thực sự hai con thỏ trắng trước ngực cô là cực phẩm, hắn có bóp nắn đến đâu thì vẫn trở về dạng cũ, đàn hồi cực kì tốt, còn hai điểm hồng mai xinh đẹp như hai nụ hoa đào nở rộ trên nền tuyết trắng mê người.
"Ưm, thoải mái."
Lục Cảnh Ngôn nhẫn nhịn buông hai bầu ngực ra đầy luyến tiếc, bàn tay di dịch khắp cơ thể cô xoa bóp. Lâm Lạc thoải mái đến mức hai mắt nặng trĩu. Nhưng tên họ Lục kia làm sao buông tha cho cô vậy, bàn tay hắn xoa bóp đến đùi cô lại thành thục tách hai chân cô ra chen vào giữa đùi.
Lâm Lạc giật mình mở to mắt đánh lên tay hắn thì lúc này, Lục Cảnh Ngôn đã thành công chọc đúng điểm làm cô có phản ứng.
Cơ thể cô dần trở nên rạo rực, cũng mặc kệ cho hắn càn quấy. Lục Cảnh Ngôn một tay trêu chọc huyệt nhỏ của cô, tay còn lại nắn bóp ngực cô, môi cũng không rảnh rỗi mà ngậm lấy môi cô.
"Ở trên giường đi, em không muốn ở đây."
"Ừm."
Bà xã nhỏ yêu cầu như vậy thì hắn sẵn lòng đáp ứng. Hắn bọc cô trong chiếc khăn tắm to ôm cô ra giường, giây sau đè hẳn lên người cô.
"Đại sắc lang!"
"Là sắc lang của em thôi."
Lâm Lạc dùng sức đẩy hắn ngã ra giường nằm lên trên, bàn tay cô cũng hư hỏng trượt xuống dưới nắm lấy hạ bộ của hắn.
"Em..."
Lục Cảnh Ngôn thực sự muốn phát điên, cô gái của hắn hôm nay bạo dạn như một tiểu yêu tinh làm cho hắn thoải mái đúng là cầu còn không được.
Lâm Lạc nhếch môi đè đi cảm giác bối rối trong lòng. Thứ đó của hắn to lớn như vậy, bàn tay cô nắm còn không hết, thảo nào mỗi lần làm xong thì nơi đó của cô lại đau đến vậy.
"Hôm nay để em làm được không?"
"Tất nhiên là được."
Lâm Lạc thả dần những nụ hôn xuống môi hắn, cổ, ngực rồi xuống bụng hắn, ánh mắt cô đánh lên nhìn Lục Cảnh Ngôn. Hô hấp hắn khó khăn nhìn cô gái nhỏ quyến rũ mê người đang đày đoạ lý trí của hắn. Lâm Lạc nhếch môi cười, giây sau môi cô hôn lên thứ nóng bỏng của hắn.
Có gì đó trong tâm trí Lục Cảnh Ngôn như muốn nổ tung ra, cô vậy mà...
Lâm Lạc trúc trắc ngậm lấy vật to lớn của hắn, thứ này thật sự rất nóng, cô cảm thấy mọi thứ trong cơ thể cô như bị thiêu đốt.
Thực ra cô vốn không có can đảm làm những chuyện này, chỉ là một vài người đồng nghiệp hôm nào đó ngồi bàn luận về vấn đề này cô mới nghe lỏm được chút ít. Lâm Lạc hoàn toàn là một tay mơ, hành động của cô trúc trắc khiến Lục Cảnh Ngôn càng thêm phản ứng.
Miệng cô phun ra nuốt vào vật to lớn của hắn, nước mắt như sắp trào ra mỗi lần hắn đâm đến họng. Nơi nào đó của cô thoáng cảm nhận sự ẩm ướt.
"Lại đây."
Lục Cảnh Ngôn bật ra giọng nói trầm khàn đáng sợ, Lâm Lạc ngoan ngoãn nghe theo hắn, giây sau đó bị hắn ôm vào ngực hôn ngấu nghiến.
"Ai dạy em?"
"Ưm... em nghe người ta nói..."
"Em có biết em sắp bức điên anh rồi không?"
"Người ta làm cho anh sướng anh còn mắng người ta."
Cô uỷ khuất gục đầu trên vai hắn, bầu ngực cũng cọ cọ vào lòng hắn. Lục Cảnh Ngôn nhìn hạ bộ ướt át trướng to của mình khẽ thở dài.
"Làm tiếp việc của em đi."
"Em rất nóng, anh... giúp..."
Lục Cảnh Ngôn mỉm cười nhìn cô gái e lệ trong lòng bỗng yêu thương hơn bao giờ hết. Giây trước còn là tiểu yêu tinh ma mị giờ đã thành tiểu cô nương dịu dàng. Hắn đưa tay xuống nụ hoa đã sớm ướt át của cô khẽ xoa lên đó.
Lâm Lạc thoải mái bật ra tiếng ưm ưm như con mèo nhỏ, bầu ngực càng cọ vào người hắn lợi hại hơn. Nhìn cô gái đang động tình trong lòng, Lục Cảnh Ngôn chỉ muốn hung hăng chiếm lấy cô.
"Ahh... anh... nhanh... một chút..."
"Còn chưa đủ sao?"
"Ưm... ahhh... nhanh..."
Hắn gia tăng vận tốc ra vào của hai ngón tay, Lâm Lạc càng trở nên động tình lợi hại. Lát sau hai ngón tay hắn ướt đẫm, số ít còn chảy ra ướt cả bụng hắn.
Hắn lắc đầu nhìn cô gái trong lòng, thật là một cực phẩm, mới vậy thôi đã xuất ra nhiều đến như thế rồi. Thấy cô thoải mái hô hấp đều đặn, hắn cau mày vỗ mông cô kháng nghị.
"Làm cho em rồi để em ngủ hả? Còn anh thì sao?"
"Ưm..."
Cô đưa tay xuống vuốt ve hạ bộ của hắn, khó khăn nhấc cơ thể lên đặt sát miệng huyệt. Cả quá trình ánh mắt hắn khoá chặt lấy hành động của cô, cô gái của hắn hôm nay đúng là to gan.
Lâm Lạc khó khăn nhấn người đem hạ bộ hắn gắt gao hút mất một nửa, cô khó chịu luận động. Lục Cảnh Ngôn cũng thật rất khó chịu, hắn nhấn người cô đem toàn bộ vùi trong huyệt nhỏ của cô.
"Aaaaa, sâu quá..."
Lâm Lạc dường như cảm nhận được thứ đó đã chạm đến ngưỡng cửa của cô, cảm giác hưng phấn rạo rực cũng càng trở nên to lớn.
Cô khổ sở vận động lên xuống, không đáng là bao khiến hắn càng trở nên khó chịu.
Cuối cùng tên nào đó cũng không chịu được nữa dứt khoát trụ lấy eo cô mà điên cuồng luận động.
"Ahh... không chịu... được..."
"Bảo bối, em bức chết anh..."
"Cảnh... Ngôn... ahh...ahhhh..."
Hắn hôn lên môi cô, đem cả thân thể cô như muốn khảm vào trong ngực. Bầu ngực cô mềm mại ma xát kịch liệt với ngực hắn càng làm cho hắn trở nên điên cuồng. Cô gái này thật sự là một bảo vật thâm tàng bất lộ khiến hắn muốn nâng niu yêu thương và chỉ thuộc về riêng hắn.
Chiều nay khi thấy cô trong quán cà phê đang ngồi cùng Vương Quân, hắn suýt nữa không khống chế được mà xông vào. Vương Quân nói với cô gì đó rất nhiều, chỉ thấy cô đáp lại hờ hững rồi bổ nhào vào lòng hắn.
Có trời mới biết hắn sợ mất cô như thế nào, sợ cô cứ vậy rời xa hắn nhưng thật may cô gái của hắn chọn hắn. Đêm nay cô thoát xác trở thành con người khiến hắn muốn điên, thành công đem tảng đá nặng nề trong lòng hắn đập tan thành mây khói.
Nơi đó vẫn điên cuồng cắm rút không có dấu hiệu ngừng nghỉ. Lục Cảnh Ngôn cũng mang cô đặt xuống dưới thân chuyển bị động thành chủ động.
Hắn vẫn không tha cho bờ môi anh đào của cô, tay vẫn xoa nắn ngực cô như một món đồ trân quý.
"Lạc Lạc anh là ai?"
"Ahhh... ahhh... Cảnh... Ngôn..."
"Người em yêu là ai?"
"Em... yêu... ahhhh... Cảnh Ngôn..."
"Anh cũng yêu em, bà xã của anh."
Lục Cảnh Ngôn điên cuồng vận động không biết mệt, phút sau hắn chạy nước rút rồi mang toàn bộ tinh hoa cứ vậy bắn hết vào người cô.
Huyệt nhỏ vốn không thể chứa hết kết chảy tràn cả ra ngoài. Lâm Lạc hô hấp khó khăn, môi bị hắn ngậm lấy mà ra sức hôn.
"Ưmm... mệt... quá..."
"Mệt thì ngủ đi."
"Đi tắm... người em nhớp quá..."
Hắn mỉm cười ôm cô vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ rồi mới ôm cô đặt lên giường. Lâm Lạc mở to đôi mắt lưu ly xinh đẹp giang hai tay ôm lấy cổ hắn.
"Ngủ đi."
Hắn vuốt mấy sợi tóc tán loạn trên trán cô đặt lên trán cô một nụ hôn rồi đem đầu cô ấn vào ngực hắn.
"Ưm..."
Cô như con mèo nhỏ ngoan ngoãn ôm lấy hông hắn bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Lục Cảnh Ngôn vuốt tóc cô bắt đầu nhớ lại chuyện vừa xảy ra trong lòng bỗng trở nên thật hạnh phúc.
Hắn với tay tắt đèn ngủ rồi cũng ôm lấy thân thể mềm mại của cô chìm vào giấc ngủ.
Thành phố Liverpool luôn sáng đèn, hôm ấy Lục Cảnh Ngôn ngập tràn hạnh phúc còn bên Vương Quân, vỏ rượu lăn vương vãi đầy dưới chân.
\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~
Ờm, viết H cảm thấy bản thân thiếu đạo đức quá /\_\