Thời tiết ở Liverpool mùa này rất thất thường, Lâm Lạc mặc một chiếc áo len cổ lọ màu kem ai oán nhìn tên nào đó đang ung dung ăn sáng. Cũng may thời tiết này có thể mặc áo cổ lọ, bằng không chắc cô phải trốn ở khách sạn mất.
Lục Cảnh Ngôn bước lại chỗ cô, nhìn tới nhìn lui vạch cổ áo cô xuống mới thấy hai ba vết hôn tím tím nổi bật trên làn da trắng tuyết của cô. Lâm Lạc nhgn hắn đầy ai oán khiến tâm tình hắn phấn chấn thêm một chút.
"Thật là... muốn em đem khoe một lát ai ngờ em lại ăn mặc thế này."
"Anh bị ngốc à, đem khoe ra chẳng ai có lợi cả."
"Bà xã, khi nào mới cho anh danh phận đây?"
"Anh nói bậy nữa thì đừng có trách em."
Lục Cảnh Ngôn và Lâm Lạc vừa bước chân vào Lục thị đã nhận được sự đón tiếp nồng hậu của nhân viên ở đây. Nhân viên đa số là người phương Tây, số ít là người ở tổng bộ phái sang, Lục Cảnh Ngôn tiêu sái bước đi, bên cạnh là nữ thư ký độc nhất của chủ tịch khiến không ít người ngưỡng mộ. Họ từng nghe đồn chủ tịch Lục thị không bao giờ làm việc cùng người dưới trướng là phụ nữ cho đến một năm trước, một nữ thư ký thành công trở thành cánh tay độc nhất bên cạnh chủ tịch.
Xét về dung mạo, không ít nhân viên nữ người bản xứ phải ghen tị với Lâm Lạc. Cô vốn là người châu Á, chiều cao hơi khiêm tốn nhưng tỉ lệ cơ thể đáng mơ ước, khuôn mặt xinh đẹp chuẩn phương Đông, khí chất cao ngạo quyến rũ khiến không ít người phải bật ra tiếng cảm thán.
Vương Quân đứng ra phụ trách việc đưa Lục Cảnh Ngôn và Lâm Lạc đi tham quan công ty, kiểm tra hồ sơ sổ sách và tiến hành cuộc họp cấp cao. Hôm nay anh mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng với Lâm Lạc, sau cuộc gọi tối qua, anh vốn cảm thấy hình như anh bỏ sót thứ gì đó rất quan trọng nhưng nhìn khoảng cách giữa Lâm Lạc và Lục Cảnh Ngôn anh cũng chẳng phán đoán được gì.
Tan họp, Lục Cảnh Ngôn được mời đi dự tiệc, Lâm Lạc vốn không thể mặc quần áo dạ hội nên đành xin phép, Vương Quân cũng uống một hai ly rồi cáo từ.
Lâm Lạc vào một quán cà phê trên phố gọi một cốc latte nóng rồi ngắm nhìn thành phố Liverpool xinh đẹp. Khó khăn lắm mới có thể tách khỏi Lục Cảnh Ngôn đi dạo một mình, cô ngơ ngẩn ngắm nhìn đường phố mà không hề nhận ra ghế trống đối diện đã có người ngồi.
"Vương Quân? Sao anh lại ở đây?"
"Đi theo em từ nãy đến giờ rồi."
"Anh không ở lại tiệc đến đây làm gì?"
"Không an tâm em đi một mình cho lắm, dù sao cũng là lần đầu em đến đây."
Lâm Lạc im lặng không nói, cô nhấp một ngụm latte ánh mắt vẫn nhìn phố xá ngoài kính. Vương Quân nhất thời thất thần, hôm nay Lâm Lạc ăn mặc rất giản dị, trang điểm cũng nhẹ nhàng, mái tóc nâu dài xoã tuỳ ý trên vai lại dịu dàng an tĩnh ngắm phố phường. Bàn tay anh cứ nắm vào rồi lại mở, tim cũng đập liên hồi.
"Chủ tịch có còn làm khó em không?"
"Anh ấy à? Vẫn khó chiều nhưng không làm khó em."
"Em... Sang đây ở lại làm thư ký riêng cho anh được không?"
Lâm Lạc giật mình nhìn chằm chằm vào Vương Quân trán đầy vạch đen. Đại gia à, sao anh cứ ép em vào chỗ chết thế, tên họ Lục kia mà biết chắc anh không ở nổi Lục thị đâu.
"Cái này tuỳ ý chủ tịch thôi, phân bổ điều phối nhân viên là anh ấy quyết định."
"Chỉ cần chủ tịch đồng ý thì em chấp nhận ở lại đây nhé. Anh cũng định nói với chủ tịch điều này, ngài ấy vốn không thích thư ký nữ, giờ có thể thuận tiện tìm thư ký nam cho ngài ấy rồi."
Lâm Lạc uống một ngụm latte suýt nữa thì phun cả ra ngoài. Xin thưa, hắn ta mà biết được thì anh không cần thư ký làm gì nữa đâu.
Lâm Lạc im lặng không nói, Vương Quân cho đó là sự ngầm đồng ý. Anh hạnh phúc nhìn cô, cho đó là bước đầu thành công trong việc tỏ tình của anh.
"Lâm Lạc, thực ra những lời anh nói sau đây mong em có thể nghe hết. Anh đã dành thời gian rất lâu để suy nghĩ về việc này và một năm qua anh đã bán mạng làm việc để càng trở nên thành công để hôm nay có thể nói với em."
"Anh nói đi."
"Em biết không, ngày đầu em vào công ty, ngoan ngoãn theo anh học cách làm việc thì hình như anh đã có cảm tình với em rồi. Khi đó anh vốn không biết bản thân anh lại có thể có tình cảm với một người. Nhưng sau đó anh lại sang Anh tiếp quản chi nhánh Lục thị bên này, anh lại nghĩ tình cảm đó chắc không đủ lớn để anh có thể tiếp tục níu giữ. Một ngày nào đó của quá khứ, nhìn những bài tuyên dương trong trang web công ty, anh lại càng nhận ra thứ tình cảm đó vốn đã cắm rễ rất sâu trong lòng anh rồi. Một năm qua anh làm việc cật lực, chỉ để mong có đủ địa vị để nói với em những lời này. Lâm Lạc, anh thích em, làm bạn gái anh được không?"
Lâm Lạc im lặng nghe anh nói hết bỗng dưng cảm thấy bế tắc không biết nên xử sự như thế nào cho đúng. Vương Quân cũng im lặng chờ đợi câu trả lời từ cô.
"Nếu em chưa muốn anh có thể đợi em."
"Không. Anh đừng đợi."
Vương Quân chau mày ý muốn cô nói tiếp.
"Em xin lỗi nhưng em nghĩ chúng ta không thể. Vương Quân anh là chàng trai xuất sắc và anh xứng đáng có một tình yêu tốt hơn."
"Tại sao? Anh không cần tốt hơn hay tốt nhất, anh biết rất rõ anh chỉ cần em."
Lâm Lạc day trán, cô không biết phải nói như thế nào vì mối quan hệ của cô và Lục Cảnh Ngôn rất nhạy cảm.
"Anh chỉ cần biết là không thể, em cũng không muốn tình bạn giữa anh và em bị ảnh hưởng ít nhiều vì chuyện này. Từ lúc vào công ty đến giờ, em không có tình cảm nam nữ nào với anh, chỉ có tình đồng nghiệp mà thôi."
"Anh đợi em thích anh."
"Nhưng Vương Quân, đó là điều không thể, anh từ bỏ đi."
"Cho anh một lý do."
"Em có bạn trai rồi."
Cô đánh mắt ra cửa kính thấy Lục Cảnh Ngôn đang đứng ở bên đường. Cô vội vàng xin phép đứng dậy rồi ra ngoài, lúc đi còn thanh toán cả bàn.
Vương Quân nhìn theo bóng lưng mảnh dẻ của cô, chỉ thấy bên kia đường Lục Cảnh Ngôn có vẻ đang chờ đợi, giây sau khi Lâm Lạc vừa đến hắn đã mang cô ôm vào trong lòng.
Đôi nam nữ nổi bật trên đường phố Liverpool có chút cổ điển, người đàn ông khẽ vén tóc người con gái còn người con gái cũng mỉm cười dịu dàng.
Vương Quân nghĩ anh nhìn nhầm nhưng thật ra là chính anh muốn bản thân anh nhìn nhầm, người con gái anh thích hoá ra đã sớm có chủ rồi.