Sáng hôm sau, Lục Cảnh Ngôn thức giấc lúc Lâm Lạc còn đang ngủ ngon lành. Hắn quơ tay cầm lấy điện thoại thì phát hiện hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn, là của Vương Quân.
"Chủ tịch rảnh chứ? Có tiện đến công ty một lát không? Tôi đợi anh."
Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, hắn đánh mắt qua Lâm Lạc rồi quyết định đi thay quần áo rồi đến công ty.
Lâm Lạc đang ngủ thì lơ mơ nghe tiếng lục đục trong phòng, cô hé mắt dậy thì thấy Lục Cảnh Ngôn một thân quần áo chỉnh tề hình như muốn ra ngoài.
"Anh yêu."
Lục Cảnh Ngôn nghe cô gọi thì giật mình quay sang, hắn tiến lại giường ngồi xuống một lát rồi đặt một nụ hôn lên môi cô.
"Anh đi đâu?"
"Anh đến công ty một chuyến, ngủ đi."
"Công ty có việc gì sao?"
"Có vài hạng mục cần ý kiến của anh."
"Ưm vậy anh đi đi."
"Ngoan đợi anh về."
Lâm Lạc không buồn nói chuyện mà lăn một cái dụi đầu vào chăn ngủ tiếp. Lục Cảnh Ngôn gọi điện khách sạn đừng làm phiền cô rồi ra ngoài.
Hôm nay không có lịch hẹn mà chủ tịch đại nhân bất ngờ giá đáo khiến công ty một phen náo loạn. Lục Cảnh Ngôn chỉ giải thích ngắn gọn là đến công ty một lát xem xét tình hình mới trấn tĩnh được toàn bộ công ty.
Hắn gõ cửa phòng Vương Quân, ngay lập tức được mời vào. Vương Quân nhìn thấy hắn cũng đứng dậy cúi chào. Lục Cảnh Ngôn chỉ gật đầu rồi bước đến sofa ngồi xuống.
"Tìm tôi có chuyện?"
"Tôi tưởng anh vốn sẽ không đến."
"Thôi không thất lễ đến như thế."
Lục Cảnh Ngôn quan sát thấy Vương Quân có vẻ mệt mỏi, bộ vest trên người cũng là bộ mặc hôm qua khi tiếp hắn. Thu hồi ánh nhìn, hắn chậm rãi uống tách trà trên bàn.
"Tôi làm việc cho anh cũng được 5 năm rồi nhỉ?"
"Cậu muốn nói điều này?"
"Chủ tịch, vì lý do gì anh ép buộc Lâm Lạc?"
"Tôi ép buộc cô ấy?"
"Hôm qua tôi thấy cô ấy ôm anh trên phố, vốn chỉ nghĩ là cô ấy đang cố làm cho tôi bỏ cuộc nhưng hình như mối quan hệ của anh và cô ấy không được sòng phẳng."
"Cậu căn cứ vào đâu?"
"Dựa vào anh là người thích nắm thóp, thích ép buộc người khác."
Lục Cảnh Ngôn nhìn Vương Quân, không có ý định mở miệng.
"Tôi thích Lâm Lạc, thích rất lâu, thích đến nỗi bản thân tôi cũng không ngờ được. Nhưng vì sao cô ấy chọn bước đến ôm anh chứ không chịu nhìn tôi một lần?"
"Cậu nói xong chưa tôi phải về, hôm nay đã hứa đưa cô ấy đi dạo phố."
"Anh và cô ấy sống chung?"
"Như cậu nghĩ."
Vương Quân chau mày, Lục Cảnh Ngôn vốn không phải kẻ nói dối, vậy thì những suy đoán của anh là sai sao?
"Chủ tịch, vậy lần trước anh nghe điện thoại của cô ấy?"
"Là cô ấy bảo tôi nghe."
Lục Cảnh Ngôn có ý định muốn rời đi thì bị Vương Quân giữ lại.
"Cô ấy và anh là thực sự sao?"
"Chúng tôi sắp kết hôn, nếu cậu không chê có thể đến dự."
"Kết hôn? Sao có thể?"
"Tôi đi trước."
Lục Cảnh Ngôn rời khỏi công ty, Vương Quân chỉ biết nhìn theo ngơ ngẩn. Người đàn ông này bình tĩnh như nước hoá ra là đã nắm phần thắng trong tay. Anh vốn muốn gặp Lục Cảnh Ngôn để xin hắn buông tha cho Lâm Lạc mà anh đâu nghĩ đến là Lâm Lạc yêu Lục Cảnh Ngôn. Vương Quân ngồi trên ghế tổng giám đốc nhìn ra phía xa xa chợt anh nghĩ ra một số chuyện.
Nếu đã như vậy, cách tốt nhất là giả vờ quên em đi.
Lúc Lục Cảnh Ngôn về phòng liền bị Lâm Lạc nhào vào lồng ngực, tâm trạng hắn vốn không tốt nhìn thấy cô liền quang đãng lạ thường.
Cô chỉ mặc một chiếc áo len dài đến đùi, nhào vào lòng hắn liền bị cuốn lên.
"Dậy từ khi nào?"
"Em vừa dậy thôi? Công ty có việc gì?"
"Xong hết cả rồi."
"Ưm, chỉ muốn ôm anh nằm cả ngày thôi."
"Vốn định đưa em đi dạo phố một lát rồi tối đi ăn."
"Vậy cũng được, em đi thay quần áo."
Hắn dắt tay cô đi bộ trên những con phố hơi hướng cổ xưa của Liverpool, cả hai tạt ngang qua những cửa hàng lưu niệm mua một ít thứ linh tinh Lâm Lạc thích, ăn bánh Shepherd truyền thống và ghé qua một vài nơi đặc trưng của thành phố cảng này.
"Cảnh Ngôn, nghe nói tới Liverpool phải ăn xúc xích Cumberland một lần."
"Được."
"Anh không cản em sao?"
"Em muốn gì đều được nhưng ăn ít thôi, ăn nhiều không tốt."
Lâm Lạc thích thú nắm tay Lục Cảnh Ngôn đi khắp nơi, đôi mắt lưu ly linh động như ánh lên nét cười. Hắn giơ máy ảnh vội chụp lại khoảnh khắc ấy, trên môi không nhịn được cũng nở nụ cười mà hắn cũng không ngờ được.
Lục Cảnh Ngôn ngơ ngẩn ngắm cô như thế, xinh đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời của cuộc đời hắn.
Rất lâu sau này, Lâm Lạc tìm được một quyển sổ mỏng bìa cứng đã rất cũ trong rương đồ của hắn, cô mở ra liền thấy đôi dòng chữ cứng cáp của hắn như múa trên giấy. Cô có thể tưởng tượng ra lúc hắn viết những dòng này.
"Một buổi chiều ở Liverpool, cô ấy đứng ngược hướng hoàng hôn vì vui thích mà mỉm cười thật tươi, khi đấy tôi liền liên tưởng đến ánh hoàng hôn phía sau cô có lẽ cũng không rạng rỡ bằng. Nụ cười của cô gái ấy như ánh sáng cuộc đời tôi. My sunshine."
Phía dưới còn kẹp một tấm ảnh cô gái mặc váy vàng đứng ngược nắng mỉm cười rất tươi, phía sau là hoàng hôn đang xuống trên thành phố cảng Liverpool xinh đẹp.