Thư Kiếm Ân Cừu Lục

Chương 36




Vua Càn Long xong bị bỏ đói liên tiếp hai ngày trong tháp Lục Hòa thì toàn thân yếu ớt, tinh thần rã rượi. Sáng hôm thứ ba, nhà vua thức dậy thật sớm nhưng thấy uể oải nên định bụng đánh thêm một giấc.Bỗng đâu thư đồng Tâm Nghiện vào thưa :- Tâu Hoàng thượng! Thiếu gia của tôi xin mời ngài đến nói chuyện.Càn Long hỏi :- Thiếu gia của em là ai?Tâm Nghiện đáp :- Là Tổng đà chủ của Hồng Hoa hội.Càn Long đứng dậy khoác áo. Tâm Nghiện đi lấy nước cho nhà vua rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong, Càn Long theo Tâm Nghiện xuống tầng thứ nhất của tháp Lục Hòa.Trần Gia Cách mặc chiếc áo dài màu xanh nhạt, mặt tươi vui hớn hở bước tới đón tiếp. Càn Long vòng tay đáp lễ. Cả hai đi vào bên trong, Tâm Nghiễn đem trà đến dâng lên.Trần Gia Cách vừa rót trà vừa nói với Tâm Nghiện :- Mau đem đồ điểm tâm lên đây!Tâm Nghiện vào trong bưng lên một mâm thức ăn thơm phức, đầy đủ các món ăn ngon lành. So hai đôi đũa ngọc đặt trước mặt từng, người, Tâm Nghiện lại rót rượu vào hai chung vàng.Trần Gia Cách nói :- Tiểu đệ phải đi thăm một người bạn bị trọng thương nên chậm trễ việc tiếp đón, xin huynh đài miễn chấp cho.Càn Long vui vẻ đáp :- Không sao! Không sao!Trần Gia Cách nói :- Mời huynh đài dùng đỡ mấy món ăn đạm bạc. Tiểu đệ còn muốn được thưa chuyện.Trần Gia Cách cầm đũa gắp thịt bồ câu hầm yến với nhân sâm hồng nhục. Quá đói, Càn Long không khách sáo, cầm đũa ăn “thật tình”. Trần Gia Cách chỉ ăn qua loa một thứ một chút, dụng ý nhường hết cả cho Càn Long. Nhìn Càn Long ăn uống ngon lành, Trần Gia Cách mỉm cười không nói gì cả. Chỉ trong chớp mắt, cả mâm thức ăn đã cạn sạch.Điểm tâm xong, Trần Gia Cách lại rót trà mời vua Càn Long. Nhà vua thấy nước trà màu xanh nhận ra ngay là “Long tinh tế trà” liền nhắm luôn mấy hớp. Nước trà thơm ngon mát rượi, Càn Long cảm thấy tinh thần khoan khoái, thân xác khỏe khoắn lại nhiều.Sau mấy tuần trà, Tâm Nghiện đến dọn. Trần Gia Cách bảo :- Em bảo đầu bếp chuẩn bị mấy món ăn thật tươm tất để ta nhắm rượu với Hoàng thượng.Tâm Nghiện vừa đi ra, Trần Gia Cách liền đóng chặt cửa lại nói :- Tất cả mọi người đều ở dưới tháp. Chúng ta ở trên này cứ nói chuyện thong thả. Việc này quyết không thể để lọt vào tai một người thứ ba được.Vua Càn Long bỗng đổi sắc mặt, trầm giọng hỏi :- Nhà ngươi bắt cóc ta đến đây để làm gì?Trần Gia Cách bước tới hai bước nhìn thẳng vào mặt Càn Long. Đôi mắt của chàng như hai luồng điện quang, Càn Long không dám nhìn vào, ngó mặt đi chỗ khác.Một hồi lâu, Trần Gia Cách mới lên tiếng :- Đại ca! Tới giờ phút này mà anh vẫn chưa chịu nhận em sao?Lời nói của Trần Gia Cách rất êm ái, đượm tình tha thiết, nhưng Càn Long lại cảm tưởng như tiếng sét đánh vào tai :- Ngươi... ngươi... ngươi nói gì?Nét mặt lộ hẳn ra những nét chân thành, Trần Gia Cách nắm tay Càn Long nói :- Chúng ta là anh em ruột. Đại ca! Anh đừng dối em, em biết hết cả rồi!Từ lúc Văn Thái Lai được cứu thoát, Càn Long đã đoán biết ngững bí mật của mình không thể nào còn giấu kín được nữa. Nhưng thình lình nghe Trần Gia Cách gọi mình bằng “đại ca” thì lòng chợt muôn phần kinh hãi, cảm thấy mình như bất lực, ngã ngồi trên ghế.Trần Gia Cách nói tiếp :- Anh du hành đến Hải Ninh tảo mộ, lập miếu thờ cha mẹ, phong thần cho cả hai người. Em thấy rõ ràng anh chưa phải là người quên gốc quên nguồn. Anh thử lấy ảnh xưa mà xem lại, sẽ rõ.Dứt lời, Trần Gia Cách lấy một cuốn giấy treo vách tường. Cuốn giấy mở ra, để lộ một khuôn mặt rất lớn. Càn Long nhìn thấy đó chính là chân dung của mình trong y phúc người Hán, mặt mũi sáng sủa hiền lành. Xem bức ảnh của mình xong, Càn Long lại đứng lên đưa mắt nhìn Trần Gia Cách. Cả hai giống nhau như hai giọt nước. Càn Long thở dài, ngồi lại xuống ghế.Trần Gia Cách tha thiết nói :- Đại ca! Chúng ta không hiểu nhau để đi đến “cốt nhục tương tàn”. Hồn thiêng phụ mẫu hẳn xót xa lắm!Càn Long lặng thinh một hồi rồi mới nói :- Từ lâu ta đã gọi ngươi đến kinh thành làm việc. Sao ngươi không nghe?Thấy Trần Gia Cách nghĩ ngợi đăm chiêu mà không đáp lạo lời mình, Càn Long lại nói tiếp :- Ta biết ngươi đã từng thi Hương và đỗ đầu. Chính ta đã từng phong ngươi chức Cử Nhân. Tài học của ngươi thì có thi Hội thi Đình vẫn chiếm Khôi Nguyên có khó gì. Sau này ngươi làm muốn đến chức Thượng Thư, Tuần Phủ thì phỏng có khó gì? Ta há chẳng nâng đỡ cho ngươi sao? Cả việc nhà, lẫn việc nước, ta với ngươi cùng đồng tâm bên nhau. Như thế có phải tốt đẹp hơn không? Tại sao ngươi cứ nghĩ toàn những chuyện bất trung, bất hiếu, bất đễ, lăn mình vào trong chốn lục lâm khổ cực chuốc lấy những điều đại nghịch bất đạo như thế?Bỗng nhiên Trần Gia Cách quay lại nói :- Đại ca! Em không đem những tiếng bất trung, bất hiếu hay bất đễ ra để trách em, cớ sao anh lại đem ra để trách em?Càn Long “hừ” một tiếng đáp :- Bề tôi thờ vua hết lòng, đó là trung. Chống lại vua là đại nghịch. Ta là vua, làm sao ngươi có thể dùng chữ bất trung với ta được?Trần Gia Cách nói :- Anh rõ ràng là người Hán. Nay lại thờ giặc Mãn. Như thế gọi là trung hay sao? Ngày cha mẹ còn sống, anh không phụng dưỡng. Ngày ngày giữa triều, cha phải quỳ lạy anh. Như thế là hiếu sao?Mồ hôi từ trên trán Càn Long nhỏ xuống có hột
data-ad-slot="8346126209">