Thư Kiếm Ân Cừu Lục

Chương 35




Đêm trước, sau khi Ngọc Như Ý đàn ca hầu Càn Long xong, nhà vua sung sướng uống luôn mấy chung rượu Hoàng Hoa Cúc.Ngọc Như Ý nhoẻn miệng cười duyên nói :- Em phục thị lão gia yên ngủ nhé?Càn Long cười thích chí, gật đầu. Ngọc Như Ý liền cởi y phục, dìu Càn Long lên giường. Rượu đã ngà ngà say, nhưng men tình càng thêm đậm. Càn Long nắm tay Ngọc Như Ý, nàng nhỏ nhẹ nói :- Em ra ngoài một chút, sẽ vào hầu lão gia ngay. Chờ em nhé!Càn Long đặt đầu lên gối. Mùi hương phảng phất êm dịu, tâm hồn nhà vua như lạc vào cõi mộng. Giữa lúc ấy đột nhiên có tiếng động trước giường. Càn Long ngỡ là Ngọc Như Ý trở vào, nhắm mắt gọi :- Nàng ơi! Sao ra ngoài lâu thế? Đêm xuân một khắc ngàn vàng. Được hoa để đó, sao nỡ để chàng nằm êm?Không nghe tiếng trả lời, Càn Long mở mắt ra nhìn. Bức màn vén nửa, một đầu người ló vào. Dưới ánh đèn mờ, Càn Long thấy một bộ mặt người bằng da, hai mắt sáng như sao. Tưởng là mình hoa mắt, Càn Long cố mở mắt ra hết cỡ để nhìn lại cho rõ.Một lưỡi đao chĩa ngay vào yết hầu Càn Long, rồi một giọng nói vang lên chỉ vừa đủ nghe :- Im mồm! Ngươi mà la lên một tiếng, ta lập tức tặng cho một đao!Càn Long nghe nói tỉnh cả rượu, sợ hãi không dám hé môi. Người ấy móc ra một cái khăn nhét vào miệng Càn Long, sau đó cuốn chặt thân hình Thanh đế vào tấm vải lót đầu giường, vác lên vai đi thật nhanh nhẹn.Càn Long ở trong tấm vải không kêu la được, mà cũng không cử động được, và cũng chẳng trông thấy đưọc gì. Rồi nhà vua có cảm tưởng là người ấy đi từng bước một xuống thật sâu, như vô tận. Mũi Càn Long như ngửi thấy mùi bùn. Đi một lúc khá lâu, Càn Long lại có cảm giác như người ấy đi từng bước một lên cao. Càn Long lúc đó chợt tỉnh ngộ, biết được người ấy đang ở dưới đường hầm được đào sâu vào trong lòng đất, tiến lên đột ngột bắt cóc mình rồi lại đem xuống dưới hầm mà đi ra bên ngoài. Cái mưu kế này thật là hết sức độc đáo, qua mặt được tất cả cao thủ và quan binh.Bỗng Càn Long nghe thân thể bị chấn động, bánh xe lăn vòng trên mặt đất thì hiểu ngay mình bị bỏ vào một cỗ xe ngựa. Xe càng chạy, thân thể Càn Long càng bị chấn động dữ dội. Rồi hình như đường như lên dốc mỗi lúc mỗi cao. Xe chạy một lúc thật lâu rồi mới ngừng hẳn.Người kia quàng “cái bao vải” lên vai xách vua Càn Long xuống khỏi xe, dùng khinh công chạy vùn vụt. Chạy một hồi khá lâu, người kia mới dừng lại, ném bao vải đựng Càn Long xuống đất, sau đó mới từ từ mở bao vải hé ra một chút ở phía trên đầu.Cảnh vật chung quanh tối đen, chẳng thấy được gì cả. Nghe văng vẳng, chỉ có tiếng gió thét và tiếng sóng gào. Tiếng gió càng lúc càng thổi mạnh, và rồi một trận cuồng phong kéo tới.Càn Long hồi hộp vô cùng, định đưa tay lên dụi mắt để xem thử nơi này là chốn nào thì một giọng nói thật lớn vang lên ngay bên tai :- Cử động là chết ngay!Càn Long sợ hãi, không dám nhúc nhích gì nữa. Gió lần hồi lặng trở lại. Càn Long trông rõ được mình đang bị nhốt trong một gian nhà nhỏ. Có hai người đang ngồi cầm đũa ăn mì ăn ngon lành, húp nước nghe “xùm xụp”.Trọn đêm bị đưa đi mệt nhọc, bụng Càn Long đói như cào. Mùi thơm ngon từ tô mì bốc lên mũi làm Càn Long thèm đến chảy nước miếng
data-ad-slot="8346126209">