Thư Kiếm Ân Cừu Lục

Chương 37




Vô Trần nhận ra bóng người là Lục Phỉ Thanh thì im lặng không nói lời nào cả. Nhưng Trần Chánh Đức thì tay cầm nửa thanh kiếm gẫy đỏ mặt như muốn xông tới quyết đấu một trận sống chết.Lục Phỉ Thanh cười nói :- Thốc Ưng huynh! Không nhận ra tiểu đệ sao?Trần Chánh Đức ngẩn người ra, nhìn vào mặt Lục Phỉ Thanh một hồi, bất chợt reo lên :- À! Miên Lý Châm đấy hả?Lục Phỉ Thanh cười đáp :- Vâng! Chính là tiểu đệ!Tra kiếm vào vỏ, Lục Phỉ Thanh hướng về Quan Minh Mai nói :- Đại tẩu! Hơn 10 năm rồi không gặp! Võ công của chị còn cao siêu hơn trước rất nhiều.Quan Minh Mai liền vòng tay đáp lễ lại. Nguyên Lục Phỉ Thanh giữ tầng thứ 11, thấy hai vợ chồng Thiên Sơn song ưng tấn công lên tháp thì trong lòng nghi hoặc liền nhảy lên tầng lầu thứ 12 núp vào một nơi xem chừng hành động để liệu bề mà xử sự. Sau khi nhìn thấy Quanh Minh Mai định ra tay giết chết Càn Long rồi cùng với Hồng Hoa hội phân bày mọi chuyện thì mới yên chí, chạy lên tầng thứ 13. Trần Chánh Đức cùng với Vô Trần đạo nhân vì đang đi đến giai đoạn khốc liệt nên không để ý đến ông ta. Thấy hai người đưa nhau vào thế “cùng nhau thí mạng” thì Lục Phỉ Thanh không đắn đo nữa, liền rút thanh Ngân Bích kiếm nhảy xuống chặt gẫy kiếm của hai người, nhưng trên thực tế là cứu nguy cho cả hai.Trần Chánh Đức lên tiếng nói :- Lục hiền đệ! Thanh kiếm của hiền đệ quả là bảo vật hiếm có trên đời.Thanh Ngân Bích kiếm này do Lạc Băng lấy được của Trương Siêu Trọng tại Bắc Cao Phong trao cho Trần Gia Cách. Hiểu rõ thanh kiếm này là một bảo vật trấn môn của Võ Đang nên Trần Gia Cách bèn trao lại cho Lục Phỉ Thanh.Lục Phỉ Thanh cười đáp :- Thật sự là của người khác không phải của đệ. Chẳng qua là chỉ tạm thời nằm trong tay đệ mà thôi. May nhờ thanh bao kiếm này, nếu không với bản lãnh của hai vị thì thử hỏi trong thiên hạ còn ai đủ sức tách rời ra được?Nhờ câu nói khôn khéo của Lục Phỉ Thanh mà lắng dịu được tất cả mọi hiềm khích. Cả Vô Trần đạo nhân và Trần Chánh Đức nghe xong đều thỏa mãn, vui vẻ nói cười, kết thân với nhau.Lục Phỉ Thanh cả cười nói :- Không đánh nhau, không thành bạn tương thức!Sau đó mọi người cùng nhau lần lượt tự giới thiệu, làm quen với nhau. Lục Phỉ Thanh nói với Thiên Sơn song ưng :- Tôi ngỡ anh chị cùng nhau hưởng nhàn tại Thiên Sơn chứ có ngờ đâu lại đến Giang Nam để tìm giết Hoàng đế.Quan Minh Mai nói :- Chắc quý vị đều biết qua đồ đệ của tôi là Tiêu Thanh Đồng. Chính vì chuyện của tiểu đồ mà tôi phải tái xuất giang hồ mà ra tay. Càn Long vô cớ đem binh đánh Hồi bộ. Cha của tiểu đồ là Mộc Trác Luân đem quân chống lại, nhưng thua luôn mấy trận vì quân giặc quá đông. Sau nhờ việc quân Thanh bị cướp hết lương thực tại sông Hoàng Hà...Lục Phỉ Thanh bỗng chặn lại giải thích :- Các vị anh hùng Hồng Hoa hội vì muốn tương trợ Mộc Trác Luân anh hùng nên mới ra tay chỉ huy vụ cướp ấy.Quan Minh Mai nhìn Trần Gia Cách mỉm cười nói :- Hèn chi mà “nàng” tặng cho “chàng” thanh đoản kiếm ấy...Trần Gia Cách vội vàng cải chính :- Nàng tặng cho tại hạ đoản kiếm này trước vụ cướp lương ấy. Lần ấy Mộc Trác Luân anh hùng đem quân đến quyết đoạt lại Khả Lan Kinh. Giữa đường tình cờ gặp nhau nên ra tay tương trợ...Quan Minh Mai ngắt lời :- Quả là vậy! Không đủ lương thảo nên quân Thanh bị thua một trận lớn. Nắm được cơ hội, Mộc lão anh hùng dùng áp lực cầu hòa, đưa hai chiếc ngọc bình làm cống phẩm. Nhưng sau Triệu Huệ được tiếp tế lương thảo đầy đủ lại kéo quân tiếp tục tấn công.
data-ad-slot="8346126209">