Thu Hồn Nhân

Chương 9: Nhân hồn bánh bao




Tiểu Bá Vương bị hút đi ba hồn, bờ môi hắn bắt đầu chuyển sang màu tím, sắc mặt cũng sạm đen sau đó thân thể trở nên mềm nhũn ngã lăn ra đất.

Lưu bánh bao đem ba cái hồn phách trong suốt đặt trên thớt, tay cầm dao bắt đầu băm chặt như đang băm thịt vậy. Ba cái hồn từ từ bị băm thành khối vụn, sau đó Lưu bánh bao lấy bột mì ra làm thành vỏ bánh rồi lấy từng chút linh hồn đã bị băm nhỏ cho vào bên trong làm nhân bánh. Ba hồn của Tiểu Bá Vương làm được tổng cộng ba mươi cái bánh bao xếp đầy hai lồng hấp lớn.

Bánh bao được hấp chín tỏa ra mùi hương thơm ngát, hắn lấy bánh bao bày ra ngoài cửa hàng bắt đầu bán. Tôi thấy có rất nhiều người ở chợ, à không, là rất nhiều quỷ ở chợ đến mua. Toàn thân tôi đổ mồ hôi lạnh. Xem ra chú hai nói không sai. Lưu bánh bao dùng cách này để rút lấy linh hồn người làm thành nhân bánh. Thật quá dọa người!

Tiếp sau đây là đến phiên tôi rồi. Không được, phải chạy thôi.

Giờ là lúc Lưu bánh bao đang bận bán bánh ở bên ngoài, đây cũng là cơ hội tốt nhất cho tôi nhưng không biết vì sao mà chân tôi lại không cử động được.

Nguy rồi! Làm sao thế này?

Đúng lúc ấy có một nữ nhân đi vào trong tiệm bánh. Nữ nhân này tuổi ước chừng hai muoiwm nàng mặc trang phục thời cổ đại với váy áo màu nâu, cái eo thon gọn. Tôi không nhận ra được là trang phục của triều đại nào, chỉ thấy nữ nhân này rất xinh đẹp. Nàng hướng về phía tôi vẫy vẫy tay.

“Đi theo ta. Nếu không đi ngươi cũng sẽ trở thành nhân bánh bao đấy.” Giọng nói của nàng nghe rất êm tai, nàng còn nhìn ta rồi nở một nụ cười rất tươi.

Điều quái lạ là vừa nãy hai chân tôi còn như bị đóng đinh xuống đất, bây giờ lại dễ dàng cử động được. Nữ nhân kia đi vào trong cửa hàng, đưa tay cầm lấy tay tôi rồi dẫn ra cửa sau. Nàng dẫn tôi đi thẳng qua khu chợ, không biết đi hết bao lâu thì cuối cùng cũng dừng lại trước một ngôi nhà.

Tôi quay đầu về sau không thấy Lưu bánh bao đuổi theo thì cũng yên lòng. Nữ nhân dẫn tôi đi chỉ vào ngôi nhà bảo đó chính là nhà của nàng. Trước cửa nhà có treo hai cái đèn lồng đỏ hơi khác với những căn nhà khác nhưng tôi quả thực chẳng còn lòng dạ nào để mà nhìn ngắm kỹ, trong lòng chỉ muốn mau chóng rời khỏi địa phương quỷ quái này để tìm chú hai.

“Bây giờ ngươi không thể đi khỏi chỗ này được.” Nữ nhân ấy nói xong thì lôi tôi vào trong nhà. Bên ngoài căn nhà rất đẹp nhưng bên trong lại đơn sơ, ở trong đó còn có một cái thang để đi xuống tầng dưới. Nàng kéo tôi đi theo, không biết bao lâu nữa thì đi vào một nơi trông như một căn hầm khá rộng.

Phía trước tôi xuất hiện một cung điện to lớn, bên dưới lát đá phủ rêu xanh, cách không xa lại có một cây cột lớn bằng gỗ hình tròn cao cỡ người lớn. Lầu các xung quanh lợp ngói lưu ly, cửa đỏ thiếp vàng các loại.

Nàng kéo tôi đi qua tiền điện thì đến hậu cung. Cảnh sắc nơi này càng khiến tôi giật mình. Chỗ nào cũng vàng son lộng lẫy kèm theo đủ thứ trang sức châu báu đang phát sáng. Tôi nhìn thấy ở chính giữa có một cái nồi sắt được treo ngược lên cao, bên dưới cái nồi là một cỗ quan tài trắng.

Tôi thất kinh. Chỗ này là chỗ nào? Vừa định lên tiếng hỏi thì nàng đưa tay chặn miệng tôi ra hiệu đừng có lên tiếng. Bàn tay nàng lạnh buốt giống như một khối băng. Tôi khẽ run run gật đầu.

Nàng lại kéo tôi tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói. “Ngươi phải nhớ kỹ nơi này, nhớ mỗi mảnh ngói, mỗi thứ đồ vật bởi vì sau này ngươi sẽ còn tới nữa. Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi chỗ nào có cơ quan, và làm sao để có thể giải trừ các cơ quan ấy.”

Không biết có phải tại vì đã ăn hết một cái bánh bao hay không mà đầu óc toi mơ màng hỗn độn, tôi chỉ thấy nữ nhân này nói rất nhiều, đi một quãng xa. Tôi cũng chú ý ghi nhớ mọi thứ còn những điều nàng nói quả thực tôi không biết là mơ hay thực. Sau cùng nàng cũng dẫn tôi ra khỏi cung điện và trở lại cái chợ lúc nãy.

Tôi cứ tưởng nàng ta sẽ cứu tôi thoát ra, không ngờ đi loanh quanh một hồi lại dẫn tôi trở lại nơi này.

“Ngươi sẽ nhanh chóng ra khỏi nơi này. Hãy nhớ kỹ cung điện kia, nhớ cả những lời ta nói, nhớ kỹ tên ta. Ta gọi là Gia Luật A Đóa. Mặt khác khi ra bên ngoài ngươi hãy làm giúp ta một chuyện. Ngươi tìm lấy phần mộ của ta, đào nó lên là ta có thể ra ngoài.”

Nói đến đây nàng lấy từ trên cổ xuống một vật và đưa cho tôi. “Đây là lễ vật cảm ơn của ta.”

Tôi thấy đó là một cái hồ lô màu tím ngọc đang tản ra quang mang nhàn nhạt hết sức xinh đẹp. Tôi đưa tay nhận lấy thì thấy cảm giác lạnh buốt như thể cái hồ lô được làm từ băng vậy.

“Ngươi là ai? Có phải là quỷ không? Gia Luật A Đóa ư? Cái tên thật lạ. Ngươi là người cổ đại à?”

Tôi hỏi liền mấy câu nhưng nàng không trả lời, chỉ bảo. “Đây là duyên phận giữa hai chúng ta. Ta đã chờ ngàn năm mới gặp được ngươi. Tóm lại ngươi cứ nhỡ kỹ cũng điện vừa rồi và những điều ta đã nói. Còn cái hồ lô này, ngươi đã nhận nó thì nhất định phải giúp ta.”

Nàng nhìn ta nở một nụ cười thật xinh đẹp. “Ta đi trước, chúng ta có thể sẽ còn gặp lại nhau.”

Nói xong nàng quay lại đi lẫn vào trong đám người không thấy đâu nữa. Tôi đứng ngẩn ra một lúc, không biết phải làm gì.

Đúng lúc tôi còn đang sững người ra thì tiếng Lưu bánh bao từ sau vọng lại. “Muốn chạy à? Ngươi chạy không thoát đâu. Hãy ngoan ngoãn theo ta trở lại cửa hàng để ta rút ba hồn ngươi làm bánh bao.”

Tôi bị dọa cho giật nảy mình, vừa quay đầu đã thấy Lưu bánh bao cầm trong tay một con dao phay cách tôi không xa, hai mắt hắn nhìn tôi chằm chằm.

“Theo ta trở về để ta rút hồn. Ngươi xem, rất nhiều người đang đợi để được ăn bánh đấy.”

Lưu bánh bao bước nhanh về phía tôi. Nghĩ tới cảnh lúc hắn rút hồn Tiểu Bá Vương và lúc hắn làm nhân bánh là mồ hôi tôi tuôn như suối. Tôi biết là tôi khó thoát. Nơi này là một cái chợ quỷ, nữ nhân vừa nãy cũng thật là, nếu đã có việc muốn nhờ tôi thì sao không cứu tôi thoát khỏi nơi này luôn đi?

Tôi mà rơi vào tay Lưu bánh bao, bị hắn đem ra làm nhân bánh thì việc nữ nhân kia nhờ tôi làm chắc chắn sẽ không thành rồi.

Vừa lúc Lưu bánh bao sắp xông đến trước mặt, tôi chợt nhớ đến lời chú hai dặn dò thế là không do dự lấy tay móc cái chuông chú đưa lắc hết sức. Cái chuông phát ra những âm thanh tinh tinh sắc nhọn như có lực xuyên thấu qua hư không truyền tới một thế giới khác.

Sau đó tôi thấy đất trời quay cuồng chẳng khác nào động đất. Phòng ốc xung quanh khu chợ quỷ nghiêng ngả, con dao trong tay Lưu bánh bao rơi xuống đất, hắn đưa tay ôm đầu và kêu lên những tiếng thảm thiết. Tiếp đó tôi nghe thấy một tiếng nổ vang như tiếng bom bên tai, mắt tôi tối sầm lại. Tôi lăn ra hôn mê bất tỉnh.