người dịch: anhdunghcdc
nguồn: bachngocsach
***
Đến lúc tôi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên mặt đất lạnh giá, mặt trời đã chiếu sáng từ bao giờ. Đằng sau tôi là bãi tha ma, phía trước không xa là chú hai đang hung hăng giẫm chân lên mặt Lưu bánh bao, còn Lưu bánh bao đang nằm run rẩy phía dưới.
“Lý Nhị, ngươi bố trí trận pháp đánh tan chợ quỷ, thật không ngờ ngươi lại có bản lãnh như vậy...”, Lưu bánh bao khó khăn nói. Hắn đang bị chú hai đạp dí dưới mặt đất nên âm thanh mơ hồ không rõ.
Chú hai nhìn hắn lạnh lùng. “Nói, đồ vật ta muốn ở đâu?”
Lưu bánh bao cố gắng giãy dụa nhưng không thành. “Lý Nhị, cha ngươi đã chết, việc này cũng kết thúc rồi, ngươi còn muốn làm gì?”
“Bớt nói nhảm đi, đồ vật ta muốn ở đâu?” Chú hai gầm lên, bàn chân tăng thêm khí lực. Lưu bánh bao bị giẫm cho máu me chảy đầy mặt. . Ngôn Tình Hay
“Là cha ngươi tự mình chém chết mẹ ngươi, đại ca đại tẩu của ngươi. Hắn đã lựa chọn giết cả nhà ngươi để bảo vệ tính mạng cho Trường Sinh. Đấy là lựa chọn của hắn, người chết cũng là người nhà các ngươi, ngươi không thay đổi được...”
“Ta hỏi lần cuối, đồ vật đó ở đâu?” Chú hai dường như đã nổi giận, ánh mắt phát ra hung quang. Chú chậm rãi ngồi xuống nhìn Lưu bánh bao như nhìn một con chó chết. “Lưu bánh bao, ta biết ngươi không sợ chết, nhưng ngươi đừng quên là ngươi còn có con trai, còn cháu.”
Nghe đến đây Lưu bánh bao biến sắc, trong mắt ánh lên một tia tuyệt vọng. “Được, ta nói. Trong tay ta chính là mắt của cha ngươi. Một con ở dưới một phần trong bãi tha ma, một con mắt khác ở giữa nhà ngươi nhưng được chôn sâu xuống bảy tấc. Lý Nhị, ta đã nói rồi, ngươi đừng động đến con và cháu ta...”
“Không phải do ngươi sao.” Chú hai nghiêm mặt, sau đó nở một nụ cười quỷ dị. “Lúc đó các ngươi buộc cha ta phải lựa chọn giữa bảo vệ sinh mạng cả nhà hay bảo vệ sinh mạng của Trường Sinh. Lưu bánh bao, bây giờ ta cũng sẽ để ngươi lựa chọn. Ngươi muốn bảo vệ tính mạng con và cháu ngươi hay bảo vệ tính mạng của ngươi?”
Gương mặt Lưu bánh bao xám lại như tro. Nhưng sau một lúc hắn đột nhiên mỉm cười, nụ cười pha chút bi thương và tuyệt vọng. hắn run rẩy lấy từ sau lưng ra một con dao găm giơ lên, dứt khoát đâm vào tim mình.
Phập một tiếng, máu tươi từ trong miệng Lưu bánh bao chảy ra. Chú hai thả thân ra, Lưu bánh bao dùng hết khí lực còn lại để nói. “Đây chính là báo ứng của ta, nhưng... Lý Nhị, dù ta chết rồi ngươi cũng đừng hòng nghĩ là ngươi sẽ thay đổi được gì. Trừ phi ngươi có thể tập hợp đủ ngũ quan, giải trừ ác chú. Nhưng ngươi không thể nào làm được. Ha ha... không thể nào.”
Sau đó gương mặt hắn đơ cứng, hai mắt mở trừng rồi cứ thế mất mạng. Chú hai không nhìn lại thi thể hắn mà đi về phía tôi.
“Nếu tỉnh táo thì còn nằm đấy làm gì? Ngươi đứng lên đi.”
Chú cầm tay tôi lôi dậy. Đầu tôi vẫn còn hơi choáng, tinh thần mơ màng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi nhớ mang máng về cái chợ quỷ nhưng không thể định vị rõ nơi đó, bây giờ chỉ thấy ở đấy là một cái bãi tha ma mà thôi. Điểm quỷ dị là trên những phần mộ trong bãi tha mà đều có một cái bánh bao trắng mập đang đặt lên. Đấy có lẽ chính là bánh bao mà Lưu bánh bao bán lúc trước.
Chú hai dẫn tôi đi vào trong bãi tha ma. Nơi này các ngôi mộ to nhỏ xếp lộn xộn không theo quy luật gì nhưng chú hai rất nhanh tìm được cái mộ mà Lưu bánh bao nói tới. Hai chú cháu dừng lại, lấy ra một cái xẻng rồi bắt đầu đào. Ngôi mộ này bên trên mọc đầy cỏ dại, hơn nữa cái mộ cũng rất nhỏ, nhìn là đoán chắc nó đã được làm nhiều năm rồi. Tôi nhận thấy hai bên phải trái ngôi mộ có cắm hai cái đèn lồng giấy màu đỏ quen thuộc.
Tôi nhớ đến nữ nhân Gia Luật A Đóa tôi đã gặp ở chợ quỷ, nhà nàng ở đúng là ngôi nhà thứ bảy, bên trái phải cửa vào cũng treo hai cái đèn lồng đỏ như thế này. Tôi cả kinh, đột nhiên nhớ tới cái hồ lô bằng ngọc nàng đưa thì vội vàng sờ lên người tìm kiếm, quả nhiên có một cái hồ lô ngọc đặt ở trong túi.
Cái hồ lô màu tím to cỡ ngón cái, sờ vào có cảm giác mát lạnh, bóng loáng.
Mọi thứ đêm qua đều là thật ư? Nữ nhân Gia Luật A Đóa kia...
Tôi vừa nghĩ đến đấy thì chú hai đã kêu lên làm tôi bừng tỉnh.
“Tìm thấy rồi.”
Tôi quay ra nhìn, chú hai lấy từ trong ngôi mộ ra một cái hộp gỗ nhỏ màu đen hình vuông, cái hộp không lớn, hình thù hơi kỳ quái. Chú mở nắp hộp, bên trong hiện ra một con mắt khiến tôi suýt bật ngửa. Chú trừng mắt nhìn tôi rồi đậy nắp hộp lại, nhét vào trong người.
Đúng lúc ấy từ đằng sau ngôi mộ vang lên tiếng đàn ông rên rỉ. Tôi và chú hai theo tiếng kêu đi tới thì thấy có bốn năm đứa trẻ đang nằm co ro đằng sau ngôi mộ, bọn chúng đã tỉnh lại đang bò lồm cồm dưới đất. Trong mấy người này có một người là Lưu Cương cháu trai của Lưu nãi nãi, có cả Tiểu Bá Vương trong thôn nhưng riêng nó thì vẫn đang nằm yên không nhúc nhích.
Tôi nhớ lại, đêm qua trong khu chợ kia có mấy người đang bị Lưu bánh bao giam trong mấy buồng riêng chờ đến lượt rút hồn phách để làm nhân bánh bao. Nghĩ tới chuyện đó tôi vẫn còn chưa hết sợ, bản thân tôi cũng thiếu chút là bị hắn rút đi hồn phách rồi.
Tôi hỏi chú hai việc rốt cuộc là sao? Chú hai tìm thấy con mắt nên tâm tình không tệ, chú liền mang mọi chuyện kể lại cho tôi.
Lưu bánh bao có thể thông linh, ban ngày hắn bán bánh trên giương gian, bán bánh nhân thịt và nhân chay, buổi tối thì hắn đến khu chợ quỷ bán bánh có nhân được làm từ hồn người. Muốn bán bánh ấy hắn nhất định phải có hồn người để làm nhân bánh, cho nên cháu trai của Lưu nãi nãi và những đứa trẻ khác quanh thôn đã trở thành đối tượng bắt cóc của hắn.
Bọn chúng đều vì ăn hết bánh bao của hắn nên bị khống chế. Buối tối chúng được đưa đến chợ quỷ, bị rút hồn để làm nhân bánh bán cho đám quỷ. Lưu bánh bao kiếm lời của người dương, lại còn hại người để kiếm thêm từ quỷ. Vì để kiếm tiền mà hắn sẵn sàng rút đi hồn phách của mọi người là đủ thấy hắn tham lam ra sao.
Những đấy chưa phải điều quan trọng nhất, điểm quan trọng hơn là hắn đã hại chết ông nội tôi, là kẻ cầm đầu gây ra bi kịch cho cả nhà Lý gia cho nên chú hai muốn xuống tay với hắn.
Để trả thù, chú cố tình bảo tôi đến chỗ đó mua bánh không mặn cũng không chay, tức là bánh được làm từ nhân hồn người. Ăn bánh xong tôi sẽ bị Lưu bánh bao khống chế, buổi tối sẽ bị hắn dẫn đến chợ quỷ nhưng chẳng ai ngờ Tiểu Bá Vương đột nhiên xuất hiện đã cướp và ăn hết phần lớn bánh của tôi, thế là cả hai cùng bị hắn bắt đi.
Trong khu chợ Lưu bánh bao có một cửa hàng bán bánh, cứ tối mùng bảy và mười lăm hàng tháng hắn lại đến chợ để bán. Bãi tha ma sau núi tồn tại đã nhiều năm, oán khí tích tụ rất sâu, người ở trong này âm hồn không tan quỷ sai cũng không bắt đi được. Cứ thế dần dần chỗ này hình thành nên một cái chợ quỷ xuất hiện vào buổi tối.
Những người tôi nhìn thấy đêm qua đều là quỷ, ngay cả nữ nhân Gia Luật A Đóa kia.
Trước đó chú hai đã sớm bố trí trận pháp xung quanh bãi tha ma. Trận pháp gì thì tôi không biết nhưng có vẻ nó rất lợi hại. Cái chuông mà chú hai đưa cho tôi chính là thứ dùng để khởi động trận pháp. Lúc ấy tôi rung chuông, trận pháp đã được kích hoạt.
Khu chợ bị đánh tan, Lưu bánh bao liên hệ với quỷ hồn nhiều năm, trong người cũng bị khí âm tiêm nhiễm cho nên sau khi chợ quỷ bị đánh tan hắn cũng chịu phản phệ chỉ còn thoi thóp. Bị chú hai bức bách, hắn chẳng còn lựa chọn nào đành giơ chủy thủ lên tự sát.
Tất cả những điều này chú hai nói ra thì tôi mới biết. Sau đó chú rút điện thoại lên gọi, người tỏng thôn và cả công an cùng tới, người dẫn đầu chính là đồn trưởng.
Lưu nãi nãi nhìn thấy cháu mình còn sống thì dập đầu cảm tạ ơn cứu mạng của chú hai. Chú đỡ bà dậy bảo. “Lão nhân gia, ta vẫn tới chậm một bước. Tuy Lưu Cường còn sống nhưng nó đã bị rút mất hai hồn để làm nhân bánh cho nên sau này ta sợ nó sẽ trở thành một người si ngốc mà thôi.”
Cả mấy đứa trẻ bị mất tích lúc trước cũng thế. Bọn nó tuy không chết nhưng đã bị rút đi hồn phách không còn là người bình thường, đứa nào cũng có vẻ đần độn. Người thảm nhất là Tiểu Bá Vương. Nó bị Lưu bánh bao rút đi ba hồn phách, mà nó mới chỉ là một đứa trẻ, thân thể yếu ớt. Sau khi bị rút hồn phách thì không thể sống nổi.
Hai vợ chồng Đại Quân Tử ôm nó gào khóc không thôi. Lưu nãi nãi gạt nước mắt nói. “Nó giữ được mạng đã là may mắn lắm rồi. Tuy trở nên đần độn nhưng chỉ cần nó còn sống là ta đã thỏa mãn.”
Sự việc liên quan đến nhiều người, tuần bổ và người trên huyện nhanh chóng điều tra rồi kết án. Lưu Tam Lục cũng chính là Lưu bánh bao bên ngoài thân thiện hòa ái nhưng thực tế lại là một tên biến thái. Thanh niên trai trẻ mất tích mấy năm nay đều do hắn gây nên. Hắn giấu người trong núi và ngược đãi, có người thì chết, có người trở thành ngu dại. May có chú hai ta phát hiện ra âm mưu của hắn, Lưu Tam Lục rơi vào đường cùng đành phải cầm dao tự sát.
Bên điều tra khẳng định không có yêu ma hay chợ quỷ gì cả, càng không tin mấy chuyện Lưu bánh bao rút hồn người để làm nhân bánh cho nên bọn họ chỉ có thể kết luận như vậy. Chú hai được khen thưởng, người nhà đám thanh niên bị mất tích đều tới nhà tạ hơn, chú hai tôi bỗng dững trở lên nổi tiếng.
Câu chuyện này kết thúc như thế.
Nhưng rốt cuộc Lưu bánh bao đã làm gì gia đình tôi? Ngoài hắn ra còn ai nữa không thì chú hai lại chưa chịu nói khiến tôi không khỏi buồn phiền.