Sau khi về nhà, tôi mang chuyện vừa xảy ra kể cho chú hai.
“Cái gì? Lưu bánh bao cho ngươi sáu cái bánh, ngươi ăn một cái còn Tiểu Bá Vương ăn hết năm cái còn lại? Được, ta vốn đã muốn thu thập tên Đại Quân Tử kia, ai ngờ con hắn lại tự đưa tới cửa.”
Tôi hỏi chú hai bánh bao không mặn không chay là thế nào? Sao lúc tôi ăn xong lệ lại rơi đầy mặt? Chú hai đáp. “Bánh bao có loại nhân thịt có loại nhân chay, còn bánh không phải là mặn cũng chẳng phải chay thì lấy hồn người làm nhân bánh. Đem hồn người băm ra làm nhân để gói thành bánh bao.”
Tôi nghe xong mà kinh hãi.
“Trên đời có một loại nghề gọi là Linh trù, đặc biệt lấy hồn phách là nguyên liệu để chế biến thành các món ăn ngon. Ở kinh thành có một quán gọi là Kinh Vị, bên trong có Linh trù. Nghe nói có một người khách có vợ mất rồi, thế là nhờ Linh trù kia lấy hồn phách vợ lão làm nguyên liệu chế biến thức ăn cho lão ăn. Người khách ấy ăn xong thì lệ rơi đầy mặt, vì thứ mà lão ăn chính là mùi vị của lão bà nhà lão, là thứ mà lão đã rất quen thuộc. Từ đó về sau lão và lão bà đã hòa làm một thể. Bình thường thức ăn ngon đều kích thích vị giác con người, khiến người ta cảm nhận được thế nào là ngọt bùi cay đắng, nhưng thức ăn lấy hồn người làm nhân thì lại tác động đến tình cảm của con người, khiến cho người ta thấy được đủ các loại cảm xúc bi thương, vui vẻ, trầm mặc...”
“Nói vậy thì Lưu bánh bao chính là một Linh trù rồi?”
“Chú hai khịt mũi coi thường. “Linh trù cái rắm ấy. Hắn chỉ có một chút tà thuật rẻ tiền mà thôi, hắn cưỡng ép lấy hồn người làm thành nhân bánh bao, còn Linh trù chân chính là khi có hồn người nguyện ý thì làm ra các loại thức ăn mới thực sự là ngon. Cháu chai Lưu Cương của Lưu nãi nãi và mấy đứa trẻ bị mất tích khác hẳn là đã bị Lưu bánh bao rút hồn để làm nhân bánh rồi.”
Nói xong, chú hai nhìn tôi bảo. “Ngươi nữa, thêm cả Tiểu Bá Vương hẳn là mục tiêu kế tiếp của hắn. Ai bảo các ngươi ăn bánh của hắn? Những cái bánh bao không mặn không chay là dùng hồn người làm nhân, hai người các ngươi ăn hết thì sẽ bị hắn để mắt tới, sau đó rút đi hồn phách.”
“Cái gì? Vậy sao ngươi còn sai ta đi mua bánh? Ngươi cố tình lừa ta?” Tôi vội nói.
“Đúng, là ta cố ý để cho ngươi ăn cái bánh bao kia, lấy ngươi làm mồi nhử cho hắn mắc câu. Nhưng ngươi yên tâm, có ta ở đây ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì. Lưu bánh bao chính là kẻ thù thứ hai của nhà ta, tối nay sẽ là tử kỳ của hắn.”
“Kẻ thù thứ hai? Người thứ nhất chính là Trương lão ỉu xìu sao?”
“Trương lão ỉu xìu chỉ là một quân cờ mà thôi.”
“Rốt cuộc nhà chúng ta có bao nhiêu kẻ thù vậy?”
“Đừng hỏi nữa, đến thời điểm ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết.”
Sau đó, chú hai nói tiếp. “Không có bất ngờ xảy ra thì nửa đêm nay Lưu bánh bao sẽ ra tay với ngươi. Ngươi ăn hết một cái bánh bao nên khi đó ý thức sẽ trở nên mơ hồ, giống như một con rối đi theo hắn. Nhưng đừng lo, ngươi cầm theo cái này.”
Chú hai lấy ra một cái chuông nhỏ để ở trong túi áo tôi.
“Gặp lúc khẩn cấp ngươi lắc nhẹ cái chuông này, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì đừng lắc nó.”
Lời chú hai nói khiến tôi như lạc vào trong một màn sương mù nhưng tôi cũng không dám hỏi thêm, vì có hỏi thì chú hai cũng chả nói. Tôi chỉ cảm thấy chú ấy nhất định có kế hoạch thần bí gì đó mà không chịu nói cho tôi biết.
Lưu bánh bao thực sự là kẻ thù của nhà tôi? Là kẻ khiến ông nội tôi nổi điên chém chết bà và cha mẹ của tôi sao?
Trời tối, ăn cơm xong, tôi nằm trên giường suy nghĩ mấy vấn đề này rồi ngủ quên lúc nào không biết. Đến nửa đêm đột nhiên lại nghe được âm thanh. “Người ăn hết bánh bao thì phải lưu lại hồn mình làm nhân bánh để tiếp tục câu hồn người. Đi thôi, đi thôi, đi theo ta đi.”
Nghe âm thanh này rồi đầu óc tôi liền trở nên mơ màng hỗn độn, sau đó không khống chế được ngồi dậy trên giường, mặc quần áo, xỏ giày kéo cửa bước ra ngoài. Bên ngoài yên ắng vô cùng. Tôi ra khỏi nhà, ra khỏi thôn thì đã thấy Lưu bánh bao đứng chờ ở đó, bên cạnh hắn còn có một người nữa chính là thằng bé Tiểu Bá Vương lúc sáng.
Hai mắt Tiểu Bá Vương ngây ngốc, thân thể cứng ngắc như một cái tượng gỗ hoàn toàn không còn ý thức. Ai bảo hắn ăn một hơi hết năm cái bánh bao chứ? Cũng may là tôi chỉ ăn có một cái nên đầu óc tuy có mơ hồ nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo một chút.
“Người ăn hết bánh bao phải lưu lại hồn mình làm nhân bánh tiếp theo để tiếp tục câu hồn người khác. Đi thôi, đi thôi, đi theo ta đi...” Giọng nói của Lưu bánh bao lại vang lên, sau đó tôi và Tiểu Bá Vương không tự chủ được cùng theo hắn đi về phía trước.
Ra khỏi thôn chúng tôi hướng trên núi mà đi, tới giữa sườn núi tôi mơ hồ nhìn thấy phía trước là một cái bãi tha ma, là chỗ đáng sợ nhất của các thôn quanh đây. Nghe nói bãi tha ma này đã tồn tại đến hơn ngàn năm rồi, có một thời kỳ còn có một đội quân trên vạn người tự giết lẫn nhau ở đó nên oán khí rất nặng, ngày thường không ai dám đi qua.
Lưu bánh bao dẫn theo chúng tôi hình như lại đang muốn đi về phía đó, không biết hắn định làm gì đây?
Tôi nơm nớm đi sau lưng hắn, thỉnh thoảng lại chạm tay vào cái chuông trong túi. Nếu quả thực có nguy hiểm thì tôi sẽ rung cái chuông này ngay, chú hai tôi nhất định sẽ tới cứu.
Đi về phía trước không bao lâu thì phía trước xuất hiện một màn sương mù lớn, màn sương xuất hiện ngày một dày khiến tôi nhìn không còn rõ nữa. Lưu bánh bao dẫn chúng tôi đi vào đám sương mù một lúc thì thấy ở phía trước xuất hiện một cánh cửa, trên cửa viết hai chữ to: Chợ Quỷ.
Sau khi mở cửa đi vào thì phía sau hiện ra một con phố phồn hoa, hai bên đường là những ngôi nhà được lợp ngói xanh, còn có nhiều cửa hàng cửa hiệu và rất nhiều người đi lại như một cái chợ phiên đông đúc.
Thật kỳ quái, phía trước chẳng phải là bãi tha ma sao? Thế nào lại hóa thành chợ quỷ thế này?
Có tin đồn lúc trước Lưu bánh bao vô tình đi vào một cái chợ quỷ cho nên nhân bánh của hắn mới ăn ngon như thế, việc đó chẳng lẽ là thật?
Tôi quan sát thì thấy người trong chợ này có đủ loại già trẻ lớn bé, nam có nữ có, quần áo cũng đủ loại từ cổ đại đến hiện đại. Bọn họ đều là quỷ cả sao?
Tôi hơi sợ, chân tay run lẩy bẩy. Tiểu Bá Vương không còn chút ý thức nào nên không biết sợ là gì. Lưu bánh bao dẫn chúng tôi vào sâu trong chợ, những người tham gia đều chào hỏi hắn, hình như rất quen thuộc.
“Lưu bánh bao, ngươi đến rồi à. Chúng ta muốn ăn bánh bao ngươi làm, không mặn không chay, ta đợi sốt ruột rồi đây.”
“Yên tâm, nguyên liệu làm nhân bánh ta đã tìm được rồi, ta sẽ đi làm. Sẽ nhanh xong thôi.” Lưu bánh bao chào hỏi mấy người rồi dẫn theo chúng tôi bước đi nhanh hơn. Chúng tôi nhanh chóng đến trước một cửa hàng, trên cửa có viết mấy chữ giới thiệu đây là tiệm bánh bao của hắn. Hắn đẩy cửa ra rồi dẫn chúng tôi đi vào. Bên trong có thớt, có lồng hấp, dao, bột và những thứ cần thiết để làm bánh đều có.
Tôi hiểu rồi, Lưu bánh bao có một cửa hàng bên trong chợ quỷ. Ban ngày hắn bán bánh ở dương gian, buổi tối hắn bán bánh trong chợ quỷ. Cái thớt dựa vào bức tường, phía sau có chia thành từng gian được ngăn bởi vách gỗ. Trong mỗi gian đều có một người đứng không nhúc nhích. Tất cả đều là nam tử trẻ tuổi, trong đó tôi có nhìn thấy cả Lưu Cương là cháu trai của Lưu nãi nãi.
Tôi hít vào một hơi khí lạnh. Xem ra chú hai nói không sai. Những đứa trẻ mất tích đều là con trai tuổi còn trẻ. Nguyên nhân là do tên Lưu bánh bao này làm ra cả. Hắn dẫn mọi người đến chợ quỷ, người nào người nấy đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt như đám dê non chỉ đợi người ta làm thịt mà thôi.
Lưu bánh bao nhanh chóng đẩy chúng ta vào hai gian phòng, sau đó hắn lấy thợt, đeo tạp dề, cầm cái chày cán bột đi tới trước mặt Tiểu Bá Vương dùng cái chày gõ lên đỉnh đầu nó. Tiểu Bá Vương không cảm thấy đau, thần trí vẫn mơ hồ như trước. Sau khi gõ xong Lưu bánh bao lấy ra một thứ giống cái ống hút đặt trên đỉnh đầu Tiểu Bá Vương đột nhiên hút một cái.
Tôi thấy một hình người nửa trong suốt từ trên đầu Tiểu Bá Vương bay ra. Hắn cứ hút như thế mấy lần, tổng cộng có ba hình người như thế bị cái ống hút vào.
Đó là cái gì thế nhi? Liệu có phải là hồn phách của Tiểu Bá Vương hay không? Tổng cộng có những ba cái. Chẳng lẽ hắn lại có đến ba cái hồn?
Những gì xảy ra tiếp theo mới khiến tôi hãi hùng khiếp vía.