Ban đêm, chú hai đào dưới nền nhà lên con mắt còn lại, đặt cùng với còn mắt lấy được ở bãi tha ma đặt ở trong hộp gỗ. Sau đó tôi và chú hai đi tới ngôi mộ của ông nội. Đào đất mở quan tài bỏ cặp mắt vào trong. Thi thể ông nội vẫn không có bất cứ dấu hiệu mục nát nào. Lúc trước thi thể không có ngũ qua, bây giờ đã có hai cái tai và đôi mắt.
“Cha yên tâm, con sẽ tìm miệng mũi và những thứ còn thiếu trở về.”
Lần này chú không khóc nhưng hai mắt cũng đỏ lên, dáng vẻ kiên quyết. Tôi dập đầu trước mộ ông nội, bà nội và cha mẹ xong mới cùng chú hai rời đi. Sự việc đó trôi qua được mấy ngày, cái đầu Xuân Hương vẫn còn đặt ở trên bàn nhưng tôi đã không còn thấy sợ hãi như lúc trước nữa. Thay vào đó, cái hồ lô bằng ngọc màu tím mới khiến tôi kỳ quái. Tôi thường xuyên vốt ve nó rồi lại nhớ tới Gia Luật A Đóa.
Cuối cùng tôi cũng kể cho chú hai, rằng đêm đó trong khu chợ quỷ tôi gặp được một nữ nhân, hình như nàng đến từ thời cổ đại và tên là Gia Luật A Đóa. Nàng dẫn tôi đến một cái cung điện dưới đất. Tôi ngạc nhiên nhận ra mỗi ngóc ngách của cái cung điện kia cũng nhưng điều nàng nói tôi đều nhớ rất kỹ. Trước khi rời đi, nàng bảo tôi nhất định phải mở mộ phần để nàng được giải thoát. Cái hồ lô ngọc này chính là quà tạ lễ của nàng.
Chú hai cũng cảm thấy kỳ quái, sau đó chú quay sang quan sát cái hồ lô, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc. Chú chỉ vào cái hồ lô cho tôi xem. Trong hồ lô có một thứ hình tròn, nhìn kỹ thì thấy nó có thay đổi hình dạng, từ từ chậm rãi mở ra, hơn nữa còn giống như tay chân.
Giống như có một cái thai nhi đang ở trong tử cung người mẹ vậy! Tôi kinh hãi. Chú hai cũng kêu lớn. “Dị thai?”
“Dị thai là cái gì ạ?” Tôi hỏi.
Chú hai chỉ vào thứ nhìn giống như thai nhi trong hồ lô ngọc bảo. “Cái hồ lô này bên trong có một dị thai, nó đang từ từ lớn lên, hiện tại đã có hình người rồi. Trường Sinh, cái người tên Gia Luật A Đóa kia có nói với ngươi cái gì liên quan đến nó không?”
“Không nói gì cả, chỉ bảo đưa cho ta làm lễ vật, hy vọng sau khi ta nhận rồi thì phải tuân thủ lời hứa thả nàng ra. Chú hai, Gia Luật A Đóa là quỷ sao?”
“Ngu ngốc. Đương nhiên không thể là người rồi. Chỉ là...”, sắc mặt chú hai đột nhiên có chút quái dị, chú trừng mắt nhìn chằm chằm dị thai trong hồ lô. “Cái hồ lô ngọc này không đơn giản, có thể sẽ dưỡng ra một dạng yêu tinh giữa đất trời.”
Toi nghe mà không hiểu. Chú hai lại gần giải thích. “Thứ này cần trải qua ngàn năm, thậm chí vạn năm mới có thể dưỡng ra được. Nó có thể tự động thu hút linh khí đất trời, tinh hoa nhật nguyệt. Đến một mức độ nào đó thì sẽ sinh ra dị thai.”
Tôi vẫn không hiểu.
“Tôn hầu tử trong Tây Du Ký ra đời thế nào? Chính là do linh thạch dựng dục mà ra. Đó cũng là một dạng dị thai. Thứ dị thai trong hồ lô này cũng vậy. Một khi xuất thế sẽ khiến thiên hạ nổi phong vân, trở thành một tồn tại phi thường.”
Tôi nhìn chú hai kinh ngạc. Ghê gớm vậy sao!
“Cái người tên là Gia Luật A Đóa kia tại sao lại có thứ này nhỉ? Vật trân quý như thế mà lại dùng làm lễ vật tặng cho ngươi?” Chú hai cau mày, sau đó cất cái hồ lô ngọc vào trong túi rồi bảo. “Trước tiên ta sẽ giữ vật này cho ngươi.”
Tôi bất mãn. “Đây là đồ của ta mà.”
Chú không đáp lời, sau đó tôi thấy chú đốt một đống lửa trong sân, ném cái hồ lô vào ngọn lửa đốt suốt ba giờ. Sau đó lửa tắt, chú lấy cái hồ lô ra mà cái hồ lô không bị tổn hại gì. Bị đốt trong lửa nóng mà sờ vào nó vẫn cảm thấy lạnh buốt.
Chú hai lấy chùy đập, dùng hết khí lực, rồi ném vào trong nước ngâm, thậm chí ra chợ mua cả máy xay về xau nhưng dù có làm thế nào thì cái hồ lô ngọc vẫn không bị tổn hại. Cuối cùng chú giơ tay thở dài như quả bóng bị xì hơi.
“Thứ này quả không đơn giản, nhưng từ nó tản ra âm khí nồng đậm chưa chắc đã là vật gì tốt, không cẩn thận còn mang đến vận rủi. Như vậy đi, trả lại cho ngươi.” Nói xong chú ném nó lại cho tôi.
Tôi lầm bầm. “Đã biết nó sẽ mang đến vận rủi còn ném trả lại cho ta?” nhưng rốt cuộc tôi vẫn cất cái hồ lô đi rồi hỏi chú hai liệu tôi có phải ra bãi tha ma tìm ngôi mộ kia rồi mở ra để giải phóng cho Gia Luật A Đóa không? Dù sao tôi đã nhận lễ vật của người ta rồi, cũng đã nói đồng ý.
Chú hai nhìn tôi bảo. “Cái người Gia Luật A Đóa kia không đơn giản, nhỡ nó là cái gì không tốt, ngươi phóng thích nàng rồi sẽ gặp hạn thì sao? Trước mắt cứ chờ chút đã.”
Tôi đành nghe theo lời chú hai, sau đó chú ngồi trong sân ngẩn ra, thi thoảng lại lẩm bẩm một mình. Một lúc sau chú lấy từ trong ngực ra một quyển sách, ném nó cho tôi rồi bảo. “Mở ra xem bên trong có cái gì?”
Đấy là một cuốn sách đóng chỉ rất cũ, trang giấy đã ngả ố vàng hết nhưng vẫn rất chắc chắn, muốn xé cũng không rách. Cuốn sách dày chừng hai ngón tay, không nặng lắm.
Tôi lẩm bẩm không biết lại cái gì nữa đây rồi lật cuoonc sách ra. Kỳ quái là bên trong một chữ cũng không thấy.
“Ngươi thấy trong sách viết gì?” Chú hai hỏi.
“Trong này có chữ nào đâu.” Tôi đáp.
“Ngươi thực sự không nhìn thấy chữ bên trong?”
Tôi sững người. “Trong này có viết chữ sao?”
Để cẩn thận, tôi lật tới lật lui từ đầu đến cuối một hồi nhưng vẫn không thấy có gì, tất cả đều trống trơn. Chú hai lại gần cầm cuốn sách rồi nói.
“Vô Tư Đạo thư quả nhiên khác thường, chỉ có người khai khiếu rồi mới có thể nhìn được. Xem ra trước tiên phải mở khiếu cho ngươi.”
Tôi mơ hồ. “Vô Tự Đạo thư là cái gì? Khai khiếu là cái gì? Ngươi có thể nhìn thấy chữ trong cuốn sách này sao?
“Ta ư?” Chú hai cười thành tiếng. “Ta cũng không nhìn thấy.”
“Vậy rốt cuộc nó là cái gì?”
Chú hai khoát tay áo. “Sau này ngươi sẽ rõ, bây giờ phải làm cho ngươi một việc đại sự đã.
Tôi bỗng nhớ tới Đào Hoa.
“Không phải ngươi đã nói sẽ để ta cưới Đào Hoa sao? Chúng ta lại đi kết thông gia ư? Ca ca nàng ấy...”
“A, không cần. Ta đã nói rồi, Lần này Đại Quân Tử sẽ chủ động tìm tới xin ngươi cưới muội muội của hắn. Ngươi xem, không phải hắn đã tới kia rồi sao?”
Chú hai nhìn ra cửa chép miệng. Tôi ngẩng đầu lên thì quả nhiên thấy hai vợ chồng Đại Quân Tử xách theo bao lớn bao nhỏ đựng đồ đi vào nhà.
Cái gì thế này?