Chương 20 : Ảo cảnh
Trong không gian thí luyện Mạc Thiên lúc này đang đứng trên bậc thang thứ mười hai mắt nhắm nghiền không có một động tĩnh, bên cạnh Mạc Thiên là một thiếu niên đang đứng im như vậy thì đột nhiên biến mất thiếu niên xuất hiện ở quảng trường rất hoang mang nhìn xung quanh.
"Không phải ta đã trở lên vô địch thế gian sao sao lại ở đây, sức mạnh của của ta đâu".
Thiếu niên thẫn thờ nói, thiếu niên cũng là đệ tử Hắc Thiên tông cũng nhập thân vào cơ thể này vẫn chưa hoàn hồn thì xung quanh thiếu niên bắt đầu biến đổi từng sự vật đều biến thành những con quái vật kinh khủng nhìn chằm chằm thiếu niên vô cùng thèm thuồng.
" Ăn hắn, hắn không phải. Ăn hắn, hắn không phải...".
Hàng loạt âm thanh vang lên khiến thiếu niên vô cùng sợ hãi, thấy bọn chúng đến càng gần thiếu niên bạo nộ sử dụng võ kỹ t·ấn c·ông bọn quái vật nhưng không có tác dụng, rất nhanh thiếu niên bị chìm trong miệng quái vật.
"Ta không muốn c·hết a, ta là đệ tử Hắc Thiên tông tương lai sáng lạng ta không muốn c·hết a!!!".
Thiếu niên kêu gào trong bất lực cả cơ thể bị bọn quái vật từng miếng ăn mất.
Ở trên quảng trường vẫn còn những đệ tử nhập thân vào chưa đi lên thí luyện thấy thiếu niên gào thét một mình ở đó rồi cơ thể thiếu niên từng miếng biến mất khiến cho bọn họ kh·iếp sợ không thôi, bọn họ bây giờ phải chơi một trò đỏ đen bởi vì bọn họ không biết được cơ thể này trước đây có thông qua thí luyện không, có thể đi đến đây những đệ tử này có thể phần nào đó đoán ra chân tướng thế giới này.
Trong Linh Bài điện ở Hắc Thiên tông tông chủ và các vị trưởng lão đang một mặt khó coi nhìn đống linh bài bị vỡ vụn ở dưới đất, mỗi một linh bài vỡ là một đệ tử m·ất m·ạng.
" Bẩm tông chủ đã có một phần năm linh bài của các đệ tử tham gia bí cảnh bị vỡ rồi".
Trưởng lão trông Linh Bài điện cung kính nói với tông chủ
"Còn hai người kia thế nào".
" Hai người kia vẫn an toàn".
Nghe vậy tông chủ thở dài một hơi hai người bọn họ đều có thể kế thừa Hắc Long nhất mạch nếu xảy ra chuyện gì thì hắn cũng không thể thoát trách nhiệm.
Quay lại Mạc Thiên bây giờ đã năm năm trôi qua Mạc Thiên càng lớn hơn võ nghệ cũng cao cường rất nhiều, thiếu niên mười bảy tuổi nay đã tham gia quân ngũ dùng võ lực xuất xắc của mình trở thành một thống lĩnh lãnh đạo cả một đội hơn nghìn quân.
Hiện nay, giữa Nam quốc với hai nước láng giềng xảy ra xung đột khiến cho cha của Mạc Thiên là trấn quốc đại tướng quân phải đích thân ra chiến trường điều binh đánh trận.
Một ngày đang ở trong phủ luyện võ thì nhận được một tin xấu, cha của Mạc Thiên b·ị t·hương nặng do q·uân đ·ội hai nước là nước Xiêng và Hạ một nước giáp phía tây bắc một nước giáp phía tây nam liển thủ phục kích đại tướng quân khiến b·ị t·hương nặng đang được đưa về kinh đô.
Nghe tin tức này Mạc Thiên sắc mặt âm trầm.
"Ta sẽ đích thân lên chiến trường".
" Vâng thiếu gia".
Binh sĩ báo tên lập tức chạy đi chuẩn bị, nghe thấy tin con trai của mình muốn đích thân lên chiến trường mẫu thân của Mạc Thiên vội chạy đến chỗ Mạc Thiên.
"Thiên nhi con là muốn lên chiến trường sao?".
" Đúng vậy thưa mẫu thân".
"Mẫu thân cũng không cấm cản con, tuy con võ công cao cường nhưng nhất định phải cẩn thận chỉ cần con an toàn là tốt rồi".
" Con biết rồi mẫu thân".
Ôm mẫu thân của mình một cái rồi Mạc Thiên quay người ra khỏi phủ ngựa đã được chuẩn bị sẵn, mang theo một nghìn thân binh của mình Mạc Thiên đi ra chiến trường.
Ba tháng sau khi đến chiến trường Mạc Thiên đã lập đại công lấy đầu tướng quân nước Xiêng khi đang t·ấn c·ông thành nước Nam khiến cho quân địch ta tác bỏ chạy được bổ nhiệm làm thiếu tướng.
Hai năm sau Mạc Thiên liên tục chinh chiến đánh lui hai quân chấm dứt ý nghĩ xâm lược của hai nước láng giềng, về kinh Mạc Thiên được Hoàng đế đích thân sắc phong chức vị tướng quân còn tứ hôn cho công chúa Thiên Dương.
Một năm sau hôn lễ thực hiện cả nước đều chúc mừng cho một mối lương duyên đẹp, kết hôn được một năm thì Thiên Dương công chúa mang thai sau đó sinh hạ được một cô con gái, Mạc Thiên chính thức được làm cha tuổi hai ba.
Cuộc sống cứ thế yên bình trôi qua năm năm nước Nam bây giờ đã hùng mạnh Hoàng Đế có ý định xâm chiếm nước khác đã lần nữa ra chiến trường, Mạc Thiên dũng mãnh vô cùng võ công lại cao siêu chỉ sau năm năm đã đánh cho nước Xiêng đầu hàng khiến cho Hoàng Đế nước Hạ sợ hãi phải tiến cống nước Nam để yên bình.
Sau đó một thời gian ngắn nước Nam chỉnh đốn lại q·uân đ·ội tiếp tục đánh Hạ với lý do trả thù nước Hạ vì đã từng đem quân đánh nước Nam, khi Mạc Thiên tròn ba mươi năm tuổi nước Hạ b·ị đ·ánh bại Mạc Thiên được mọi người ví như chiến thần được phong trấn quốc đại tướng quân thay thế cho phụ thân, cha Mạc Thiên bây giờ đã nghỉ ở nhà dưỡng già.
Cuộc sống cứ như thế tốt đẹp qua mười năm cha Mạc Thiên do v·ết t·hương cũ bệnh nặng q·ua đ·ời, sau đó ba năm mẹ của Mạc Thiên vì quá suy sụp mà cũng ra đi theo, Mạc Thiên bây giờ cũng đã bước vào tuổi trung niên con cái cũng lấy chồng lấy vợ hết trong căn phủ cũ chỉ còn hai người Mạc Thiên và Thiên Dương sống với nhau một cách bình đạm.
Thời gian cứ thế trôi đi năm Mạc Thiên bảy mươi tuổi vợ mất hắn lại sống một mình tiếp tục, thỉnh thoảng chơi đùa với cháu chắt còn Hoàng Đế đã đổi qua mấy đời.
Năm chín mươi tuổi Mạc Thiên ốm nặng chỉ nằm tại chỗ được xung quanh là con gái và con trai của bản thân bây giờ cũng đã là ông lão bà lão còn có rất nhiều con cháu đều đứng xung quanh nhìn Mạc Thiên rất buồn bã, bọn họ từ nhỏ lớn lên đã luôn bám lấy Mạc Thiên, thấy như vậy Mạc Thiên cảm thấy rất sung sướng nhìn mọi người xung quanh.
"Cảm ơn tất cả mọi người, cảm ơn cha mẹ và vợ của ta những người đã mất đã giúp ta thực hiện một giấc mơ mà ta đã từng rất ước nguyện, có lẽ đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi, ta còn có việc bản thân ta phải làm".
Mọi người xung quanh đều rất mờ mịt không hiểu Mạc Thiên đang nói gì nhưng đến khi từ tạm biệt vang lên tất cả xung quanh đều dừng lại dần dần mọi thứ bắt đầu sụp đổ vỡ thành từng mảnh như trăng trong nước, Mạc Thiên lúc này cảm thấy tinh thần bản thân như thăng hoa cả cơ thể như bay lên khi hắn mở mắt ra hắn đã leo lên bậc thứ mười một.
Những giọt nước mắt chảy trên mặt Mạc Thiên nhưng rất nhanh đều tan biến.
" Tuy chỉ là ảo nhưng đối với ta đó đã từng là ước mơ cả đời của ta nhưng ta bây giờ đã khác bây giờ ta có mục tiêu mới ta sẽ làm tất cả để hoàn thành mục tiêu của bản thân".
Nghĩ trong đầu như vậy Mạc Thiên một mặt kiên định, bước lên bậc này Mạc Thiên nhẹ cả người hắn biết lần này hắn thành công cơ thể này đã từng thông qua vòng thí luyện này, Mạc Thiên cảm giác được linh thức của bản thân đã tăng lên rất nhiều nhưng bị nơi này hạn chế nên không biết tăng bao nhiêu, không suy nghĩ nhiều để đến đâu thì đến Mạc Thiên bắt đầu leo lên các bậc tiếp theo.