Chương 21 : Thông quan
Mạc Thiên tiếp tục leo lên bậc thang nhưng từ bậc thứ mười một trở đi trọng lực bắt đầu tăng dần càng lên cao trọng lực đè lên người Mạc Thiên càng lớn nhưng cũng không làm khó được Mạc Thiên, bây giờ Mạc Thiên trên người tỏ ra vô cùng trầm ổn tuy chỉ trải qua cuộc sống phàm nhân gần trăm năm nhưng đã giúp Mạc Thiên có đạo tâm kiên định hơn, cả lý trí trở lên kiên định hơn.
Leo đến bậc bảy mươi trọng lực lúc này đã tăng lên bảy lần khiến mỗi bước đi đều phát ra tiếng cót két của xương cốt nhưng Mạc Thiên vẫn cắn răng không kêu một tiếng động bước đi lên càng ngày cơ thể Mạc Thiên càng đau đớn nhưng Mạc Thiên không sử dụng tý linh khí nào chỉ sử dụng cơ thể bước đi để tôi luyện ý chí của bản thân.
Đến bậc chín mươi cơ thể Mạc Thiên đã nhiều chỗ chảy máu, da thịt rách ra có chỗ còn hở cả xương trắng hếu cải hai chân đều tím ngắt, Mạc thiên bây giờ đã không còn cảm thấy chân của mình nữa hắn chỉ biết cứ thế mà trèo lên bậc thang thôi.
Đến bậc thứ chín mươi chín cả người Mạc Thiên đã quỳ sát xuống đất hai chân rách toác ra máu chảy lênh láng, miệng mũi và mắt đều có máu chảy ra liên tục không ngừng lưỡi đã bị Mạc Thiên cắn đến nát cả đầu lưỡi, Mạc Thiên bắt đầu gian nan bò lên bậc một trăm cả người bây giờ đều dựa vào ý chí để chống đỡ cuối cùng Mạc Thiên cũng leo lên bậc một trăm toàn bộ trọng lượng đều tan biến cả cơ thể Mạc Thiên gục xuống ý thức dần chìm vào bóng tối.
Một luồng ánh sáng nhu hoà bao quanh cơ thể Mạc Thiên khiến toàn bộ thương thế trên người hắn dần khôi phục hoàn toàn Mạc Thiên mở mắt ra ngồi bật dậy nhìn xung quanh nhưng chỉ có vài người đang ngồi tĩnh dưỡng, nhất là vài người lên sau Mạc Thiên bọn họ nhìn Mạc Thiên như nhìn quái vật vậy leo lên được đây mà không dùng tý linh khí nào.
Không để ý ánh nhìn xung quanh Mạc Thiên ngồi tĩnh tâm lại đây đối với hắn là đại cơ duyên từ lúc tu luyện tới nay bản thân chưa gặp khó khăn mấy nhưng những thí luyện này giúp bản thân trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhìn xung quanh chỉ có vài người lên được đây Mạc Thiên cảm thán trong lòng.
"Tuy lần này mở rộng tuyển chọn nhưng Thiên Uyên thánh tông dù sao cũng là tông phái đứng đầu làm sao có thể tùy tiện chọn đệ tử được".
Một giờ sau trạng thái Mạc Thiên đã đạt tốt nhất nhìn thấy mọi người bước lên bậc 101 đều biến mất không thấy gì nữa ánh mắt Mạc Thiên nheo lại.
"Lại là trận pháp sao?".
Tự hỏi trong lòng sau đó Mạc Thiên bắt đầu bước tiếp lên, vừa trèo lên bậc tiếp theo hiện ra trước mắt Mạc Thiên là một sa mạc rộng lớn nhìn không thấy bờ bến trong đầu Mạc Thiên có một âm thanh vang lên bảo hắn đi thẳng, nghe vậy Mạc Thiên bắt đầu đi về phía trước.
Bước đi trên sa mạc rộng lớn Mạc Thiên từng bước một bước đi không thấy đích đến nhưng Mạc Thiên biết thí luyện Thiên Uyên thánh tông càng ngày càng khó nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc, ba ngày sau Mạc Thiên vẫn đi bộ về phía trước cơ thể của hắn là luyện khí tầng bảy vẫn có thể duy trì được cho đến mười ngày sau linh khí trong cơ thể Mạc Thiên đã khô cạn bây giờ Mạc Thiên chỉ có thể sử dụng sức lực của cơ thể.
Cứ thế đi thêm năm ngày nữa cơ thể Mạc Thiên gần như kiệt quệ không có linh khí để bổ sung làm Mạc Thiên trông rất hốc hác cả người cũng nhỏ đi một vòng, hắn bây giờ chỉ biết bước về phía trước không biết bao lâu sau xung quanh Mạc Thiên xuất hiện rất nhiều ốc đảo còn có những tòa thành rất lơn, thấy vậy Mạc Thiên nhìn lại.
"Bên đó nhất định có nước với đồ ăn có thể giúp ta".
Đang định quay chân sang chỗ đấy thì Mạc Thiên khựng lại.
" Nơi này là sa mạc hoang vu lấy đâu ra những thứ đó".
Mạc Thiên nhắm mắt lại một lúc sau đó mở mắt ra, đôi mắt trở lên thanh minh hơn nhìn lại thì ốc đảo hay toà thành đều biến mất chỉ còn lại những cồn cát nằm đó, Mạc Thiên lại tiếp tục đi tiếp không biết bao lâu sau đột nhiên Mạc Thiên cảm thấy nóng cả người nhìn lại xung quanh là cả một biển lửa xung quanh bản thân mà bây giờ cơ thể Mạc Thiên đã khôi phục toàn trạng thái.
Nhìn biển lửa mênh mông Mạc Thiên thở dài.
"Cái thí luyện này đúng là biến thái a, ta chỉ là một cái luyện khí kỳ nhỏ nhoi có cần phải làm vậy không a!!".
Tuy trong đầu nghĩ thế nhưng Mạc Thiên vẫn tiếp tục đi về phía trước nhiệt độ càng đi càng tăng lên đến mức Mạc Thiên phải dùng linh khí bao bọc lại cơ thể, dần dần linh khí trong cơ thể Mạc Thiên dần dùng hết một cảm giác nóng ấp tới khiến Mạc Thiên nhảy dựng lên quần áo bị đốt sạch chỉ còn một thiếu niên t·rần c·huồng đứng giữa biển lửa, thấy cơ thể của mình đỏ ửng do nóng quá Mạc Thiên cắn răng đi về phía trước.
Càng đi cơ thể Mạc Thiên càng xuất hiện nhiều vết bỏng từ bàn chân đến toàn bộ cơ thể chỗ nào cũng bị bỏng mà lửa càng ngày càng nóng bây giờ Mạc Thiên như là một hỏa nhân đang đi giữa biển lửa, đi được một thời gian da thịt của Mạc Thiên đã bị đốt sạch thành tro bụi chỉ còn lại một bộ xương khô bị nung nóng đỏ bừng đang di chuyển toàn bộ mọi bộ phận khác đã bị đốt sạch khiến cho Mạc Thiên lúc nào cũng chịu nỗi đau thiêu đốt liên tục như t·ra t·ấn tuy nhiên ý thức của Mạc Thiên luôn được một sức mạnh thần bí nào đó bảo hộ không bị mất đi khiến cho Mạc Thiên gần như bị điên nhưng hắn vẫn cố chịu đựng nếu là người bình thường thì đã bị r·ối l·oạn ý thức.
Khi bộ xương của Mạc Thiên dần bị đốt thành tro tàn thì một cảm giác không gian quay cuồng lại xuất hiện, Mạc Thiên lúc này đã lành lặn lại đang nằm trên một hòn đảo xung quanh toàn là màu đen như mực chỉ có ở phía trước có một cây cầu bằng ánh sáng mập mờ nối tới chỗ không biết.
Mạc Thiên ngồi dậy nhìn thấy như vậy hắn biết lại tiếp túc thí luyện tiếp.
"Hy vọng đây là lần cuối".
Mặc dù cả cơ thể được hồi phục sau mỗi lần nhưng tinh thần cũng cảm thấy mệt mỏi rồi, bước vào cây cầu ánh sáng Mạc Thiên có cảm giác bản thân đang bước trên mây vậy, lần này Mạc Thiên đã đi được một lúc nhưng vẫn không thấy bất cứ sự việc gì xảy ra chỉ thấy xung quanh tối đen như mực, Mạc Thiên cứ thế bước đi không biết bao nhiêu thời gian vẫn không thấy điểm cuối cùng.
Thời gian dần trôi Mạc Thiên bây giờ khuôn mặt đã kiên nghị hơn trước râu tóc dài luộm thuộm cũng không cắt đi, Mạc Thiên cứ thế đi thôi không biết thời gian là gì, dần dần Mạc Thiên già đi hắn vẫn cứ bước đi trong lòng có một kiên định đi đến cuối cùng, lúc này Mạc Thiên đã là một ông lão da nhăn nheo nhưng vẫn không dừng bước, luyện khí kỳ chỉ có thể sống đến 120 tuổi rất ngắn ngủi nên bây giờ Mạc Thiên có thể cảm nhận được đại nạn của mình sắp đến nhưng trong đầu hắn có một thanh âm thôi thúc hắn đi tiếp không được dừng lại dù biết rằng đây là thí luyện, chỉ cần hắn dừng lại hắn sẽ thất bại.
Khi Mạc Thiên mắt đã dần nhắm lại không còn sức để mở nữa khi này trước mặt xuất hiện một điểm sáng Mạc Thiên cố gắng dùng những sức lực cuối cùng chạm vào ánh sáng, cả người Mạc Thiên hư thoát nằm xuống xung quanh bây giờ đã là bậc thang thứ một nghìn.