Chương 19 : Thí luyện
Đúng lúc Mạc Thiên đang nghĩ thì trên bầu trời xuất hiện một vết rách khổng lồ, từ trong đó dần dần bay ra một hòn đảo từ trên hòn đảo đó một cầu thang khổng lồ không biết bao nhiêu bậc dần tạo thành cắm thẳng vào giữa quảng trường Mạc Thiên đang đứng, trên bầu trời xuất hiện một trung niên nhân mặc trường bào màu xanh.
"Sau đây ta sẽ nói cách thức tham gia chỉ cần các ngươi có thể đi lên trên đảo này thì có thể nhập tông, dưới đây là một nghìn bậc thang các ngươi tự trải nghiệm đi, à thêm một điều nữa độ khó sẽ phụ thuộc vào tu vi vì vậy tu vi thấp hay cao đều như nhau".
Nói xong trung niên nhân bay vào trong đảo, ở dưới những người tham gia đều rất kinh ngạc không ngờ lại tuyển chọn kiểu này, thiếu niên họ La đi đến cạnh Mạc Thiên.
" Hạ huynh lần này đối với chúng ta chính là thiên đại cơ duyên a lần này không phân biệt tu vi đối với mấy người luyện khí kỳ chúng ta tuyệt đối là việc tốt a".
"Đúng vậy La huynh lần này đối với chúng ta chính là thiên đại cơ duyên a, La huynh chúng ta cũng lên tranh thủ thời gian đi thôi".
" Được đi thôi, chúc Hạ huynh may mắn".
"Um".
Nhìn lên các bậc thang cao bằng bản thân vươn tay lên Mạc Thiên đi đến trước cầu thang, đã có rất nhiều người đang trèo lên trong mắt Mạc Thiên những người này có người một hơi trèo liên tục mấy bậc nhưng có người mới leo được vài bậc thì đứng bất động ở đó không biết bị làm sao.
Thấy vậy Mạc Thiên cũng bắt đầu đi đến đến trước cầu thang rồi trèo lên bậc đầu tiên, vừa trèo lên bậc đầu một cảm giác áp bách đè lên người Mạc Thiên nhưng với mức độ này không là gì đối với Mạc Thiên, rất nhanh Mạc Thiên trèo lên bậc thứ hai áp lực cũng chỉ tăng lên một ít.
Một lúc sau Mạc Thiên leo lên đến bậc thứ chính trước mặt Mạc Thiên là bậc thứ mười hắn đã thấy rất nhiều người đi lên đó sau đó biến mất có thể do họ không vượt qua được lên bị truyền tống ra, bước lên bậc thứ mười tất cả không gian xung quanh đều thay đổi bản thân Mạc Thiên bây giờ là một đứa trẻ đang còn trong tã khóc oa oa.
"Con của mẹ, mẹ thương đừng khóc nữa".
Một mỹ phụ nhân dịu dàng ôm Mạc Thiên lúc nhỏ lên, tuy bây giờ ý thức vẫn rõ ràng nhưng Mạc Thiên vẫn không dừng được bản năng muốn khóc của mình, nhìn người mẹ trước mặt Mạc Thiên cảm thấy trái tim mình thật ấm áp, đang dỗ dành Mạc Thiên thì bên ngoài một âm thanh hùng hậu vang lên.
"Ta về rồi đây".
"Phu quân chàng về rồi mau vào xem nhi tử của chúng ta có lẽ nó nhớ chàng đấy".
"Haha, nhi tử bảo bối của ta đương nhiên là nhớ người phụ thân này rồi".
Mỹ phụ nhân đưa Mạc Thiên cho người đàn ông trung niên nhân bế, nhìn thấy người trung liên nhân này râu quai nón rất là rậm Mạc Thiên có xúc động vươn tay muốn bắt khiến cả hai người đều cười thấy vậy Mạc Thiên cũng cười theo.
Cứ như vậy năm này qua năm khác, tháng này qua tháng khác rồi ngày qua ngày bốn mùa cứ thế luân chuyển, Mạc Thiên bây giờ đã là một thiếu niên mười hai tuổi cao lớn khỏe mạnh.
Trên một cánh đồng cỏ rộng lớn thiếu niên đang cưỡi ngựa hai tay giương cung ngắm về phía một con trâu đang đứng đằng xa, thiếu niên thả tay một mũi tên găm thẳng vào đầu con trâu khiến nó nằm dãy dụa một lúc rồi c·hết, thiếu niên chính là Mạc Thiên hiện tại đã qua mười hai năm Mạc Thiên đã lớn trở thành một thiếu niên thiên tài rất giỏi võ đạo.
Mạc Thiên bây giờ là con trai của trấn quốc đại tướng quân mẹ là quận chúa của Nam quốc, từ nhỏ đến lớn Mạc Thiên học gì cũng nhanh từ văn học đến võ đạo đều là trong mắt mọi người thiếu niên thiên tài.
Đi đến trước cửa phủ Mạc Thiên cảm thấy lao lao, mỗi khi ra ngoài về nhà Mạc Thiên đều cảm thấy rất thoải mái không phải lo lắng việc ăn uống được gặp cha gặp mẹ.
"Tham kiến thiếu gia".
Thấy Mạc Thiên về hai người canh cổng lập tức chào, Mạc Thiên gật đầu tỏ ý chào một cái sau đó bước vào trong phủ lập tức chạy đến chỗ mẹ mình hô.
" Mẫu thân hôm nay ăn gì? hài nhi hôm nay đã săn được một con trâu lớn a".
"Thiên nhi con mau đi tắm rửa đi, hôm nay mẹ đã nấu những món con thích rồi chỉ cần đợi cha về chúng ta cùng dùng bữa".
" Vâng mẫu thân".
Nói xong thiếu niên chạy thẳng về phòng của mình, bồn tắm đã được thị nữ chuẩn bị sẵn sai khi tắm xong Mạc Thiên thay một bộ quần áo sạch sẽ chạy ra ngoài, mặc dù Mạc Thiên bây giờ đã lớn nhưng khi về nhà hắn vẫn như một đứa trẻ vậy.
Lúc này bên ngoài Hắc Thiên tông phân tông chỗ ý niệm Linh Tàng lão tổ đang tĩnh tọa đột nhiên mở mắt ra.
"Có thứ gì đó khiến ta cảm thấy nguy hiểm".
Lập tức Linh Tàng lão tổ thả linh thức ra toàn bộ Hắc Thiên tông nhưng không phát hiện, thấy vậy linh thức lão tổ kéo dài hơn đến hơn trăm nghìn cây nhưng không thấy thứ gì làm mình cảm thấy nguy hiểm, đang quan sát thì Linh Tàng lão tổ nhớ ra điều gì đó lập tức xuất hiện ở cửa vào Thiên Uyên bí cảnh phía trên một cảm giác nguy hiểm nhàn nhạt từ trong phát ra khiến sắc mặt Linh Tàng rất khó coi, hắn biết chắc trong bí cảnh đã xảy ra chuyện mà Mạc Thiên ở lại đây ba tháng chính là ý của hắn muốn Mạc Thiên tham gia bí cảnh.
Nếu bây giờ cưỡng chế xông vào sẽ khiến bí cảnh sụp đổ các đệ tử trong đó sẽ c·hết hết.
" Haiz, hy vọng tên tiểu tử đó không sao".
Nói xong Linh Tàng lão tổ ẩn vào hư không.
Trong thiên uyên bí cảnh hiện tại chỉ còn khu rừng vô cùng yên tĩnh với vật hình thoi treo lơ lửng trên không trung tuy nhiên vật thể hình thoi đã bị một luồng khí đen bao trùm gần hết chỉ còn một phần ba lộ ra, đột nhiên một âm thanh âm trầm vang lên.
"Haha, Thiên Uyên ngươi sắp bị ta đồng hoá hết rồi đến lúc đó xem ai có thể làm gì được ta".
" Hừ Mộng chủ ngươi nằm mơ đi có ta ở ngươi đừng hòng thoát ra".
Trên vật thể hình thoi mỗi bên phát ra một âm thanh như một con người bị tâm thần phân liệt vậy, bên bị khí đen bao phủ đột nhiên sôi trào lên khí đen phát ra xung quanh một con mắt được hình thành đó là con mắt vô cùng kinh khủng nửa bên đỏ như máu nửa bên đen như vực sâu nhìn xuống bí cảnh đột nhiên bầu trời bí cảnh nứt ra, hàng trăm vết nứt hình thành từ trong đó bay ra rất nhiều tà ma bọn chúng gầm rú bay ra khắp toàn bí cảnh.
Khi con mắt đó nhìn xuống toàn bộ cây cối bắt đầu biến khô quắt, yêu thú dần dần trở lên hung dữ cả cơ thể trở lên to một vòng phát ra tiếng gầm rú dữ tợn, toàn bộ bọn chúng đều biến th·ành h·ung thú rồi lao vào cắn g·iết lẫn nhau.
"Mộng chủ ngươi làm cái gì".
Bên không bị hắc ám bao phủ bộc phát ra năng lượng vô cùng mạnh muốn ép bên còn lại.
"Haha, Thiên Uyên ngươi gào cái gì chỉ là một tầng đề phòng thôi mặc dù thí luyện không gian của ngươi đã bị ta xâm lấn phần lớn nhưng cũng không thể đề phòng có tên nào tốt số thông qua a! hahahaha".
Rất nhanh bên khí đen bị áp chế vào trong vật hình thoi, nó lại im lặng nằm giữa không gian.
" Haiz!".
Một âm thanh thở dài mang theo chút buồn bã vang lên cả bí cảnh chỉ còn lại đám hung thú cắn xé lẫn nhau còn bọn tà ma biến mất không thấy tung tích.