Chương 18: Vở kịch bắt đầu
Theo chân nha hoàn đi đến sảnh chính hiện ra trước mắt Mạc Thiên là một bàn tròn bằng gỗ bên trên bày năm cái chén trà nóng hơi vẫn còn bay lên, ngồi ở chủ vị là một vị trung niên nhân mặt rất uy nghi không biết đang suy ngẫm gì, bên phải là một vị trung niên mỹ phụ dung mạo xinh đẹp nhưng trên người toát ra vẻ thành thục rất yêu chiều nhìn Mạc Thiên còn bên trái là một thằng nhóc khoảng năm tuổi đang ngồi nghịch một con rối búp bê thỉnh.
Nhìn khung cảnh trước mắt Mạc Thiên cảm thấy có gì đó rất quái dị, không nghĩ nhiều Mạc Thiên đi đến trước chỗ của mình nhìn phụ mẫu trước mặt cúi người.
"Hài nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân".
" Ngoan ngoan, con trai ngoan của ta mau ngồi xuống đây uống trà đi".
Mỹ phụ nhân một mặt vui vẻ nhìn Mạc Thiên nói còn phụ thân vẫn một mặt uy nghiêm ngồi đấy không nói gì.
Mạc Thiên ngồi xuống vị trí của mình nhìn kẻ là đệ đệ của mình vẫn không để ý gì xung quanh vẫn ngồi chơi búp bê, thấy vậy phụ thân nhìn đệ đệ.
"Tiểu bảo cất đồ chơi đi đại ca của con đã đến rồi".
Đứa trẻ có vẻ rất nghe lời lập tức cất búp bê đi ngồi thẳng người nhìn lên mọi người như một ông cụ non, nhìn quang cảnh bốn người gia đình chung một bàn như này Mạc Thiên cảm thấy có chút ấm áp có thể do từ bé bản thân không có gia đình nếu như loại bỏ yếu tố mẹ thì một mặt không bao giờ hết cười nhìn mình, bố thì lúc nào cũng uy nghiêm còn đệ đệ thì một mặt ngây ngô cả ba đều nhìn chằm chằm Mạc Thiên như là muốn ăn tươi nuốt sống Mạc Thiên.
Không chịu nổi bầu không khí này Mạc Thiên vội đứng lên.
" Hài nhi xin phép cáo từ, đã đến lúc đi tham gia tuyển chon tông môn rồi".
"Hài tử của ta nhớ đi đường cẩn thận nha!".
Mỹ phụ nhân đứng lên vừa nói vừa sửa sang lại quần áo cho Mạc Thiên, cả ba người cùng tiễn Mạc Thiên đi ra ngoài cổng một chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn ở cửa rồi, cho đến khi Mạc Thiên lên xe nhìn lại vẫn thấy ba người nhìn mình chằm chằm khuôn mặt vẫn như vậy không hề thay đổi rất là quỷ dị.
Người lái xe là một lão già lưng gù đã ngoài sáu mươi tuổi hai tay khô quắp làn da nhăn nheo râu trắng phớ trên đầu đội một một chiếc mũ rơm suốt cả quãng đường đi không nói một câu.
Ngồi trong xe ngựa Mạc Thiên thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài xem xung quanh cảnh quan rất yên tĩnh, thỉnh thoảng cũng gặp nhiều người đi về cùng một hướng với bản thân nhưng trên đường Mạc Thiên để ý thấy tất cả mọi người đều không nói gì cứ như một bộ xác không có linh hồn chỉ biết đi theo bản năng.
Ngồi trong xe Mạc Thiên nghĩ lại bản thân bây giờ đang trong hoàn cảnh rất nguy hiểm chỉ cần lỡ mồm nói sai một câu là có thể bị ăn tươi nuốt sống mà bây giờ nguy hiểm nhất đối với Mạc Thiên là hắn không biết tên của của cơ thể này nếu như có ai hỏi thì sẽ bị lộ ngay.
"Haiz, đáng lẽ lên để cho người ta một ít ký ức a! Cái thế giới c·hết tiệt này".
Chửi bậy trong đầu một câu Mạc Thiên nghĩ còn những người khác như thế nào nếu hắn nhớ không nhầm theo hướng đi của luồng sóng đó thì khả năng cao cả bí cảnh sẽ bị bao phủ như vậy tất cả mọi người đều bị thu vào cái nơi này, không nghĩ linh tinh nhiều Mạc Thiên tập trung vào xem bản thân mình làm sao có thể vượt qua khốn cảnh này.
Sau năm giờ đi đường thì xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, tiếng lão già đánh xe vang lên.
" Thiếu gia đến nơi rồi".
Mạc Thiên bước xuống xe nhìn phía trước làm hắn kh·iếp sợ không thôi, trước mặt Mạc Thiên là một quảng trường rộng lớn đang đứng rất nhiều thiếu niên tầm tuổi hắn bây giờ nhưng đó không phải điều khiến hắn sợ hãi mà điều làn Mạc Thiên sợ hãi là trên bầu trời có rất nhiều hòn đảo lơ lửng trên không hòn đảo nhỏ nhất cũng phải vài nghìn mét còn hòn đảo to thì lấy thị lực của Mạc Thiên bây giờ không thể thấy hết được chỉ nhìn thấy một tý đáy của hòn đảo không biết nó to như thế nào, Mạc Thiên nhớ rằng trên đại lục này không có nơi nào trông như vậy.
"Thiếu gia nên vào trong rồi".
Đang thất thần thì tiếng lão đánh xe vang lên khiến Mạc Thiên hồi thần lại đi vào trong quảng trường, xung quanh Mạc Thiên bây giờ toàn là người, đúng lúc này một thanh niên lạ mặt đi đến chỗ Mạc Thiên.
" Hạ Hầu huynh cuối cùng huynh cũng đến rồi a để cho La mỗ phải đợi một thời gian không ngắn, đúng thật là chúng ta đã hẹn là sẽ gặp nhau rồi cùng đi mà đợi mãi không thấy huynh lên ta đã đi trước tuy nhiên ta không trách huynh đâu bởi vì ai bảo chúng ta là huynh đệ tốt a, hahaha".
Thiếu niên vừa nói một mình vừa cười to khiến cho mọi người xung quanh nhìn lại, Mạc Thiên một mặt đen lại nhìn thấy rất nhiều ánh mắt đổ về vội chuyển chủ đề.
"La huynh huynh có biết lần tuyển chọn này có điều gì cần lưu ý một tý không".
Trong lòng Mạc Thiên thở phào một hơi may mà có tên lắm mồm này nói cho bản thân biết tên nếu không về sau không biết làm thế nào, vừa nghe câu hỏi của Mạc Thiên thì tên họ La lại hớn hở nói.
"Hạ huynh không biết mấy ngày nay ta đã thám thính được lần này tuyển chọn đệ tử quy mô rất lớn a, Thiên Uyên thánh tông đợt này đang có đại động tĩnh a chỗ chúng ta cũng chỉ là một góc của đợt tuyển chọn này còn có rất nhiều nơi giống chúng ta, vì đợt tuyển chọn này đích thân Thiên Uyên thiên tôn đại nhân đã hạ lệnh cho tất cả tu sĩ trong thế lực không ai có thể chém g·iết nhau, hơn nữa không chỉ có thánh tông mà ngay cả Đại Thiên thánh triều cũng mời chào rất nhiều tu luyện giả tham gia bất kể tu vi, à đúng rồi ngay cả thánh tông bây giờ cũng mời chào cường giả còn chúng ta chỉ là hưởng lợi từ việc đó lên mới có cơ hội tham gia thánh tông tuyển chọn này a".
Nghe vậy Mạc Thiên cảm thấy kh·iếp sơ Đại Thiên thánh triều cái tên này hắn từng thấy qua trong sử sách ở Hắc Thiên tông, hơn hai triệu năm trước có một cái Đại Thiên hoàng triều tự xưng mình trước đó từng là thánh triều mà Thiên Uyên thánh tông tồn tại cùng thời đại với thánh chiều.
" Chẳng nhẽ bản thân bị đưa về quá khứ, không nhất định không phải quá khứ sẽ không như thế này vậy đây chắc chắn là một đoạn đã qua trong quá khứ".
Trong đầu Mạc Thiên rất rối bời nếu điều này xảy ra trong quá khứ thì tồn tại gì có thể tạo ra một thế giới như này, tồn tại đó chắc đã sống từ khi những sự kiện này xảy ra để trứng kiến hết thảy, một tồn tại từ vài triệu năm trước đến giờ vẫn còn sống khiến Mạc Thiên kh·iếp sợ không thôi.