Chương 17: Vào Thiên Uyên bí cảnh
Ba ngày sau trước cửa vào Thiên Uyên bí cảnh đang tụ tập rất nhiều đệ tử đứng đây thấp nhất đều là tu luyện khí bảy tầng cao nhất là luyện khí chín tầng, trong Thiên Uyên bí cảnh chứa một loại tinh thạch giúp tu sĩ có nâng cao khả năng tạo ra kim đan phẩm chất cao.
Kim đan được chia làm từ cửu phẩm đến nhất phẩm trên nhất phẩm còn có thiên đan trong truyền thuyết rất ít người đạt được, tuy bí cảnh Thiên Uyên có thể giúp tăng phẩm kim đan nhưng ở các đại tông đồ vật như vậy cũng không phải quý giá nên bí cảnh như này cũng không b·ị t·ông môn khác nhòm ngó.
Lúc này trước mặt đám đệ tử là một cái hồ rộng cả trăm mét mặt nước tĩnh lặng trong veo nhưng lại không thể nhìn thấy bên dưới như thế nào, ngay cả khi nhìn vào cũng không thấy phản chiếu bóng của mình, trên bầu trời một vị trưởng lão bay đến nhìn các đệ tử rồi lấy ra một tấm ngọc bội thả xuống giữa hồ.
Tấm ngọc bội không chìm xuống hồ mà nổi ở trên mặt nước, ánh sáng xanh từ miếng ngọc bội lan toả rồi bao phủ lấy toàn bộ mặt hồ.
"Bí cảnh đã mở mọi người có thể đi vào rồi".
Vị trưởng lão nói xong rồi bay đi khỏi, một số đệ tử biết nội tình lập tức nhảy vào trong hồ luôn thấy vậy các đệ tử còn lại cũng nhảy vào trong theo, Mạc Thiên cũng theo đám người nhảy vào trong liếc mắt nhìn mọi người xung quanh Mạc Thiên còn thấy được Lã Minh ở trong đó.
Nhảy vào trong hồ Mạc Thiên cảm thấy quay cuồng một lúc rồi thấy bản thân xuất hiện ở trước một con sông xung quanh đều là rừng rậm.
" Quả nhiên thể chất của ta ngay cả bí cảnh cũng không đo ra được".
Mac Thiên thầm nghĩ rồi nhìn xung quanh một hồi rồi men theo thượng lưu con sông chạy đi, trên đường đi Mạc Thiên gặp rất nhiều yêu thú nhưng chủ yếu đều là luyện khí kỳ đối với Mạc Thiên bây giờ thôn phệ không có nhiều tác dụng chỉ tốn thời gian của bản thân.
Trên đường Mạc Thiên gặp nhiều đệ tử đang cùng yêu thú chiến đấu nếu có đệ tử nào gặp nguy hiểm thì cũng sẽ ra tay giúp đỡ coi như đỡ nhàm chán, cũng từ những đệ tử mà bản thân giúp đỡ Mạc Thiên biết được ở trong bí cảnh này có một toà di tích thiên uyên thạch cũng từ di tích này mà ra, tuy nhiên di tích này cứ mỗi lần vào bí cảnh đều di chuyển ngẫu nhiên chỉ khi hiện ra mới xuất hiện dị tượng mới biết vị trí cụ thể.
Hai ngày sau, trước mặt Mạc Thiên là t·hi t·hể của một con hổ yêu trúc cơ sơ kỳ cả người b·ị c·hém thành nhiều mảnh còn Mạc Thiên đang chồng củi để đốt lửa, dạo gần đây Mạc Thiên rất có thiên phú với việc nướng thịt này tuốt mấy thanh gỗ thẳng rồi cắm thịt vào làm thành những thanh thịt xiên khổng lồ, tiện thể lấy ra gia vị bản thân đã mua được ở tông môn rắc lên đem lên nướng một mùi thơm bay lên khiến Mạc Thiên chảy nước dãi.
Chỉ vài phút sau Mạc Thiên đã đnahs chén toàn bộ con hổ đó, nằm nghỉ trên cành cây nhìn lên bầu trời đêm còn có thêm vài ngôi sao sáng làm cho Mạc Thiên cảm thấy rất thoải mái, thật diệu kỳ a.
"Trong toà bí cảnh này không chỉ có ngày đêm giao thoa mà còn có những ngôi sao sáng vậy, thế giới này đúng là tràn ngập nhiều điều mới mẻ, có phải chỉ cần ta không ngừng mạnh lên thì có thể làm được mọi thứ a!".
Mạc Thiên vừa cười nhẹ vừa nói một mình cứ như vậy ngắm nhìn bầu trời, một quang cảnh vô cùng yên tĩnh khiến người ta như muốn cứ sống ở đó mãi vậy.
Sáng hôm sau trời vừa chớm sáng một trận rung lắc cả bí cảnh xảy ra, tất cả mọi người đều kh·iếp sợ nhìn về một phía nơi đó một vật thể lạ đang từ dưới mặt đất chui lên đó là một khối hình thoi tám mặt màu đen bên trên có rất nhiều hoa văn kỳ lạ, kích thước của khối vật thể vô cùng to lớn cao hơn cả nghìn mét.
Trên tám mặt đột nhiên xuất hiện tám con mắt, các con mắt dần mở ra một con ngươi màu tím long lanh phát ra một luồng sóng xung kích đến toàn bộ bí cảnh, tất cả nơi sóng đi qua là người ở chỗ đó biến mất khi đến chỗ Mạc Thiên cũng làm Mạc Thiên biến mất luôn cả toà bí cảnh trở lên yên tĩnh chỉ còn khối khổng lồ trên bầu trời cùng với đám yêu thú chưa mở linh tính gầm rú.
Mạc Thiên mở mắt ra bản thân đang nằm trong một căn phòng sạch sẽ rộng rãi, từ giường, ghế tới bàn và mọi thứ đều là đồ cao cấp, đi đến trước gương Mạc Thiên phát hiện bản thân bây giờ dung mạo hoàn toàn khác lúc trước, bây giờ Mạc Thiên là một thiếu niên thanh tú mặt trắng trẻo cũng khá đẹp trai kèm với mái tóc dài buộc đuôi ngựa màu nâu.
Cảm nhận cơ thể chỉ còn luyện khí tầng bảy, thử vận dụng linh thức vẫn có thể vận dụng được nhưng bị thu lại chỉ còn mười mét, dò xét cơ thể của bản thân thì Mạc Thiên phát hiện đây không phải cơ thể của mình còn thức hải thì quả cầu màu đen vẫn còn đó.
"Rốt cuộc đây là truyện gì, có lẽ chỉ là giấc mơ, không thể là mơ sao bản thân lại cảm thấy thật như vậy".
Đang ngẫm nghĩ thì Mạc Thiên nhận thấy có người đi vào đó là một thiếu nữ.
"Thiếu gia người dậy rồi, mau ăn sáng rồi chuẩn bị đi tham gia tông môn tuyển chọn".
" Tông môn tuyển chọn gì cơ".
"Thiếu gia người không biết sao tông môn tuyển chọn a, tất cả mọi người trong phủ đều rất mong muốn ngài vào tông môn a. Thiếu gia không biết a, thiếu gia không biết a....".
Thiếu nữ nha hoàn lặp lại câu đấy liên tục miệng rách ra đến tận mang tai hàm răng sắc nhọn cả miệng há ra to hơn cả người Mạc Thiên, tay chân thiếu nữ biến thành hàng chục xúc ngọ nguậy liên tục bên trên đầy miệng nhỏ phát ra mùi thối vô cùng bao lấy cả người Mạc Thiên khiến hắn không thể cử động được, xung quanh tất cả bàn ghế giường chiếu đều biến mất trong mắt Mạc Thiên bây giờ thế giới này đều do quái vật cấu tạo thành từ từng ngọn cây cọng cỏ giờ đây cũng mọc ra miệng đầy răng nhọn, bầu trời bây giờ toàn những bứa thịt nhầy nhụa những ngọn mây trở thành những con quái vật đủ loại hình dạng vô cùng xấu xí, Mạc Thiên còn thấy có quái vật vô cùng khổng lồ to như cả ngọn núi, rất nhiều không thể đếm được tất cả bọn chúng đều nhìn chằm chằm Mạc Thiên.
" Hắn không biết, hắn không biết, hắn không biết, hắn không biết....".
Lúc này miệng của quái vật gần như chuẩn bị nuốt chửng Mạc Thiên thì đột nhiên linh quang lóe lên Mạc Thiên vội nói.
"Ta đùa ngươi thôi sao ta lại không biết được ngày quan trọng này chứ".
Vừa mới dứt lời Mạc Thiên cảm thấy cơ thể nhẹ hẳn mọi thứ xung quanh dường như trở lại như cũ, thiếu nữ trước mặt cũng trở lại như ban đầu vẫn tươi cười bảo mình ăn đi.
" Ta không đói, chúng ta đi thôi".
Mạc Thiên thử nói một câu trái với ý thiếu nữ để xem nhưng mọi thứ không có gì xảy ra.
"Phù".
Mạc Thiên thở ra một hơi nhìn thấy những thứ vừa nãy hắn cũng không muốn ăn cái gì.
" Được rồi thiếu gia vậy chúng ta đi đến gặp lão gia và phu nhân thôi".
"Uh, đi thôi".
Vừa đi vừa suy ngẫm.
" Tất cả những thứ ở đây toàn là quái vật và mình phải làm theo đúng lời nó, không nếu vậy mình từ chối vừa nãy chúng đã bạo phát, không phải lần đầu bản thân nói không biết thì chúng lại bạo tẩu, đúng rồi lúc đó nó nói tất cả đều mong chờ, mong chờ ta gia nhập tông môn sao?".
Nghĩ trong đầu một lúc kết hợp với việc vừa rồi nếu bản thân chấp nhận mọi việc đến tông môn thì mình sẽ an toàn còn những việc không ảnh hưởng đến mục tiêu chính thì sẽ không làm sao.
"Vậy thì đây chính là một vở kịch".
Đi gần đến nhà chính Mạc Thiên hiểu ra đây chính là một vở kịch đi đến mục tiêu sẵn có của nó nếu làm việc nào đó lệch quỹ đạo sẽ dẫn đến khủng bố, Mạc Thiên đang tham gia vở kịch với vô số diễn viên quái vật khác nếu mình diễn sai sẽ bị ăn ngay.