Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 99: Ba Trên Bốn Người, Chết!




     “A, đau quá, đừng đánh cái mông của cháu, thả cháu xuống nhanh lên. Hu hu hu, chị Lệ Man mau cứu em, cháu sai rồi, cháu không kêu nữa!”

Lần đầu tiên trong đời bị đánh mông, mà còn bị một người đàn ông đánh cái mông trước mặt nhiều người như vậy…Vân Phỉ chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể không ngừng cầu xin tha thứ.

Lúc này, Thượng Ất trong lòng cô không còn là một ông chú đẹp trai nữa mà là một ông chú ác ma đẹp trai. Không sai, thứ an ủi duy nhất bây giờ của Văn Phỉ chính là Thượng Ất rất đẹp trai. Bị một ông chú đẹp trai đánh cái mông dù sao cũng đáng ăn mừng hơn so với bị cái loại gorilla như Long Ba đánh.

“Nhanh thả tiểu thư Văn Phỉ xuống! Nếu không tôi giật điện chết anh!”

Nữ vệ sĩ Lệ Man thúc giục hồ quang điện như điên, trong ánh điện quang màu lam chớp động, cả người cô bộc phát khí thế khiến cho người ta giật mình. Nhưng không ai chú ý tới, Lệ Man giống như ma thần ấy vậy mà khóe mắt lại hơi ẩm ướt, dưới sự lo lắng và tự trách cực độ, cô hoàn toàn không có cách nào có thể khống chế tâm trạng của chính mình.

Lần thứ hai! Đây đã là lần thứ hai tiểu thư Văn Phỉ bị kẻ địch bắt giữ trong tay! Nếu như xem lần thứ nhất là chuyện ngoài ý muốn, nhóm người Lệ Man cũng không biết là Thượng Ất lại đột nhiên xâm nhập. Như vậy chuyện ở dưới mí mắt cô mà tiểu thư Văn Phỉ bị lột quần phải giải thích thế nào?

Là một vệ sĩ thề phải bảo vệ tốt tiểu thư Văn Phỉ, Lệ Man cảm thấy mình thật sự vô cùng thất trách. Cô muốn lột da Thượng Ất, chỉ có thế mới có thể xóa bỏ hoàn toàn nỗi sỉ nhục mà Thượng Ất mang tới cho cô! Chờ trong khoảnh khắc Thượng Ất buông tiểu thư Văn Phỉ ra, cô sẽ dùng dòng điện 2000 volt đâm xuyên trái tim Thượng Ất, nung nấu máu thịt toàn thân hắn, cuối cùng trước lúc đối phương chưa chết, lột bộ da hắn ra ngay trước mặt hắn!

Nhưng vào lúc này, cửa sổ trong phòng rốt cuộc không chịu nổi bị kiến cánh thoái hóa cắn xé, soạt một tiếng vỡ thành mấy mảnh. Hàng loạt kiến cánh tràn vào như thủy triều, Lệ Man tinh thần khẩn trương vung tay lên trong vô thức, lập tức một đạo hồ quang điện màu lam lóe qua, trong nháy mắt trong phòng bay lên một mùi hương thịt nướng nồng nặc. Chỉ trong giây lát, liền có mười mấy con kiến cánh thoái hóa bị điện giật chết tươi.

“Thật là lợi hại!”

Điền Ba và An Tinh Vũ cùng hít sâu một hơi. Lúc đầu cho rằng thực lực của Long Ba là khủng nhất rồi, không nghĩ tới cái cô vệ sĩ có vẻ thanh tú đẹp đẽ này lúc nổi giận cũng có thể khủng bố dọa người như vậy. Nếu đạo hồ quang điện này mà chém trên người bọn hắn, đảm bảo mạng nhỏ chỉ còn một nửa thôi. Nếu vận khí không tốt bị chém trúng chỗ hiểm, đoán chừng một cái mạng trong nháy mắt cũng sẽ đi tong luôn.

“Không đúng, những con kiến cánh này không giống như muốn ăn thịt người, mà ngược lại giống như muốn…chạy trốn?!”

Thượng Ất vẫn kẹp lấy Văn Phỉ không ngừng giãy dụa, cũng không lo lắng Lệ Man tấn công. Sự chú ý của hắn đặt toàn bộ lên người kiến cánh thoái hóa, những con côn trùng hung mãnh ăn thịt người này không biết lên cơn điên gì, sau khi đi vào chẳng những không tấn công nhóm người, ngược lại lách qua bọn họ mà chạy thục mạng vào bên trong tòa nhà.

Nhất định có thứ gì đó đang truy đuổi bọn chúng, hơn nữa nhìn tốc độ chạy trốn của lũ kiến cánh thoái hóa, thứ kia nhất định cách nơi này không xa!

“Mau cách xa cửa sổ một chút! Chúng ta lập tức rời khỏi nơi này! Đi mau!” Thượng Ất theo bản năng cảm thấy sự tình hơi không ổn, kẹp lấy Văn Phỉ muốn rời khỏi căn phòng ở tầng cao nhất này. Mà đúng lúc đó, một đạo hồ quang điện màu lam bổ xuống chỗ chỉ cách vài mét trước mặt hắn, Lệ Man dùng thanh âm tràn ngập tức giận hô to: “Không được đi, thả tiểu thư Văn Phỉ ra, nếu không tôi liền…A!”

Lệ Man vừa nói được nửa câu, đột nhiên có một cái bóng đen bay từ ngoài cửa sổ vào. Nhóm người vô thức nhìn qua, lập tức có một cỗ khí lạnh len lỏi từ đầu tới chân họ, đơn giản là họ không thể tin được một màn trước mắt này.

Là cái lưỡi! Một cái lưỡi dài khoảng năm sáu mét, không biết thăm dò vào trong phòng từ lúc nào, thừa lúc Lệ Man không chú ý mà cuốn ngang người cô, sau đó tùy ý cuộn một cái, Lệ Man giống như thanh xúc xích cuộn bên trong bánh mì, cuối cùng bị một cái miệng lớn kinh khủng cuối cái lưỡi một ngụm nuốt vào!

“Lệ Man!!”

Long Ba phát ra một tiếng gào thét bi phẫn, một màn này xảy ra quá đột ngột, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng. Ngược lại Tiểu Ngũ bên cạnh hắn phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt Lệ Man biến mất trong cái miệng lớn, thân hình người đàn ông trầm mặc này đột nhiên thoắt một cái, một cỗ sóng khí nổ tung trong không khí, sau đó cậu ta đã xuất hiện trước cửa sổ, gắt gao dùng tay bắt lấy hai chân Lệ Man, liều mạng lôi kéo!

Thật là nhanh!

Lông mày Thượng Ất nhíu lại, trong mắt lộ vẻ ngoài ý muốn thật sâu. Tốc độ này của Tiểu Ngũ thật sự là quá nhanh, mặc dù không nhanh bằng Thượng Ất bộc phát kinh khủng như lúc nãy nhưng cũng tuyệt đối không thể chậm hơn bao nhiêu.

Đây là một chiến sĩ cải tạo gen chú trọng gia tăng tốc độ, khó trách Long Ba đối mặt với uy hiếp của lựu đạn của An Tinh Vũ cũng không thèm quan tâm. Dựa vào loại tốc độ quỷ mị như thế này, chuyện Tiểu Ngũ cướp đi lựu đạn chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Mà một vệ sĩ khác tên Khiêu Tảo đâu?

Thượng Ất nhìn qua vệ sĩ cuối cùng, hắn phát hiện người đàn ông hơn ba mươi tuổi này đang dùng một loại tư thế quái dị ngồi xổm trên mặt đất. Hai chân của hắn chặt chẽ khép chặt, đầu gối hướng về sau không ngừng uốn lượn, cuối cùng dừng lại trở thành một hình dạng có góc độ vô cùng quái dị, giống như là loài côn trùng giỏi nhất về việc nhảy vọt trong tự nhiên, bọ chét.

Ngay sau đó một tiếng vang trầm truyền đến, thân thể Khiêu Tảo như một viên đạn rời khỏi nòng, dùng một tốc độ khó mà tin nổi bay ra ngoài cửa sổ. Trong nháy mắt sắp bay ra khỏi cửa sổ, hai chân Khiêu Tảo đột nhiên mở rộng, giống như hai thanh đao lưỡi liềm sắc bén, lấy khí thế mạnh mẽ chỉ tiến không lùi, một trước một sau nện lên cái miệng lớn, cái miệng lớn bị đau phát ra một trận tiếng kêu vang chấn động đất trời!

“Làm tốt lắm! Lệ Man cô cố chịu đựng, nhìn tôi giết chết cái thứ đồ chơi này!”

Mắt thấy tính mệnh Lệ Man dường như có thể cứu về, Long Ba tinh thần phấn chấn, không để ý tới gương mặt đau đớn kịch liệt, nhấc chân liền muốn xông lên vật lộn với quái vật. Nhưng mà chân của hắn vừa nâng lên, đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết của Khiêu Tảo truyền đến, chỉ thấy thân thể trên không của Khiêu Tảo run rẩy một trận, một cái đuôi bén nhọn như thương đột nhiên xuất hiện trên lòng ngực hắn.

Mẹ nó, là cái đuôi của con quái vật kia! Quái vật kia vậy mà dùng đuôi đâm xuyên ngực Khiêu Tảo, giống như que mứt quả mà nhấc toàn bộ thi thể Khiêu Tảo lên giữa không trung, mặc cho máu tươi phun ra bốn phía!

“Khiêu Tảo!”

Tiểu Ngũ trợn đến nứt mắt, tim đập như trống chầu. Thi thể của Khiêu Tảo ngay phía trên hắn, máu bay lả tả trên không trung như mưa to thấm ướt từ đầu đến chân cậu ta, khiến cậu ta cũng không biết rốt cuộc thứ chảy xuống từ khóe mắt mình là máu hay là nước mắt.

Trong bốn người, tình cảm của cậu ta và Khiêu Tảo là sâu đậm nhất, thậm chí còn thân hơn anh em ruột ba phần. Nhưng bây giờ, cậu ta lại trơ mắt nhìn Khiêu Tảo chết trước mặt mình. Bi phẫn khó nhịn được, đau đớn vô biên vô tận cuốn trôi tia lý trí cuối cùng của Tiểu Ngũ, cậu ta không suy nghĩ gì nữa, hai chân điểm trên đất một cái, tốc độ nhanh như điện xẹt lần nữa tăng lên, cả người vọt tới phía thi thể của Khiêu Tảo.

Tiểu Ngũ muốn cướp thi thể, cậu ta không thể chịu được kết quả sau khi Khiêu Tảo chết còn bị quái vật nuốt mất xác. Nhưng mà đúng lúc này, một cái bóng đen nhanh như điện xẹt đột nhiên mạnh mẽ xuất hiện, tốc độ mà Tiểu Ngũ tự hào, trước mặt cái bóng đen này lại giống như đứa trẻ tập tễnh tập đi, cậu ta thậm chí không kịp phản ứng, liền bị cái bóng đen quấn lấy, trong nháy mắt hướng về phía cái miệng lớn ngoài cửa sổ.

Trời ạ! Không thể có chuyện đó được!

Chứng kiến hết thảy, đám người Long Ba cũng không cách nào giữ vững tỉnh táo nữa, bọn hắn thấy rất rõ ràng, cái bóng đen quấn lấy Tiểu Ngũ kia không phải là sinh vật khác mà chính là một cái lưỡi đỏ tươi, giống như đúc cái lưỡi đã cuốn đi Lệ Man…Quái vật quỷ dị ngoài cửa sổ kia thế mà có đến hai cái lưỡi!