Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 98: Đánh Mông Loli




     Theo quy tắc vật lý của Trái Đất, một quả cầu nhỏ có khối lượng là 1kg rơi tự do từ trên cao xuống, tốc độ ban đầu là 10m/s, nếu không tính lực cản không khí thì khi quả cầu rơi xuống đất thì tạo được một lượng động năng khoảng vài chục Jun. Nếu mà có người bị quả cầu nhỏ đó đập trúng thì sự đau đớn cũng ngang với bị người cầm cục gạch đập trúng người.

Thượng Ất không biết lực lượng cú đấm này của mình là bao nhiêu, cũng không biết khoảng cách giữa nắm đấm của mình và cằm của Long Ba là bao nhiêu. Thế nhưng Thượng Ất biết, một quyền của mình có tốc độ vượt qua động thái thị giác của con người bình thường, tốc độ quá nhanh. Khi nắm đấm của mình va chạm với cằm của Long Ba thì Thượng Ất cũng nhìn rõ sự kinh ngạc trong mắt Long Ba, thậm chí thần kinh đau đớn còn chưa kịp truyền tới não của Long Ba, càng không nói tới phản xạ của cơ thể. Thế là sau một quyền này, Long Ba bị đánh bay ra bên ngoài mười mấy mét, tới khi gã đâm vào tường mới dừng lại được.

"Khụ khụ khụ!"

Long Ba dựa lưng vào tượng, ngực phập phồng mạnh. Gã giãy dụa muốn đứng dậy thế nhưng cằm của gã bị trúng một cú đấm như trời giáng, làm cho thần kinh khống chế cơ thể của gã bị trục trặc bởi vì cằm là một vị trí kết nối với tiểu não khống chế cơ thể, nên hiện tại Long Ba không thể khống chế cơ thể của mình, chỉ có thể ngã xuống đất mà ho khan.

"Anh... làm sao anh có thể? Cơ thể của Long Ba có thể chặn cả viên đạn cơ mà, tại sao lại bị anh đánh thảm như vậy, anh... anh là ai?"

Bởi vì khoảng cách khá xa, Lệ Man đã có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình này. Đương nhiên là cô chỉ nhìn thấy sơ sơ mà thôi bởi vì tốc độ của Thượng Ất quá nhanh, Lệ Man chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mờ nhạt, sau đó Long Ba bay lên. Lệ Man kinh ngạc không chỉ bởi vì tốc độ của Thượng Ất mà còn bởi vì lực lượng của một quyền vừa rồi.

Bộ dạng của Long Ba hiện tại rất thảm, cằm của gã đã bị đấm lệch rồi, răng cũng bị đánh bay vài cái, vài cái rơi trước ngực còn mang theo cả thịt. Mà nhìn mặt của Long Ba lúc này đã sưng vù lên, mạch máu và cơ bắp dưới da đã bị phá hủy, trông rất đáng sợ.

Bộ dạng của gã giống như là bị một xe tải hạng nặng tông trúng, sau đó lại nghiến đi nghiến lại vài lần vậy. Lệ Man không thể tưởng tượng được, Long Ba vừa rồi bị đánh mạnh như thế nào.

Làm đồng đội, không ai có thể hiểu được sự cứng cỏi của cơ thể Long Ba hơn cô. Trừ đi loại súng ngắm có sức công phá mạnh mẽ ra, những vũ khí bình thường khác không thể làm bị thương Long Ba được. Cơ bắp của Long Ba quá cứng, viên đạn bắn trúng chỉ có thể làm rách da gã mà không thể nào xé rách cơ bắp của gã được. Thế nhưng sức phòng ngự mạnh mẽ như vậy, vẫn không thể chịu đựng được một quyền của Thượng Ất.

"Tốc độ cực nhanh kéo theo sức mạnh cũng kinh khủng... Ahh, về sau phải chú ý khống chế cẩn thận hơn." Thượng Ất chỉ lắc lắc tay cũng không trả lời câu hỏi của Lệ Man. Cũng không phải Thượng Ất giả vờ cao thủ lạnh lẽo, mà là hắn không có tâm tình trả lời. Tay của hắn đang rất đau, bốn ngón tay của hắn đã bị gãy rời, để mỗi lần hít thở đều rất đau đớn. Định luật III của Newton cũng không mất tác dụng, phản lực của cú đấm này làm cho cánh tay của hắn bị gãy, cũng không phải chỉ mình Long Ba bị thương.

Đương nhiên Thượng Ất cũng không lo lắng về sự thương tổn này, gen trùng Amip sẽ khôi phục lại chỗ bị thương trong thời gian rất ngắn, hắn chú ý hơn đó là tốc độ vừa rồi của mình nhanh bao nhiêu.

20m/s, 30m/s hay 50m/s?

Thượng Ất lắc đầu, hắn cảm thấy tốc độ vừa rồi của mình nhanh hơn nhiều mấy con số đó. Tốc độ nhanh hơn gió, giống như thuấn di trong truyền thuyết vậy, chỉ hơi nghĩ là đã tới cạnh Long Ba rồi.

Nghĩ tới đây, Thượng Ất lại nhìn vào bộ Tinh không nhân thể đồ, lúc này, ánh sáng của hai ngôi sao ở hai chân vẫn sáng lạn, trên đó có chứa vẻ đẹp của lực lượng thế nhưng cường độ ánh sáng yếu hơn nhiều lúc trước.

Thượng Ất biết, một đòn vừa rồi không bình thường, chắc hẳn là một tuyệt chiêu khi năng lượng tụ tập đầy đủ. Giờ này năng lượng đã dần dần tan hết, tốc độ của Thượng Ất cũng giảm xuống, duy trì tại một mức độ nào đó.

Thế nhưng trên bản đồ cũng không chỉ có hai ngôi sao ở hai chân nha... Thượng Ất vui vẻ mà nhìn những ngôi sao màu xám trắng trên sơ đồ. Những ngôi sao này có số lượng khoảng vài chục, phân tán tại tứ chi, đầu và các nơi trên cơ thể hắn, chúng đều nối tới ngôi sao sáng nhất tại bụng của hắn. Hiện tại, dù Thượng Ất cố gắng như thế nào thì ngôi sao ở bụng hắn vẫn không nhúc nhích, càng không cần nói muốn nó thắp sáng những ngôi sao khác rồi, nó vẫn yên lặng, giống như là ngủ say rồi vậy.

"Chẳng lẽ là năng lượng không đủ? Còn cần một viên tinh hạch năng lượng hoàn mỹ nữa mới có thể thắp sáng những ngôi sao còn lại?"

Thượng Ất cũng không kịp nghĩ ngợi nữa, bởi vì Long ba đã khôi phục lại tinh thần, đang lắc lư đứng dậy, sắc mặt rất dữ tợn mà lao tới Thượng Ất.

"Thằng nhãi, mày là người đầu tiên đánh tao thảm như vậy. Tao thề, nếu không xé xác mày thì tao sẽ đâm đầu vào tường mà chết!"

"Dừng lại! Long Ba, anh nhìn bên ngoài xem!"

Lệ Man kêu Long Ba dừng lại, mặt mũi rất lo lắng mà nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ. Đám người nghe vậy, quay qua, sau đó sắc mặt biến thành trắng bệch, sự sợ hãi và lo lắng xuất hiện trong lòng mỗi người.

Bên ngoài cửa sổ có hàng ngàn con kiến cánh bay tới. Móng vuốt sắc bén của chúng khảm vào vách tường bê tông, chỉ cần đâm vào là một mảng bê tông bị bổ ra, rơi xuống mặt đất. Giờ phút này, tường bê tông mà con người vẫn tự hào về độ chắc chắn lại yếu ớt như vậy. Chỉ có vách tường thủy tinh đặc chế mới có thể chống lại móng vuốt của mấy con kiến này, chỉ để lại những vết cào mà chưa bị vỡ.

"Trời ạ, những con kiến này muốn phá hủy tòa nhà sao? Ha ha, vui thật, những con kiến này quá thông minh!" Văn Phỉ cười cợt, giờ phút này chỉ có tiểu ma nữ này còn có thể cười mà thôi. Thượng Ất trừng mắt nhìn cô bé, quát lớn: "Câm miệng, lại nói thêm một câu tôi sẽ lột sạch quần áo của cô rồi đánh mông!"

"Thôi đi, dọa trẻ con sao, tôi cũng không phải trẻ con, chú dám đánh mông của tôi thì tôi sẽ... A, cái mông của ta!"

Văn Phỉ đang nói một cách khinh thường, đột nhiên một bóng đen lóe lên, sau đó Văn Phỉ cảm thấy trời và đất đảo ngược, rồi cô cảm thấy trên mông hơi mát, sau đó một cơn đau đớn và những tiếng bộp bộp cũng truyền tới.

"Con bà n..."

Trong phòng, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Thượng Ất, cánh tay của hắn đang kẹp lấy... cái mông nhỏ trắng như tuyết. Thượng Ất đúng là nói được thì làm được, lột quần Văn Phỉ ra, đánh thẳng vào mông của Văn Phỉ.