"Dừng lại! Anh là ai? Cách tiểu thư Văn Phỉ xa ra!"
Chỉ thất thần một chút thì Lệ Man đã đưa Văn Phỉ bảo vệ sau lưng mình, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Thượng Ất, đồng thời đưa tay ra điểm giữa trán Văn Phỉ, một dòng điện nhỏ hiện ra, truyền vào trong đầu Văn Phỉ làm cô tỉnh táo lại.
"Chị Lệ Man, làm sao lại muốn giật điện em chứ? Vừa rồi là chuyện gì vậy? Em nhớ tới hình như có một chú rất đẹp trai muốn dẫn em đi..."
"Tiểu thư Văn Phỉ, cô bị thôi miên, tôi chỉ có thể dùng dòng điện để làm cô tỉnh lại. Cô tránh ra sau lưng tôi, người tên là Thượng Ất kia rất khủng bố, anh ta có thể thôi miên người khác!"
Nữ vệ sĩ Lệ Man nhìn chằm chằm vào Thượng Ất, ngực phập phồng, trên hai tay thỉnh thoảng có một dòng điện màu xanh xuất hiện, nổ lốp bốp trong không khí.
Sắc mặt Thượng Ất nghiêm túc, đúng là mình không đoán sai, nữ vệ sĩ này cũng là một chiến sĩ cải tạo gen. Mà từ tên có thể đoán được cô gái này có được đoạn gen của cá chình điện, không những có thể phóng điện mà kỹ xảo điều khiển cũng rất thành thạo, thậm chí có thể làm Văn Phỉ tỉnh lại mà không ảnh hưởng tới sức khỏe của Văn Phỉ.
Thế nhưng tại sao cô ta lại bảo là thôi miên? Rõ ràng là mình không thôi miên Văn Phỉ mà, mình cũng không biết cách thôi miên nữa... Thượng Ất suy nghĩ, cảnh tượng vừa nãy khi tiếp xúc với Văn Phỉ như là một cuộn phim chiếu lại, không ngừng hiện lên trước mặt hắn.
Đột nhiên, Thượng Ất nghĩ tới một sự kiện. Tại buổi tối mà hắn bị trùng Amip cải tạo thành thân bất tử thì Thượng Ất có một giấc mộng, trong giấc mộng đó có một con mắt to lớn như tinh không. Từ lúc đó, Thượng Ất có được dị năng đầu tiên - dị năng cảm giác của hai mắt.
Vừa vặn đúng lúc đó, một trong những bạn học của Trần Phóng thời đại học, mỹ nữ Bành Lỵ cũng chứng kiến toàn bộ quá trình đó. Thượng Ất rõ ràng nhớ kỹ tình hình đêm hôm đó, Bành Lỵ bị tiến sĩ L đánh thức, thế nhưng biểu hiện của cô lại rất kỳ lạ. Cô ấy hình như bị hai mắt của mình mê hoặc, cả người giống như là uống say vậy.
Nếu không phải Thượng Ất đánh thức Bành Lỵ thì có lẽ cô gái này sẽ dùng hai tay vuốt ve con mắt của hắn... Đúng vậy, tình hình đúng là như vậy. Ánh mắt của Văn Phỉ vừa nãy cũng là say mê, tâm thần bay bổng, không suy nghĩ được gì. Đối với yêu cầu của mình thì Văn Phỉ đáp ứng không cần suy nghĩ, còn nghe lời hơn cả vật nuôi. Khó trách Lệ Man lại nói mình biết thôi miên, tình hình này cũng giống hệt với thôi miên trong truyền thuyết.
"Xem ra đôi mắt của mình đúng là có vấn đề..." Thượng Ất ngẩng đầu lên một cách chậm rãi, nhìn vào Văn Phỉ đang trốn sau lưng Lệ Man. Cô bé cũng không sợ hãi hắn, vẫn đang tò mò mà nhìn tới. Thượng Ất cẩn thận nhớ lại mọi chuyện nên có một suy đoán to gan.
"Theo khoa học thì chỉ cần dùng ánh mắt mà có thể thôi miên thì đừng nói là Thượng Ất, bất kỳ kẻ nào đều không thể làm như vậy được. Cho dù là giáo sư về thôi miên thì khi thôi miên cũng cần ngôn ngữ ám chỉ, hoàn cảnh xung quanh và một vài ký hiệu cơ thể, đồ vật đặc biệt mới được. Thế nhưng theo sinh vật học thì một vài sinh vật thần kỳ cũng có thể làm được điều này. Giống như là loài nhện kiến, bọn chúng có thể dùng protein của động vật khá để thay đổi mùi của bản thân, có thể ngụy trang thành kiến mà đi vào trong tổ kiến ăn ấu trùng của kiến.
Ngoài ra, cũng có một loại ong có bụng màu đen, bọn chúng chuyên đi vào trong tổ ong mà ăn trứng ong chứa mật, phá hoại tổ ong. Mà phương pháp chúng tránh đi ong thợ cũng rất đơn giản, chúng phóng ra một lượng lớn tin tức an toàn từ phần đuôi của mình, làm ong thợ không thể đoán được ong bụng đen có gì khác, coi đối phương là ong chúa, chẳng những không tấn công đối phương mà còn giúp đối phương tìm được nơi đẻ trứng của ong chúa, cuối cùng thì tổ cũng bị phá hỏng... Mà đôi mắt kỳ lạ này của mình..."
Thượng Ất nhắm chặt hai mắt của mình lại, dùng tâm cảm nhận dòng năng lượng nhỏ bé ở trong hai mắt. Lúc này hắn có thể xác định, đôi mắt của hắn cũng giống như hai loài côn trùng kia, có thể phát xạ một vài tin tức, quấy nhiễu ý thức sinh vật khác, từ đó có thể khống chế được đối phương.
Còn tại sao mà bình thường hắn không phát hiện được thì Thượng Ất đoán có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, loại năng lực này chỉ có hiệu quả trong một khoảng cách rất gần. Thứ hai, loại năng lực này chỉ khi cơ thể đạt một mức nào đó mới xuất hiện. Giống như lần khống chế Văn Phỉ này hoặc lần trước khống chế Bành Lỵ vậy, cả hai lần đều xuất hiện khi cơ thể Thượng Ất rất mệt mỏi, mạng sống bị uy hiếp. Đó chính là bản năng bảo vệ cơ thể của Thượng Ất, hai mắt của Thượng Ất chỉ có tác dụng trở thành một nơi phóng thích mà thôi.
Nói tóm lại, con mắt đầy ảo mộng xuất hiện trong tinh không đó, không chỉ mang cho Thượng Ất một loại dị năng "cảm giác năng lượng của sinh vật" mà còn có loại thứ hai - "Khống chế sinh vật" nữa. Thượng Ất nghĩ tới, nếu năng lượng trong cơ thể tăng trưởng thì có lẽ khoảng cách giới hạn cũng sẽ được tăng lên, tới lúc đó thì kỹ năng này quá mạnh mẽ.
Lúc đó, không cần biết là nam hay nữ, dị nhân hay thú dữ, chỉ cần dùng một ánh mắt đối phương sẽ phục tùng mệnh lệnh mình. Khi hắn cần vật tư, vũ khí, nhân khẩu hoặc tinh hạch năng lượng thì sẽ dễ dàng như hít thở vậy.
Nghĩ tới đó, ánh mắt của Thượng Ất rất nóng bỏng mà nhìn chằm chằm vào Văn Phỉ, Lệ Man bước ra, che chở Văn Phỉ lùi về sau, sợ Thượng Ất lại dùng năng lực kỳ lạ kia khống chế cả hai người.
"Lệ Man đừng sợ, tôi đã đánh với tên này rồi. Mặc dù hắn cũng rất mạnh thế nhưng vẫn không thắng được tôi, càng không thể động vào tiểu thư được. Hừ hừ, thiên đường có lối ngươi không đi, nhanh chóng đưa chìa khóa xe cho tao, nếu không tao sẽ ném mày từ đây xuống đất làm mồi cho lũ kiến!"
Long Ba vừa nói vừa đi tới gần Thượng Ất, hai bàn tay to lớn bóp vào nhau, phát ra tiếng răng rắc. Thực sự thì ngay từ đầu Long Ba đã cảm thấy là lạ, nếu như Thượng Ất có năng lực thôi miên người khác thì tại sao lúc trước mình lại không bị thôi miên?
"Tên to xác, đối thủ của mày là tao! Cánh tay của tao bị mày bẻ gãy vẫn chưa tính toán xong đâu!"
Điền Ba lảo đảo đứng dậy, đi tới phía Long Ba. Khi đi ngang qua Thượng Ất thì Điền Ba nhìn chằm chằm vào mắt Thượng Ất, đôi mắt kiên quyết lại có chút phức tạp.