Tình thế bây giờ rất rõ ràng, Văn Phỉ là điểm yếu duy nhất của đối phương. Nếu không thể bắt được cô bé này thì bọn họ không thể bình an mà rời khỏi đây được. Mà tới cùng thì Điền Ba vẫn không muốn từ bỏ chuyện tìm lại gia đình mình, Trương Vĩ Diệu biết tới tình hình này thế nhưng mà muốn bắt Trương Vĩ Diệu nói ra tình hình thực tế thì phải vượt qua được những vệ sĩ này. Bởi vậy, dù sao đi chăng nữa, Điền Ba vẫn muốn tóm Văn Phỉ lại, coi như bởi vậy mà mình chết cũng không quan trọng.
Thượng Ất hơi kinh ngạc mà nhìn Điền Ba, sau đó thì hắn lắc đầu mà nói: "Anh cần gì như vậy chứ... Một cánh tay của anh đã tàn phế rồi, lại chiến đấu thì khác gì muốn chết? Anh đừng nói vội! Tôi biết anh không sợ chết, anh muốn ngăn Long Ba lại để tôi có cơ hội bắt cô bé kia lại đúng không?"
Thượng Ất khoát tay, ra hiệu Điền Ba không nên cướp lời của mình rồi nói tiếp bằng giọng nghiêm túc: "Thế nhưng anh có nghĩ tới hay không? Cho dù anh có thể ngăn được tên to xác kia nhưng ba người còn lại đâu thể đứng nhìn chứ, đừng nói với tôi rằng anh có thể ngăn cả bốn người lại..."
"Đại ca, còn có em mà, hì hì. Mặc dù em đánh nhau không giỏi nhưng em dám liều mạng nhanh. Anh nhìn xem đây là cái gì?" An Tinh Vũ cười hì hì đi tới, xòe tay ra, trong đó có hai quả lựu đạn đã kéo chốt an toàn rồi.
"Đại ca, cái này em nhặt được ở bên ngoài, vốn chuẩn bị đề phòng nếu bị con kiến bao vây thì sẽ dùng. Hiện tại hình như còn thêm vài cái mạng theo em nữa, đường xuống suối vàng của em không cô đơn rồi, ha ha."
"An Tinh Vũ, cậu...!"
Nhìn vẻ mặt cười hì hì của An Tinh Vũ, giơ lên hai quả lựu đạn nhìn về phía bọn người Long Ba thì Thượng Ất cảm thấy xúc động. An Tinh Vũ chính là người cuối cùng tham gia đội này, Thượng Ất đồng ý cậu ở lại bởi vì cậu biết lái xe, thật sự không nghĩ tới thời điểm quan trọng này cậu lại đứng ra, dùng tính mạng để uy hiếp đối thủ, giảm bớt áp lực cho Thượng Ất. Tên này, đúng là một đồng đội tốt...
"Hừ hừ, rất dũng cảm nha, thế nhưng loại vật này vô dụng đối với chiến sĩ cải tạo gen, chỉ có thể nói mày quá ngây thơ thôi. Tiểu Ngũ, tên cầm mìn giao cho chú, Bọ Chét phụ trách tên cảnh sát gãy tay, Lệ Man không cần ra tay, chỉ cần bảo vệ tốt tiểu thư là được rồi. Còn thằng này..." Long Ba nhìn Thượng Ất, giọng nói trở nên lạnh lùng và sắc mặt trở nên cao ngạo mà nói: "Thằng này thì giao cho tao đi, tao chắc chắn đánh nó ngay cả mẹ nó đều không nhận ra!"
"Đúng vậy, đội trưởng, hai người kia thì giao cho bọn này đi, loại rác rưởi này không cần đội trưởng ra tay!"
Tiểu Ngũ và Bọ Chét đều đáp ứng, trong mắt có ngạo mạn và khinh thường. Hai người họ cũng giống như Long Ba, đều dung hợp gen động vật ưu tú một cách hoàn mỹ.
Bọ Chét giống như tên, hai chân của gã có được năng lực bật nhảy cực cao, không chỉ có thể nhảy tới năm mét mà còn có lực phá hoại rất mạnh, một cú đá toàn lực của gã có thể đá gãy một cột sắt to bằng cánh tay.
Tiểu Ngũ dung hợp gen động vật lại càng thần kỳ, là gen của một loài cầy Mangut chuyên săn giết rắn hổ mang. Đặc điểm của loài này là tốc độ rất nhanh, động tác linh hoạt vượt xa các động vật khác. Bởi vậy khi Tiểu Ngũ chạy hết tốc độ thì chỉ có máy quay tốc độ cao mới có thể quay được mà thôi.
Long Ba để hai người bọn họ đi đối phó Điền Ba và An Tinh Vũ, bọn họ hiển nhiên là không để ý lắm, không coi đối thủ ra gì. Điều này cũng khó trách, Điền Ba thì đang gãy tay, sắc mặt trắng bệch còn An Tĩnh Vũ chỉ có thể dựa vào lựu đạn để uy hiếp đối thủ mà thôi, hình dung yếu đuối tàn tật với hai người này cũng không quá đáng. Đối với chiến sĩ cải tạo gen thì chiến đấu với một đối thủ như vậy không khác gì là sỉ nhục, Tiểu Ngũ và Bọ Chét muốn hành hạ hai người này, để hai người này biết dám khiêu khích họ là một việc ngu xuẩn như thế nào.
Thế nhưng hai người lại phát hiện, hình như Thượng Ất không muốn họ biểu diễn sức mạnh của mình.
Thượng Ất vỗ nhẹ vào vai Điền Ba và An Tĩnh Vũ, hắn móc từ trong ba lô ra một vật làm sắc mặt bọn Long Ba thay đổi.
"Tinh hạch năng lượng sinh vật? Phẩm chất hoàn mỹ?"
Nhìn tinh hạch năng lượng màu đỏ to như trứng ngỗng trong tay Thượng Ất mà Long Ba không thể tin được. Là vệ sĩ đặc biệt nên Long Ba đã tiếp xúc qua rất nhiều loại tinh hạch năng lượng, mà chính gã cũng là dựa vào số lượng lớn tinh hạch năng lượng mới có được sức mạnh mạnh mẽ như bây giờ.
Thế nhưng viên tinh hạch năng lượng hoàn mỹ như của Thượng Ất thì Long Ba là lần đầu tiên nhìn thấy. So sánh với viên tinh hạch này thì Long Ba cảm thấy mình ăn những cái trước đều là rác rưởi, chỉ có loại tinh hạch hoàn mỹ như này mới là bảo bối chân chính mà mình cần. Long Ba cảm thấy, nếu để mình có được viên tinh hạch này rồi giao cho các nhà khoa học trong quân đội luyện chế thành thuốc thì sức mạnh của gã sẽ tăng thêm lần nữa, sẽ đạt tới 1000kg, thậm chí là 1500kg, một con số rất khủng bố!
Lần đầu tiên, trên mặt Long Ba xuất hiện vẻ tham lam. Gã muốn viên tinh hạch này, rất muốn nó. Đáng tiếc là sau đó một giây, sắc mặt của gã trắng bệch bởi vì gã thấy Thượng Ất cầm viên tinh hạch này nuốt luôn vào trong bụng của hắn.
"Mẹ nó, phí phạm của trời! Nếu viên tinh thạch này cho ta thì lực chiến đấu của ta sẽ mạnh hơn một cấp bậc nha! Nghiệp chướng!"
Long Ba trơ mắt mà nhìn Thượng Ất nuốt viên tinh thạch, trên mặt xuất hiện thần sắc đau lòng và không cam tâm. Gã thầm mắng Thượng Ất, đồ đần đều biết, cách nuốt trực tiếp tinh hạch là cách hấp thu năng lượng của tinh hạch kém cỏi nhất.
Nuốt như Thượng Ất thì cuối cùng có thể hấp thu năng lượng có khi không được 40%, nói cách khác, viên tinh hạch năng lượng hoàn mỹ này đã bị Thượng Ất phá hủy, không thể phát huy công dụng lớn nhất của nó nữa.
Long Ba tức tới dậm chân, ngọn lửa tức giận dâng lên trong lòng, gã đang tiếc viên tinh hạch hoàn mỹ kia cũng giận mình không thể ngăn cản được đối phương.
Thế nhưng chỉ vài giây sau, một chuyện mà Long Ba không nghĩ tới đang lặng lẽ mà xảy ra. Khi tinh hạch năng lượng vừa vào trong bụng thì Thượng Ất cảm thấy ngực và bụng mình rất nóng bỏng, giống như có một ngọn lửa đang đốt vậy.
Thượng Ất biết chuyện này là sao, tinh hạch năng lượng đang bốc cháy, phân giải ngay trong cơ thể của hắn. Chỉ trong thời gian ngắn, số năng lượng tinh khiết này sẽ đi tới các bộ phận của cơ thể hắn rồi trở thành một bộ phận của cơ thể. Thế nhưng Thượng Ất cũng không muốn để tinh hạch năng lượng đốt cháy một cách tùy tiện như vậy, hắn có một ý nghĩ rất to gan, hắn muốn điều khiển dòng năng lượng của tinh hạch để cải tạo thân thể theo ý của chính mình.