Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 94: Tổng Giám Đốc Bá Đạo Và Loli




     Thế nhưng rất đáng tiếc, dưới bề ngoài xinh đẹp chính là tính cách giống như ma nữ của Văn Phỉ làm cho mọi người đau đầu. Tự tư, tùy hứng, quan niệm không giống người thường mà lại tôn trọng bạo lực. Thỉnh thoảng Long Ba còn suy nghĩ, nếu mà cô nàng này không có gia tộc mạnh mẽ thì không biết có thể sống bao lâu? Một tuần? Ba ngày hay một giờ?

Số mệnh của mỗi người đều khác biệt, có người sử dụng thời gian là cả đời mới có thể để cho con cái của mình bằng bạn bằng bè, thế nhưng gia tộc của Văn Phỉ rất thẳng thắn đưa Văn Phỉ tới đích. Cho nên mặc kệ Văn Phỉ là tiên nữ hay là ma nữ, dù có chết thì Long Ba vẫn phải bảo vệ cô trở lại quân đội, đây chính là chức trách của Long Ba, cũng là số mệnh của họ.

"Tiểu thư Văn Phỉ, cô đừng nói đùa, bên ngoài đang rất nguy hiểm, cô phải rời đi ngay lập tức. Nếu không đợi những con kiến thoái hóa kia đi tới thì chúng ta chỉ có chết mà thôi!"

Long Ba rất kiên nhẫn mà giải thích với Văn Phỉ, mà đúng lúc này, ngoài cửa sổ phát ra những tiếng vù vù, đám người quay qua chỉ thấy một con kiến cánh khổng lồ đang bay ở bên ngoài, họ có thể nhìn rõ được cái bóng của mình trong hai mắt kép màu đen của nó.

"A, một con kiến khổng lồ, nhìn trông rất đáng sợ..." Văn Phỉ hơi híp mắt lại rồi đi tới cạnh cửa sổ. Nữ vệ sĩ Lệ Man lại hơi hồi hộp đi cạnh cô mà khuyên nhủ: "Tiểu thư Văn Phỉ, cẩn thận, đừng đi tới gần cửa sổ, con kiến này rất nguy hiểm, đừng để mình bị thương!"

"Cô nói đúng, tôi không thể để nó cắn mình được... Ừ, Tiểu Ngũ, anh đi lên đi! Anh bắt con kiến lớn kia lại, tôi muốn giải phẫu nó! Con kiến lớn như vậy có thể nó sẽ có tinh hạch năng lượng, không thể lãng phí được!" Văn Phỉ nói rất nghiêm túc thế nhưng lông mày của Long Ba lại nhíu lại, trên mặt cũng xuất hiện vẻ tức giận. Gã rất hiểu Văn Phỉ, cô ta không phải là muốn lấy tinh hạch năng lượng mà cô ta đang muốn bắt một con kiến tới chơi mà.

Con kiến này chỉ có lớn bằng bàn tay mà thôi, coi như nó có tinh hạch năng lượng thì lớn được bao nhiêu đây? Hơn nữa, nếu họ có thể trở lại quân đội thì chỉ cần dựa vào thân phận của Văn Phỉ muốn bao nhiêu tinh hạch năng lượng mà không được?

Tinh hạch năng lượng cũng không quý giá đối với Văn Phỉ, cô ta làm vậy chính là đang tùy hứng. Con bé này chính là như vậy, chỉ cần muốn làm chuyện gì thì mặc kệ là trời sập đất nứt, cô vẫn phải làm, nếu không thì sẽ rất ồn ào. Hiện tại, con kiến kia đã hấp dẫn được sự chú ý của cô, nếu cô không bắt được nó thì tiểu ma nữ này chắc chắn sẽ không rời đi.

"Tiểu thư Văn Phỉ, thời gian của chúng ta đã không còn nhiều! Nếu cô muốn bắt kiến thì phía dưới vẫn còn rất nhiều, thế nhưng cô nếu mà không đi nhanh thì chúng ta sẽ không có cơ hội cướp chiếc xe việt dã kia, càng không có cách nào giải phẫu con kiến!"

Long Ba cố gắng nhẫn nại, thế nhưng sắc mặt càng tối lại. Đang khi nói chuyện thì lại có thêm hai con kiến xuất hiện ngoài cửa sổ, dùng hai cái càng sắc bén bên miệng cắn cửa sổ thủy tinh làm phát ra những tiếng két két chói tai.

"Cướp xe? Cướp của ai? Hình như là một chuyện rất thú vị... Chờ chút, Long Ba, vết thương trên người anh có phải là do chủ của chiếc xe làm đúng không? Ha ha, lại còn tự nhận là cao thủ nữa chứ, tôi thấy anh nói khoác hơi lớn rồi đấy!" Văn Phỉ cười tới mức cả người run rẩy, bộ ngực phập phồng, nghe thấy Long Ba bởi vì cướp xe mà bị người đánh thương không biết đã chạm vào dây thần kinh nào của cô mà để cho cô cười lớn.

"A, vậy Long Ba, chủ của xe mà anh muốn cướp tên là gì? Có đẹp trai hay không?"

Đang cười vui thì Văn Phỉ đột ngột ngừng lại, hỏi Long Ba bằng giọng rất nghiêm chỉnh. Long Ba thì lại ngây ngốc mà nhìn Văn Phỉ, hoàn toàn không hiểu cô nàng này suy nghĩ cái gì. Cướp xe và đẹp trai có quan hệ gì sao? Con mẹ nó, loại logic gì đây?

Long Ba cố gắng bình tĩnh trở lại, đang muốn giải thích rằng cướp xe và đẹp trai không có chút quan hệ gì thì bên ngoài truyền tới tiếng nói của một người đàn ông, tiếng nói rất bình tĩnh thêm một tia kiêu ngạo làm Long Ba cảnh giác, bắp thịt cả người đều căng ra nhìn chằm chằm ngoài cửa.

"Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Thượng Ất. Chiếc xe dưới đó là của tôi, làm vệ sĩ của cô bị thương cũng là tôi. Muốn đưa cô rời khỏi nơi này cũng là tôi, còn tôi có đẹp trai hay không..."

Thượng Ất nhẹ nhàng đi tới Văn Phỉ, một khuôn mặt đẹp trai mang theo nét thư sinh dừng trước mặt Văn Phỉ không tới mười centimets, một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào mắt Văn Phỉ, gằn giọng nói: "Tiểu nha đầu, tôi cho cô một phút để đoán xem tôi có đẹp trai hay không. Sau đó hãy ngoan ngoãn mà đi theo tôi, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này!"

...

Trong phòng rất yên lặng, khi Thượng Ất ép Văn Phỉ lên mặt tường thì ngay cả mấy con kiến bên ngoài cửa sổ đều bị sợ ngây người. Khí chất tổng giám đốc bá đạo chỉ có trong tiểu thuyết mới xuất hiện này, làm cho mọi người kinh ngạc. Long Ba ngơ ngác nhìn đôi mắt đầy sao của Văn Phỉ mà cảm thấy có chuyện không ổn.

"Đẹp trai... Quá đẹp trai... Chú chính là loại hình mà cháu đang tìm kiếm! Cháu đi với chú!"

Văn Phỉ nói xong thì luống cuống tay chân dọn dẹp quần áo, từ đại tiểu thư điêu ngoa tùy hứng biến thành một cô gái ngoan ngoan, đi theo Thượng Ất, giống như chim non nép vào người vậy.

"Mẹ nó, như vậy cũng được?"

Điền Ba, An Tinh Vũ không nói được lời nào mà nhìn Thượng Ất, khâm phục sát đất. Tên Thượng Ất này cũng quá may mắn đi... Bởi vì thời gian gấp gáp nên họ phóng thật nhanh tới tầng cao nhất, bởi vì tốc độ quá nhanh nên kể cả Thượng Ất đều mệt như chó, lại càng không nói An Tinh Vũ và Điền Ba đang bị thương.

Ba người còn định nghỉ ngơi rồi mới tìm Văn Phỉ nhưng không ngờ Thượng Ất quá may mắn. Bọn họ vừa muốn nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng nói của Văn Phỉ muốn bắt con kiến để giải phẫu. Kết quả là Thượng Ất không cần nghĩ ngợi mà xông vào, không khống chế được cơ thể mà hơi nghiêng ngả, chỉ có thể dùng lòng bàn tay đẩy Văn Phỉ vào trên tường, làm thành một màn Tổng giám đốc bá đạo đùa giỡn loli.

Đây là chuyện bất ngờ, chắc chắn là bất ngờ. Thượng Ất cũng không nghĩ tới bộ dáng lạnh lùng mà mình cố giữ lại có thể bắt được trái tim của Văn Phỉ. Thượng Ất cảm thấy không ổn khi thấy ánh mắt sùng bái và nóng bỏng của Văn Phỉ. Bởi vì trong kế hoạch của hắn thì Văn Phỉ là con tin, dùng tới để uy hiếp chính phủ và quân đội. Thế nhưng bây giờ Thượng Ất đột nhiên cảm thấy mình vừa rước lấy một phiền phức, một phiền phức mà muốn bỏ cũng không bỏ được.