"Không biết." Thượng Ất lắc đầu, nói bằng một giọng không chắc chắn: "Bình thường thì phạm vi lãnh thổ của bầy côn trùng như kiến rất mạnh. Trừ khi là trời mưa to hoặc tổ của nó bị nước cuốn trôi, cũng có thể là do thiên địch tấn công Kiến chúa, nếu không thì chúng sẽ không rời khỏi rừng cây mà tấn công loài người."
"Thế nhưng bên ngoài đang nắng ấm nha, làm gì có mưa?" An Tinh Vũ hét lớn, vừa rồi có một con Kiến cánh suýt chút nữa thì cắn đứt cổ họng hắn ta rồi. Chưa bao giờ cái chết lại cách hắn ta gần như vậy, bây giờ trên mặt An Tinh Vũ còn khủng hoảng, hai tay vẫn đang run rẩy.
"Vậy thì chỉ còn lại một khả năng, có sinh vật nào đó đuổi bọn chúng tới đây!" Thượng Ất đứng dậy, khuôn mặt trầm xuống mà nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có vài người sống sót chạy qua, phía sau bọn họ là bầy kiến lớn. Lúc này Thượng Ất mới kinh ngạc, chỉ một lát mà đã có thêm hai loài kiến nữa tham gia lần đi săn này.
Một loại trong đó có màu nâu đen, không có cánh. Thế nhưng to gần gấp đôi Kiến cánh, nó có mười cái chân chạy cực nhanh. Chỉ một giây đã biến mất làm Thượng Ất còn tưởng nó không phải là kiến mà là mèo chứ.
Một loại kiến khác nhỏ hơn nhiều, chỉ bằng nửa bàn tay người trưởng thành, cả người nó trắng bệch, hơi giống kiến vàng khổng lồ. Những con kiến này luôn đi theo Kiến cánh và kiến nâu, tốc độ hơi chậm hơn chúng. Thế nhưng chúng nó có hai cái râu rất dài, thỉnh thoảng hơi động đậy là có thể phát hiện được loài người đang núp ở một nơi bí mật gần đó, sau đó nó thông báo cho kiến nâu và kiến cánh tới giết người và chia ăn.
Phân công rõ ràng, phối hợp rất tốt, hiệu suất cao... Nhìn những con kiến này giống như là một quân đội làm Thượng Ất càng lo lắng hơn.
"Chẳng lẽ kiếp trước Văn Phỉ không phải bị người sống sót ăn hết mà là do những con kiến này giết hay sao? Thế nhưng cũng không đúng, có chiến sĩ cải tạo gen như Long Ba bảo vệ, mặc dù không thể đánh thắng bọn kiến này nhưng chạy trốn vẫn rất dễ dàng. Thế nhưng mà tất cả đều chết hết, không sống sót người nào cả... Chẳng lẽ không phải bầy kiến thoái hóa ăn Văn Phỉ mà là do sinh vật đã ép bầy kiến ra đây? Thế nhưng nó là cái gì? Trên đời này còn có gì có thể để bầy kiến này trốn đi?"
Thượng Ất lo lắng và sợ hãi, không biết chính là đầu nguồn của mọi sợ hãi. Thượng Ất không sợ bất cứ thú thoái hóa nào nhưng hắn lại sợ kẻ thù ẩn nấp trong chỗ tối và đánh lén mình.
"Thượng Ất, tôi xin anh một chuyện, nếu lát nữa tôi chết đi thì anh hãy tìm và bảo vệ vợ con tôi được không?"
Mặt Điền Ba xám như tro tàn, ở bên ngoài đều là kiến ăn thịt người, trong tình hình này mà muốn tìm tới vợ con thì khả năng gần bằng không. Thậm chí, Điền Ba còn không dám nghĩ hai mẹ con phải gặp tình huống kinh khủng như thế nào. Anh chỉ có thể mong chờ rằng sẽ có kỳ tích xuất hiện, hi vọng những con kiến này không có phát hiện ra hai người mà thôi.
"Được rồi." Thượng Ất gật đầu, từ mới đầu hắn đã không cho rằng người nhà Điền Ba có thể sống sót rồi. Hiện tại hắn chỉ có thể cố hết sức mà giúp đỡ, còn lại thì theo ý trời vậy.
Lại nhìn ra phía ngoài lần nữa, hiện giờ người còn sống đã không còn mấy. Trong hành lang lớn như vậy mà lại rất yên tĩnh, chỉ có phía xa còn chút âm thanh, sau đó từng đường bóng đen chạy nhanh tới phía xa.
"Chúng ta đi thôi, mục tiêu mà chúng ta đang tìm chắc là ở tầng cao nhất." Thượng Ất ra hiệu Điền Ba và An Tinh Vũ đi theo, hắn cẩn thận mở cửa ra, đi chầm chầm tới cầu thang bộ rồi chậm rãi leo lên tầng. Trong trí nhớ của Thượng Ất thì Văn Phỉ luôn ở tại tầng cao nhất của tòa nhà này, nơi đó có một phòng tổng thống với đầy đủ tiện nghi, cũng là một phòng đặc biệt nhất của toàn bộ khu vực này. Ở kiếp trước, có rất nhiều người sống sót thảo luận qua chuyện này, một ít người còn khẳng định rằng tận mắt thấy tên lửa đạn đạo bắn trúng tòa nhà cao tầng đó.
Thượng Ất cũng không còn thời gian suy nghĩ lời đồn đó là thật hay giả, hắn chạy nhanh tới đó, muốn trước khi những con kiến thoái hóa tới thì đã cướp được Văn Phỉ rồi.
...
"Tiểu Ngũ, mày và Bọ Chét thu dọn đồ đạc đi, Lệ Man vào phòng mời tiểu thư đi ra ngoài. Chúng ta phải đi ngay, nếu không đi thì sẽ chết rất thảm."
Trong phòng cao nhất của tòa nhà, Long Ba chỉ huy ba vệ sĩ còn lại thu dọn đồ đạc, thậm chí gã còn không kịp xử lý vết thương trên người mình. Những con kiến thoái hóa kia rất kinh khủng, nếu không phải Long Ba va sụp tường rồi chạy trốn thì gã sẽ chết tại miệng những con Kiến cánh đó rồi.
"Long Ba, bên ngoài có chuyện gì vậy? Vết thương trên người anh là sao?"
Trong phòng có một cô gái duy nhất, cũng chính là Lệ Man nhìn Long Ba bằng ánh mắt kinh ngạc. Tại trong trí nhớ của cô, cô chưa bao giờ thấy Long Ba bị thương nặng như vậy. Long Ba là đội trưởng đội vệ sĩ, gã có thể chống đạn, dùng tay không xé nát hổ dữ, rất kinh khủng. Thế nhưng lúc này, trên người Long Ba có hơn trăm vết thương, nhất là trên cánh tay phải của gã còn có một vết đao sâu tận xương, Lệ Man chỉ nhìn mà cũng thấy sợ hãi. Nếu một đao đó chém vào người cô... sắc mặt của Lệ Man rất khó nhìn, cả người sợ tới mức run rẩy.
"Bên ngoài có một bầy kiến thoái hóa, vết thương trên tay là do một người đàn ông gây ra... Bọn họ lái một chiếc việt dã, chúng ta xuống tới cướp chiếc xe kia trước rồi chạy khỏi nơi này!"
Long Ba kiểm tra trang bị rất nhanh, vẻ mặt cũng không được tự nhiên. Lời nói của Lệ Man để gã nhớ tới Thượng Ất, càng làm vết thương trên tay đau đớn hơn.
"Long Ba, tên đáng ghét, đã nói rồi, đang trong thời gian ngủ trưa thì không nên quấy rầy tôi, mỗi lần anh đều không nhớ được, thật sự là đáng ghét! A? Anh bị người đánh sao? Ha ha, ai ra tay vậy?"
Một tiếng nói trong trẻo nhưng có phần ngang ngược của phái nữ truyền ra từ trong phòng, sau đó một người mặc bộ đồ ngủ in hình Hello Kitty đi ra, nhìn thì chỉ có khoảng mười ba hoặc mười bốn tuổi.
"Tiểu thư Văn Phỉ, xin mời cô thay quần áo rồi theo chúng tôi rời khỏi nơi này." Nghe được tiếng cười nhạo của cô gái thì sắc mặt Long Ba thay đổi. Cô gái này tên là Văn Phỉ, là đối tượng bảo vệ của bốn người, cũng là một tiểu ma nữ làm Long Ba rất nhức đầu.
Thật ra Văn Phỉ rất xinh đẹp, mới mười ba tuổi đã có một gương mặt xinh đẹp, dáng người lại rất hoàn hảo. Theo lời của Văn Phỉ thì khi cô ở nước ngoài đều uống sữa bò của hoàng gia, ăn rau quả cũng đều là mặt hàng cao cấp nên mới được như vậy. Thế nhưng Long Ba lại không cho rằng là như vậy, gã đã gặp mặt ông nội của cô là Văn Thiên Hoa, cũng từng gặp người nhà của Văn Phỉ nên gã biết, cả nhà này đều có một bộ gen rất tốt, nam thì đẹp trai nữ thì xinh gái, nếu như không phải họ đều ở trong cơ quan chính phủ thì Long Ba cảm thấy, từng người trong họ đều có thể trở thành diễn viên chính của những bộ phim thần tượng!