"Chiến sĩ cải tạo gen sao?"
Thượng Ất không có trả lời mà nhìn Long Ba đầy hứng thú. Dưới sự hỗ trợ của dị năng từ con mắt, Thượng Ất có thể thấy được quanh người Long Ba có một vòng sáng màu vàng đất khá nặng nề. Đặc biệt là trên cánh tay đầy cơ bắp của gã, phía trên có một vòng sáng tới lóa mắt, sáng hơn nhiều những sinh vật mà Thượng Ất từng thấy.
Điều này làm Thượng Ất nhớ tới một loại người, những người này thuộc quân đội, là những chiến sĩ được những nhà khoa học cải tạo thành mạnh mẽ giống như quái vật, bị người sống sót gọi là chiến sĩ cải tạo gen. Lúc đầu, bọn họ cũng là một chiến sĩ với cơ thể rất mạnh mẽ, sau đó các nhà khoa học trong quân đội lại cấy thêm một vài đoạn gen của một vài sinh vật mạnh mẽ vào cơ thể bọn họ, điều này làm bọn họ có được những đặc điểm mạnh mẽ của loài động vật đó.
Giống như gã Long Ba trước mắt này, cánh tay khổng lồ đầy cơ bắp có thể kẹp lấy mã tấu của gã không thể là đặc điểm cơ thể của loài người bình thường được. Thượng Ất suy đoán, trong cơ thể gã này có thể có được đoạn gen của mấy loài lớn như tinh tinh, voi... Mà nhà khoa học cải tạo gã có năng lực rất cao, từ trận chiến đấu vừa rồi có thể thấy được rằng Long Ba được cải tạo rất hoàn mỹ. Gã có được lực lượng rất lớn tăng thêm tốc độ phản ứng nhanh và cảm giác nhạy cảm của chiến sĩ cao cấp... Loài người có thể khống chế công nghệ cải tạo gen đúng là mạnh hơn nhiều những sinh vật bị ngôi sao kia phóng ra sóng từ trường ảnh hưởng mà bị ép thoái hóa kia.
Thượng Ất có thể kết luận rằng, nếu tên Trần Nhị Cẩu hoặc chó cảnh sát thoái hóa kia gặp Long Ba bây giờ thì bọn chúng sẽ rất thảm. Long Ba có thể xé nát bọn họ ra thành từng mảnh bằng một cách rất đơn giản.
Chiến sĩ cải tạo gen thật đáng sợ... Nhìn chằm chằm vào cơ thể đầy cơ bắp này mà sắc mặt của Thượng Ất trầm xuống. Hắn cảm thấy mình đã sai lầm, mình đã nghĩ chuyện này đơn giản quá mức rồi. Thượng Ất cũng không ngờ rằng người hộ tống Văn Phỉ lại là chiến sĩ cải tạo gen.
Quan trọng hơn đó là An Tinh Vũ còn nói, vệ sĩ đi theo bảo vệ Văn Phỉ khoảng bốn người. Nếu bốn người này đều là chiến sĩ cải tạo gen thì kế hoạch muốn cướp Văn Phỉ đi của mình rất buồn cười. Đám người họ có thể an toàn mà rời khỏi hay không còn là vấn đề.
Nghĩ vậy, Thượng Ất ném thanh đao gãy trên tay đi, móc một khẩu súng ngắn ra, bình tĩnh mà nói: "Nơi này có một cô gái tên là Văn Phỉ, để cô ấy ra đây, tôi đưa cô ấy đi."
"Văn Phỉ? Làm sao mày biết cái tên này?"
Long Ba nhìn Thượng Ất bằng ánh mắt cảnh giác, cái tên "Văn Phỉ" quan trọng như thế nào thì chỉ có bốn người vệ sĩ bọn họ mới biết, cái tên này là tương lai của Trung Quốc. Trong quyền hạn của mình, Long Ba chỉ biết quân đội đang tìm mấy người. Một trong số đó chính là Văn Phỉ, một người khác là một cô gái họ Triệu, bây giờ hình như đã mất tích. Mà người đàn ông cuối cùng thì tên, tuổi và thân phận đều là tin tức mật cấp cao nhất, Long Ba cũng không biết được.
Nói tóm lại, Long Ba chắc chắn là trong đất nước này, người có thể biết tới tên "Văn Phỉ" chắc chắn không quá mười người, mà người đàn ông trước mặt này lại có vẻ khá rõ về cô ta, hắn ta làm sao có thể biết được? Hắn là ai?
"Đừng hỏi tao làm sao mà biết. Đưa Văn Phỉ cho tao, nếu không chúng mày sẽ chết hết!" Thượng Ất hơi lo lắng mà nói với Long Ba, không biết vì sao mà hắn luôn cảm thấy có sinh vật nào đó nhìn chằm chằm mình. Loại cảm giác này rất khó chịu, Thượng Ất cảm thấy, bọn người Văn Phỉ chết ở nơi này trong kiếp trước cũng không đơn giản như mình nghĩ.
"Mày đang uy hiếp tao sao? Nhóc con, khẩu súng bé tí thế kia thì làm gì được tao chứ? Mày chém tao tao còn chưa tính toán, vậy thì bây giờ..."
Long Ba đang nói thì chợt cảm thấy gáy đau nhói, phản xạ vô thức đưa tay ra phía sau, trên ngón tay gã xuất hiện một tiếng kêu sắc bén.
"Mẹ nó, con này là con gì?"
Trương Vĩ Diệu và những đặc công xung quanh đều hoảng sợ mà nhìn chằm chằm vào một bóng đen trong tay Long Ba, đây là một con côn trùng có cặp cánh trong suốt, đầu to bằng bàn tay. Cả người đen tuyền, cơ thể chia làm ba đoạn, đoạn giữa có tám cái chân dài, đoạn cuối là một cái bụng to có rất nhiều lông đen, trên đầu còn có một cái miệng rộng sắc bén như hai thanh đao vậy.
Kiến? Kiến cánh?
Thấy con kiến còn đang giãy dụa một cách điên cuồng trong lòng bàn tay mình mà Long Ba cảm thấy khó tin. Con kiến bình thường chỉ lớn bằng hạt gạo, thế mà bây giờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi nó đã khổng lồ như vậy, thật sự không thể tưởng tượng được. Mà răng nanh của nó lại rất sắc bén, chỉ một lát mà đã cắn mất một khối thịt tại lòng bàn tay Long Ba rồi.
"Mẹ nó, dám cắn ông mày à, tao dẫm chết mày!"
Bị thương liên tiếp làm Long Ba rất tức giận, gã vứt con kiến xuống đất rồi giơ chân lên, dẫm mạnh xuống, làm cho nội tạng con kiến bắn tung tóe ra tận mười mấy mét. Thế nhưng ngay lúc đó, lại có hơn mười bóng đen từ trên không lao xuống, bao trùm cả người Long Ba lại. Người ngoài nhìn vào, Long Ba giống như một cây gỗ lớn bị kiến chiếm lĩnh vậy.
"Nguy rồi! Là bầy kiến! Trời ạ, chạy mau!"
Đám người ngẩng đầu nhìn tới không trung, chỉ thấy lít nha lít nhít bóng đen từ trên trời ập xuống. Vô số Kiến cánh khổng lồ, giống như máy bay chiến đấu mini vậy, dùng tốc độ cực nhanh xông tới loài người. Trong nháy mắt, tiếng kêu thảm, tiếng cầu cứu, tiếng hét tuyệt vọng vang lên bốn phía. Vô số người không kịp chạy trốn bị bầy kiến bao phủ, chỉ vài giây sau thì trên mặt đất có vô số thi thể máu thịt be bét.
"Phanh phanh!"
Thượng Ất liên tục nổ súng bắn tới Kiến cánh màu đen, cả người chạy với tốc độ cực nhanh phóng tới căn phòng. Hắn phát hiện đám kiến này trừ phần bụng có vẻ mềm mại thì những bộ phận khác đều rất cứng, đạn súng ngắn chỉ làm xác ngoài chúng hơi lõm mà thôi, không thể xuyên thủng được. Lúc này, tận thế mới xuất hiện khoảng năm ngày mà thôi, thú thoái hóa đã có thể chống lại được vũ khí nóng của loài người, quá kinh người. May mà bầy kiến này vẫn chỉ hành động theo bản năng mà săn thức ăn. Mà khi chúng rơi xuống đất thì đã mất đi ưu thế của mình, cũng không mạnh hơn con người là bao nhiêu. Bởi vậy càng ngày càng nhiều người sống sót phát hiện điều này, cũng bắt đầu chạy tới khu vực trung tâm.
"Mẹ nó, tại sao những con kiến này lại tấn công chúng ta?"
An Tĩnh Vũ và Điền Ba thì theo sát sau lưng Thượng Ất, vừa chạy vừa xử lý vài con Kiến cánh tới, sau khi đóng cửa phòng lại thì ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển. Trong phòng này chỉ còn ba người bọn họ, bởi vì hai chân Vương Cương không tiện di chuyển nên Vương Cương và Vương Phương vẫn ở trong xe, không rõ sống chết.