"Thịch!"
"Thình thịch!"
"Thình thịch!"
Tiếng va chạm liên tiếp truyền tới, Trương Vĩ Diệu bỗng nhiên không thấy mấy người trước nòng súng của ông nữa, thay vào đó là chân cụt tay đứt của người, đang bay tứ tung trong bán kính mấy trăm mét gần đó.
Vượt quá dự kiến của tất cả mọi người, chiếc xe kia cũng không dừng lại mà lao thẳng tới đám người. Kết quả là những người lao tới chiếc xe việt dã đều đã biến mất. Cơ thể mà bọn họ giống như là đồ chơi xếp gỗ kém chất lượng vậy, bị đụng nhẹ đã vỡ thành từng mảnh nhỏ, không cách nào phân biệt đâu là đầu và đâu là chân.
Cứ như vậy, mọi người trơ mắt nhìn chiếc xe việt dã chạy như điên tới, ở sau lưng nó là một con đường được tạo thành từ máu và thịt nát. Cuối cùng, chiếc xe hoàn thành một động tác trôi xe xinh đẹp rồi dừng lại trước cổng chính của khu nghỉ dưỡng. Một người đàn ông trẻ tuổi, cao gầy từ bên trong nhảy xuống, dùng ánh mắt bình tĩnh gần như tàn khốc để quan sát xung quanh.
"Nơi bị rừng cây bao quanh, có một quần thể kiến trúc khổng lồ còn có hơn ngàn người sống sót mất lý trí... Đúng là nơi này, có thể đi tới đây thật sự không dễ dàng mà!"
Thượng Ất đứng cạnh chiếc Unimog U5000 mà nhìn chăm chú vào vết cào ở đầu xe, thần sắc có chút sợ hãi.
Quyết định xuyên qua rừng cây của Thượng Ất hơi gấp gáp, nếu không phải chiếc xe này được bọc thép chắc chắn lại thêm kỹ thuật lái xe rất tốt của An Tinh Vũ thì bọn Thượng Ất đã bị giết chết ở trong rừng rồi.
Trên đoạn đường này, bọn Thượng Ất gặp hơn mười đợt công kích của thú thoái hóa. Lần nguy hiểm nhất là lần gặp một con gấu thoái hóa khổng lồ. Đương nhiên, Thượng Ất chỉ gọi nó là gấu thoái hóa, còn sinh vật khi đứng dậy cao hơn năm mét hình gấu đó có phải là gấu hay không thì Thượng Ất cũng không biết.
Thượng Ất chỉ biết, nếu không phải lúc đó An Tinh Vũ đụng gãy một mảnh cây để chạy trốn thì tất cả mọi người đi thẳng tới trong bụng con gấu đó rồi.
Thú thoái hóa kinh khủng, rừng cây kinh khủng, sóng từ trường X kinh khủng... Thượng Ất ngẩng đầu nhìn trời mà quyết định. Trừ khi thực lực tăng mạnh trên diện rộng, nếu không hắn sẽ không đi vào bất cứ khu rừng nào có sinh vật phong phú cả. Nơi đó là một vùng đất chết, kẻ nào vào thì tương đương với tự sát!
Lúc này hắn cần hoàn thành hai chuyện, thứ nhất, tìm tới cháu gái của người lãnh đạo - Văn Phỉ. Thứ hai, đổ đầy xăng xe, thừa dịp đường cũ chưa bị cỏ cây che phủ thì quay trở về. Thế nhưng tình hình trước mắt làm cho Thượng Ất biết, hai chuyện này sẽ rất khó hoàn thành. Chỉ một lát, đám người sống sót đông nghìn nghịt đã bao vây lại, vây bọn Thượng Ất vào giữa.
"Các người là ai? Tại sao lại lái xe đâm chết chúng tôi?"
Trong đám người có một lời chất vấn truyền ra, thế nhưng trong giọng nói có chứa sự sợ hãi, dù sao thì Unimog quá dọa người, cho tới bây giờ chỉ có vài người dám nhìn lén chiếc xe vài lần mà thôi, thở mạnh còn không dám nữa.
"Này, An Tinh Vũ, có người hỏi chú mày tại sao lại lái xe đâm người này? Chú mày vừa rồi nói như thế nào, nói cho họ biết nguyên nhân đi, ha ha ha!" Vương Cương đứng cạnh xe việt dã đang nói, Vương Phương thì đang vịn vào người cậu ta. An Tinh Vũ nghe được lời nói đùa của Vương Cương thì sắc mặt hơi buồn, nửa ngày sau mới nói: "Anh cười cái rắm, tôi làm sao mà biết được lúc đó xe mất phanh. Nếu không phải phản ứng của tôi nhanh thì anh đâu có thể đứng được mà cười nhạo tôi?"
Phanh không ăn? Ngoài ý muốn sao?
Sắc mặt của những người sống sót rất khó nhìn, một cảm giác buồn cười và không chân thật hiện lên. Mấy người này đang nói đùa sao? Tại sao lại lái chiếc xe có phanh không ăn mà đi nhanh như vậy, khi đâm nát người rồi lại còn cười được nữa... Tại sao mấy tên này lại càng hung hăng hơn cả tên Long Ba kia chứ?
Mọi người cũng ý thức được, phán đoán trước đó của họ là sai lầm. Mấy người này chắc chắn không phải người của Chính phủ, vậy bọn họ là ai? Tới đây làm gì?
"Câm miệng! An Tinh Vũ kiểm tra tình hình chiếc xe, Điền Bá đi xung quanh tìm xăng. Vương Cương và Vương Phương trông xe, nhớ kỹ bắn chết hết những kẻ tới gần xe ba mét. Bây giờ tôi đi tìm người, sau một giờ tập hợp tại đây, chúng ta phải về trước khi trời tối!"
Thượng Ất thấy hơi lo lắng khi ngẩng đầu lên nhìn trời. Chỉ mấy giờ nữa là mặt trời sẽ xuống núi, nếu như không nắm chắc thời gian tìm tới Văn Phỉ thì những chuyện vừa làm đã không có ý nghĩa. Còn sau khi tìm được Văn Phỉ, cô ta có đi theo Thượng Ất hay không thì cũng không phải do ý nghĩ của cô ta quyết định. Đối với Thượng Ất thì giá trị của Văn Phỉ là có thể đổi được những thứ quan trọng, như tinh hạch năng lượng hoặc là vũ khí.
Cho nên, theo Thượng Ất thì Văn Phỉ chính là vật trong túi bọn họ, bất kỳ kẻ nào đều không thể nhúng chàm!
"Được rồi đại ca, anh yên tâm, ai dám sờ xe một chút thì em sẽ đập nát cái mông của nó. Vương Phương, em qua đây với anh, anh muốn ngồi đây trông xe!"
Vương Cương cười toe toét mà đáp ứng, hai đùi để xuống ngực Vương Phương làm hai quả cầu trước ngực cô bị ép tới bẹp, có thể nhìn rõ ràng qua lớp áo mỏng manh.
"Mẹ nó, các người cũng quá bá đạo đi? Đâm chết người rồi còn muốn chạy sao? Không được, đưa chiếc xe đây!"
"Đúng, không thể để như vậy được, lấy xe bồi thường. Giao ra xe và vũ khí ra, không được đi!"
Có mấy người kêu la ở trong đám người sống sót, đi chậm về phía trước, trong mắt bắn ra ánh sáng xanh lục như sói đói. Bọn họ đang chờ, chờ bọn Thượng Ất lộ ra thần sắc sợ hãi, bọn họ sẽ lao tới cướp xe.
Đáng tiếc họ nghĩ sai, Thượng Ất không kiên nhẫn chút nào. Chỉ thấy nỏ trong tay hắn hơi lắc lư, một đường ánh sáng lạnh bắn tới, người đàn ông cao nhất đau đớn tới che mắt, vừa lăn lộn trên mặt đất vừa kêu thảm thiết.
"Cút ngay! Đừng có chọc tao lần nữa!"
Giọng nói của Thượng Ất lạnh lẽo, hắn không muốn giải thích bất cứ điều gì với những kẻ sống sót này, càng không để bọn họ lên xe. Sự thật đã chứng minh, những người này không đáng thông cảm. Ở kiếp trước, nếu không phải bọn họ ăn Văn Phỉ thì một nửa số người của Thủ đô sẽ không phải chết.
Đương nhiên, trong số này cũng còn người vô tội, thế nhưng ai có thể phân biệt được rõ ràng? Tận thế tàn khốc như vậy đó, Thượng Ất cũng không muốn mình trở thành chúa cứu thế. Bọn họ là thiện hay là ác, chết hay sống thì hãy để ông trời quyết định đi.