Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 90: Giao Chìa Khóa Xe Ra




     Hình như ông trời muốn làm Thượng Ất khó xử vậy, khi hắn định đi tìm kiếm Văn Phỉ thì một tiếng nói thảm thiết của một người phụ nữ truyền tới.

"Cầu xin mấy người, cho con gái tôi lên xe đi, nó mới có ba tháng thôi. Những cảnh sát kia đã mặc kệ chúng tôi rồi, chúng tôi không sống nổi nữa."

Một người phụ nữ tản ra mùi hôi thối đang khóc lóc, cầu xin rồi quỳ xuống dưới chân Thượng Ất. Trong ngực người phụ nữ này có một đứa bé vừa gầy vừa nhỏ đang rên rỉ một cách yếu ớt, đôi tay nhỏ bé đang cố gắng nắm lấy cổ áo của mẹ nó nhưng lại không thể nắm lấy được. Rõ ràng là đứa bé này đã lâu không được ăn rồi, cơ thể đang suy kiệt, chẳng bao lâu nữa liền sẽ chết.

"Cô tới đây." Thượng Ất không có phí chút sức nào đã có thể lôi người phụ nữ dưới đất đứng dậy: "Cô nói, những cảnh sát kia ở đâu? Chỉ cho tôi rồi bịch bánh bích quy này sẽ là của cô!"

"A, bánh bích quy! Cho tôi bánh bích quy, tôi muốn bánh bích quy! Cảnh sát ở bên kia, người kia là cục trưởng Trương Vĩ Diệu, ở ngay sau lưng các người đó!"

Người phụ nữ này giống như bị điên mà chỉ vào bọn người Trương Vĩ Diệu, sau đó cướp lấy bịch bánh bích quy, đút thẳng vào trong miệng. Đói khát giống như một con ma quỷ, phá hủy tất cả lý trí của người phụ nữ này. Cô ta thậm chí không chú ý tới, đứa trẻ đang thoi thóp trong lòng cô, khi bị cô rung động mạnh như vậy thì khuôn mặt dần dần tái xgã ta, sau đó không phát ra được bất cứ tiếng động nào nữa, mặc cho vụn bánh bích quy từ trên miệng mẹ mình rơi xuống trên mặt nó, vẫn không nhúc nhích. Đứa bé đáng thương, sau khi chống đỡ rất lâu với cơn đói bụng lại bị mẹ mình lay động mà chết rồi.

Ở một bên khác, sắc mặt của Điền Bá cũng thay đổi khi nghe thấy lời nói của người phụ nữ này. Điền Bá rất rõ ràng, nếu không có một mục tiêu nào mà muốn tìm lại vợ con mình, tỉ lệ quá nhỏ. Thế nhưng khi gã ta nghe thấy ba từ Trương Vĩ Diệu thì gã ta cảm thấy rất vui mừng. Bởi vì ba ngày trước, Trương Vĩ Diệu đã hạ lệnh tất cả rút lui ở trong bộ đàm của cảnh sát, lúc đó thì Điền Ba mới biết vợ con mình an toàn. Mà lúc này gã ta lại gặp được Trương Vĩ Diệu, nói cách khác thì vợ con gã ta cũng ở trong khu này rồi?

Không còn cách nào bình tĩnh được nữa, Điền Bá tách đám người ra, chạy vội tới hướng của Trương Vĩ Diệu, vừa chạy vừa hét: "Cục trưởng Trương, Lâm Mai và Điềm Điềm ở đâu? Hai người họ không sao chứ?"

"Điền Bá?"

Thấy Điền Ba đang chạy tới, lúc đầu Trương Vĩ Diệu rất vui mừng thế nhưng sau đó sắc mặt trở nên khó nhìn.

Điền Bá là một cảnh sát xuất sắc nên gã ta là một trong những người Trương Vĩ Diệu quý nhất. Nếu không có hiệu suất phá án rất cao của Điền Ba thì Trương Vĩ Diệu không thể làm cục trưởng cục cảnh sát trước năm mươi tuổi được. Từ một góc độ nào đó, hai người không chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới, mà còn có quan hệ bạn bè thân thiết nữa.

Thế nhưng hôm nay, Trương Vĩ Diệu lại không biết nhìn mặt người bạn này như thế nào nữa. Đúng là vợ con Điền Bá vẫn luôn tại nơi này, cùng đi với đội cảnh sát. Thế nhưng mà ngày hôm qua, Lâm Mai đã mang Điềm Điềm rời khỏi đây, không ai biết rõ tung tích.

Vì vậy Trương Vĩ Diệu còn chửi mắng thuộc hạ suốt mười phút. Người kia cũng không có cách nào khác đành nói sự thật ra. Hóa ra Lâm Mai cũng không phải chủ động rời khỏi, mà do Từ Tú Trân - vợ của Trương Vĩ Diệu ép hai người đi. Từ Tú Trân thương con trai ăn không đủ no nên cướp phần đồ ăn của hai mẹ con, hơn nữa còn nói những lời rất ác độc. Lâm Mai là một cô gái có lòng tự trọng rất cao, thấy vậy nên không nói gì mà mang con gái rời khỏi đội cảnh sát, bây giờ cũng không biết tung tích của hai người đâu.

Làm sao bây giờ? Nên nói với Điền Ba như thế nào đây?

Đầu óc Trương Vĩ Diệu được vận dụng với công suất cao thế nhưng vẫn không nghĩ ra được lý do nào cả. Điền Bá rất khôn khéo, lời nói dối bình thường không thể lừa được gã ta, nếu bị gã ta phát hiện thì có thể sẽ gây xung đột tại chỗ... Tình hình của Trương Vĩ Diệu lúc này rất không tốt, càng ngày càng lo lắng hơn.

"Cục trưởng Trương, người kia là người của ông sao? Tôi cảm thấy chiếc xe của gã ta rất tốt, ông đi nói với gã ta rằng đội cảnh sát muốn trưng dụng chiếc xe của bọn họ, để bọn họ phối hợp, sau đó Quốc gia sẽ bồi thường cho họ."

Long Ba nhìn chăm chú vào chiếc Unimog U5000, sắc mặt cũng là lần đầu tiên có sự thay đổi.

Chiếc xe này xuất hiện quá đúng dịp, mặc dù chiếc Audi A8 kia khá chắc chắn thế nhưng cũng không thích hợp đi trong địa hình rừng núi, không gian trong xe cũng quá nhỏ. Mà chiếc xe việt dã này khác biệt, thân xe rất lớn hơn nữa cả xe còn rất chắc chắn, là sự lựa chọn số một cho việc chạy trốn mà.

Long Ba cần chiếc xe này, đặc biệt khi hắn biết người cảnh sát duy nhất trong xe lại là người của Trương Vĩ Diệu thì Long Ba càng chắc chắn về điều đó. Nghĩ vậy cũng là điều bình thường, ngay cả Trương Vĩ Diệu đều phải nghe lệnh của mình, tên Điền Bá kia có tư cách gì mà phản đối chứ? Còn mấy bình dân khác ở trên xe...

Long Ba nhìn mấy người Thượng Ất mà nhếch miệng cười lạnh. Trước lực lượng cơ bắp đạt tới 950kg của mình thì hắn không cho rằng mấy tên bình dân kia có tư cách nói chuyện với hắn.

Đúng vậy, Long Ba là một chiến sĩ tiến hóa, dị năng là trọng lượng. Đương nhiên hắn cũng không thích từ "Chiến sĩ tiến hóa" lắm, thế nhưng những nhà khoa học khi tiêm một lọ thuốc thần bí vào cơ thể hắn đã nói qua, bọn họ là người đưa loài người tiếp tục tiến hóa, chỉ có "Chiến sĩ tiến hóa" mới có thể xứng đáng với lực lượng mạnh mẽ của họ. Long Ba, Tiểu Ngũ, Khiêu Tảo và Lệ Man là những chiến sĩ tiến hóa mạnh mẽ nhất trong số những chiến sĩ tiến hóa, và nhiệm vụ của họ hiện tại là bảo vệ tiểu thư Văn Phỉ.

"Gã ta muốn chiếc xe này sao? Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức, thế nhưng gã ta phải đáp ứng, phải mang theo tôi và người nhà của tôi đi cùng!"

Trương Vĩ Diệu cắn răng mà nói, việc đã tới nước này thì ông chỉ có thể lựa chọn đi cùng đám người Long Ba. Còn Điền Bá, Trương Vĩ Diệu chỉ mong gã ta đừng quá cố chấp, nếu như gã ta vẫn không chịu nhường chiếc xe ra thì mình đành phải nổ súng.

"Cục trưởng Trương, người nhà của tôi đâu? Lần trước ông đã nói hai người họ đang ở cùng đội cảnh sát..."

Đứng trước mặt của Trương Vĩ Diệu, Điền Bá còn không kịp hỏi han mà đã hỏi ngay. Tình hình của vợ con luôn là một mối lo của Điền Bá, gã ta rất muốn nhìn thấy hai người. Đáng tiếc nhìn xung quanh gã ta một lượt chỉ thấy toàn đặc công cầm súng đang dùng ánh mắt tò mò nhìn mình, thêm một người đàn ông to lớn đang nhìn mình mà thôi.

"Điền Bá, cậu không có việc gì đúng là quá tốt. Cậu nghe lời tôi, nơi này có một nhân vật lớn đang cần rút lui, bọn họ cần xe của cậu. Chìa khóa xe đâu? Đưa cho tôi đi, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này." Trương Vĩ Diệu vươn tay ra, sắc mặt cố giữ sự bình tĩnh. Thế nhưng Điền Bá vẫn có thể phát hiện được sự lo sợ trong giọng nói của ông, sắc mặt gã ta thay đổi mấy lần sau đó hỏi một câu rất nghiêm túc: "Cục trưởng Trương, người nhà của tôi ở đâu? Xin hãy trả lời tôi, lập tức!"

"Chuyện này... Đội trưởng Điền, bây giờ đang là thời điểm đặc biệt, nhiệm vụ của quốc gia là quan trọng nhất. Cậu không nên quên cậu là ai, hiện tại tôi dùng chức vụ cục trưởng cục cảnh sát ra lệnh cho cậu, đưa chìa khóa xe ra đây rồi về đơn vị, nghe lệnh của tôi!"