"Long Ba, cậu..." Trương Vĩ Diệu hoảng sợ mà nhìn ba người đang chết dần, định nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại không nói thêm gì. Trương Vĩ Diệu cảm thấy vật gì đó mà mình tin tưởng đã bị nắm đấm kia đấm nát, ông ta cảm thấy sợ hãi và kinh hoảng, đột nhiên Trương Vĩ Diệu cảm giác lúc trước mình rất ngây thơ và ngu ngốc.
Lúc đầu, Trương Vĩ Diệu còn cho rằng bên ngoài có rất nhiều sinh vật kinh khủng, nếu người thần bí kia không được những đặc công bảo vệ thì chả là cái gì cả. Bởi vậy, trước mặt người thần bí này, Trương Vĩ Diệu luôn có một cảm giác tự tin và vượt trội, cảm giác có thể tùy ý mà khống chế mạng sống của người thần bí là nguyên nhân của sự vượt trội này. Đối phương cần mình, giống như vật nuôi không thể sống thiếu chủ nhân hay trẻ con không thể thiếu cha mẹ vậy.
Thế nhưng bây giờ... Trương Vĩ Diệu cười khổ và lắc đầu. Một quyền mạnh mẽ của Long Ba đã đánh nát sự tự tin và bình tĩnh của ông. Trương Vĩ Diệu cũng phát hiện, nụ cười mỉm của Long Ba cũng không phải là do hắn là người hiền lành. Đó là một nụ cười khinh thường, là một loại khinh thường của người mạnh khi đối diện với kẻ yếu.
Từ đầu tới cuối, Trương Vĩ Diệu ông chính là một kẻ ngu xuẩn. Người khống chế chân chính vẫn là người thần bí kia và những vệ sĩ mạnh mẽ không giống loài người này.
Trương Vĩ Diệu cố gắng giữ bình tĩnh, hít sâu một hơi, lúc ngẩng đầu nhìn tới Long Ba thì ông cũng đã có tính toán của riêng mình.
Trương Vĩ Diệu có thể làm cục trưởng cục cảnh sát đã chứng minh ông ta là một người thông minh. Người thông minh tự nhiên là biết nhận định tình hình, căn cứ vào tình hình thực tế mà điều chỉnh tâm trạng và tính cách của mình, cũng làm ra những điều sáng suốt nhất. Trương Vĩ Diệu biết hiện tại chính là lúc cần phải đưa ra lựa chọn. Khi nhìn qua đám người đông nghìn nghịt thì trên người Trương Vĩ Diệu xuất hiện khí thế của người bề trên. Ngồi lâu trên ghế cục trưởng nên ông đã có thể điều khiển như ý sự uy nghiêm của mình khi đối mặt với bình dân: "Mọi người không cần loạn, nghe tôi nói! Thực sự những người vừa chết đều là tội phạm giết người, bọn họ đáng chết!"
"Con mẹ mày nói bậy, anh tao không phải là tội phạm giết người, mày nói dối!"
Một giọng nói kích động được truyền ra từ trong đám người, bởi vì lời giải thích của Trương Vĩ Diệu làm người nhà của nạn nhân không thể nào chấp nhận được.
"Xin hãy chú ý lời nói của anh, có phải là tội phạm giết người hay không thì không phải nói suông mà kết luận được mà phải cần chứng cứ. Mọi người cũng đã nghe nói qua, mấy ngày gần đây có vài vụ án mất tích. Một vài cô gái vô duyên vô cớ mà mất tích, người nhà của họ đã tìm khắp nơi mà vẫn không tìm ra được."
Trương Vĩ Diệu dùng giọng nói nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng mọi người. Ông đang tìm kẻ vừa chất vấn mình, trong tình hình này, mặc kệ đối phương có thân phận gì thì cũng không thể để hắn còn sống được.
"Mày nói những chuyện này làm gì? Ý của mày là những người này đã giết chết mấy cô gái bị mất tích sao? Hừ, cảnh sát các người thật giỏi nha, vậy mà đổ lỗi cho người đã chết! Rõ ràng là nói dối, mọi người đừng nghe lời của hắn, những cảnh sát này cùng một bọn với hung thủ giết người đó, chúng ta hãy xông tới cướp súng của họ, báo thù cho người nhà chúng ta!"
Tiếng nói kia lại vang lên lần nữa làm những người xung quanh rối loạn. Trương Vĩ Diệu híp mắt lại, tìm kiếm một cách cẩn thận, cuối cùng thì cũng thấy một lão già hơn sáu mươi tuổi ở vòng ngoài của mọi người, sắc mặt hung ác và nham hiểm đang cổ động mọi người xung quanh.
"Là người kia, Hổ Tử, mấy người tản ra, bắt lấy lão già kia!" Trương Vĩ Diệu nhỏ giọng dặn dò người đặc công trẻ tuổi, rồi sau đó nói tiếp với mọi người: "Tôi đã nói như vậy thì đương nhiên là có chứng cứ, nếu không tin thì mọi người hãy nhìn một thứ trong bụng của người này."
Sau khi Trương Vĩ Diệu nói xong thì ra hiệu Long Ba vứt thi thể của ba người xuống, ông đưa tay vào trong bụng của thi thể mà tìm tòi, sau đó có một đồ vật chứa đầy máu bị ông giơ cao lên: "Mọi người xem thứ này là cái gì?"
"A, trên tay của người kia đang cầm lỗ tai người!"
"Đúng vậy, thật sự là lỗ tai người! Con mẹ nó, điều này là thật sao? Chẳng lẽ người cảnh sát này nói thật, mấy người này đã ăn thịt mấy cô gái mất tích?"
"Ọe! Anh đừng nói nữa, thật sự là buồn nôn. Bà nội nó, ông đây còn nói đỡ cho họ nữa, không nghĩ tới chúng nó lại là ác ma ăn thịt người!"
Sự sợ hãi và lo lắng lan tràn ra xung quanh, tất cả không biết làm gì khi nhìn vào cái tai mà Trương Vĩ Diệu đang cầm. Chuyện đảo ngược quá nhanh, ai cũng không thể tin được sự thật lại kinh người như vậy. Long Ba nhìn vậy thì nở nụ cười lạnh. Trương Vĩ Diệu diễn rất tốt, tai người cũng là thật, thế nhưng nó thật sự là từ trong bụng người chết móc ra sao? Người nào khi ăn thịt mà nuốt trọn cái tai người? Lại còn không bị tiêu hóa nữa?"
Long Ba rất hứng thú mà đánh giá Trương Vĩ Diệu, trong tình hình căng thẳng như vậy, có thể sử dụng một âm mưu đơn giản đã có thể khống chế lại tình hình đã nói rõ Trương Vĩ Diệu khá thông minh. Xem ra người đàn ông này còn có giá trị lợi dụng, kế hoạch lúc trước cần thay đổi chút.
Tình hình đã được ổn định lại, đám người trù trừ một lát rồi chuẩn bị tản đi. Thấy vậy thì Trương Vĩ Diệu thở phào nhẹ nhõm, áp lực trong lòng cũng tiêu tán. Ông rất rõ ràng, chuyện này cũng sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, những người này sẽ biết mình bị lừa sớm thôi. Thế nhưng có đoạn thời gian này giảm xóc, Trương Vĩ Diệu có thể chuẩn bị tốt mọi việc, biết được lai lịch rõ ràng của người thần bí.
Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng động cơ gầm rú từ phía xa truyền tới, chấn động làm lòng mọi người run rẩy.
"Mẹ nó, mọi người nhìn xem nó là cái gì?"
Thứ phía xa đang lao tới, từ một điểm đen rồi biến lớn lên. Kích thước nó khổng lồ giống như quái vật tiền sử vậy, trên người nó có dính đầy máu thịt của thú hoang, một lớp sơn màu đen chống phản quang và tiếng động cơ nổ to... Tất cả đặc điểm tập trung vào một đó chính là một chiếc xe việt dã to ngang với một đầu tàu. Chiếc xe giống như một đợt thủy triều màu đen, xé rách tất cả mọi cản trở của nó, lao thẳng tới mọi người.
"Là xe! Có người từ ngoài đi tới! Trời ạ, chẳng lẽ cứu viện đã tới rồi, quá tốt rồi, chúng ta được cứu rồi!"
Trong đám người bộc phát ra từng đợt hoan hô. Những người sống sót tranh nhau chen tới cửa lớn, chạy tới chiếc xe việt dã khổng lồ kia. Thấy cảnh này, Trương Vĩ Diệu đầu tiên là sững sờ sau đó rất vui mừng: "Chẳng lẽ đặc công mình phái ra vẫn còn sống mà trở về? Xe này tới đón mọi người đi? Thế nhưng tại sao chỉ có một chiếc xe... Không được! Không thể để những dân thường kia lên xe, chiếc xe này là tới đón người thần bí kia và mình!"
Nghĩ tới đây, Trương Vĩ Diệu định nổ súng để cảnh cáo. Ông ta phải nhắc nhở người trong chiếc xe kia không thể để những người sống sót tới gần. Một khi xe bị buộc ngừng lại thì những người sống sót đã mất lý trí kia sẽ bao phủ cả chiếc xe, tới khi chiếc xe bị đẩy ngã... Nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra thì Trương Vĩ Diệu không rét mà run, bỗng nhiên ông kéo cò, nhắm thẳng vào mấy người chạy đầu tiên, định bóp cò.