Long Ba?
Trương Vĩ Diệu rất kinh ngạc, ông không nghĩ tới người gây ra hỗn loạn lại là người vệ sĩ tên Long Ba này. Trong ấn tượng của ông, người đàn ông thật thà này rất không đáng chú ý. Ngoại trừ cơ thể khỏe mạnh ra, điều làm Trương Vĩ Diệu nhớ về người đàn ông này đó chính là nụ cười luôn hiện trên nét mặt, giống như không có chuyện gì có thể làm người đàn ông này cảm thấy kinh hãi vậy.
Trương Vĩ Diệu còn không ít lần oán thầm, ông cảm thấy Long Ba chính là một người không đáng tin, không quan trọng lắm. Thế nhưng ông không nghĩ tới, Long Ba lại là một kẻ thâm tàng bất lộ, không chỉ có săn giết hươu biến dị mà mấy người chết trên mặt đất có lẽ cũng là do gã ta giết.
Tàn nhẫn kiên quyết, dũng mãnh can đảm hơn người... Chỉ vài giây đồng hồ, hình tượng của Long Ba trong lòng Trương Vĩ Diệu đã thay đổi hoàn toàn. Lửa giận vừa dâng lên cũng biến mất hơn nửa.
"Cục trưởng Trương, ngài cũng tới rồi sao. Phiền ngài nói với những người này một tiếng, thịt hươu không thể chia cho bọn họ và đừng có khiêu khích sự nhẫn nại của tôi nữa."
Ngữ khí của Long Ba rất bình tĩnh, lại rõ ràng cự tuyệt không cho phép kẻ nào nghi ngờ. Trương Vĩ Diệu nghe vậy thì hơi hoảng loạn, quả nhiên là do Long Ba ra tay, cũng không biết gã làm sao có thể lấy một địch mười.
"Mẹ nó, đã giết người rồi mà còn tự tin như vậy? Những cảnh sát này bị mù sao? Mau bắt hắn ta lại, hắn vừa giết người đó!"
Đám người rất tức giận, vài trăm người hét lớn tạo thành một luồng sóng âm khá lớn đập vào mặt. Trương Vĩ Diệu hơi khẩn trương, vội vàng trấn an đám người đang kích động, rồi nói với Long Ba: "Long Ba, mấy người này do anh giết sao? Tại sao anh lại giết họ?"
"Đúng vậy, bọn họ muốn cướp thịt hươu của tôi cho nên tôi giết bọn họ."
"Nghe rõ ràng chưa? Chính hắn đã thừa nhận giết người rồi, cảnh sát các người điếc hết hay sao? Bắt hắn lại đi?"
"Mẹ nó, bọn họ chắc chắn là cùng một bọn, những cảnh sát này cũng không phải loại tốt lành gì, cấu kết với nhau làm việc xấu, cá mè một lứa, đều là con mẹ nó đáng chết!"
"Đúng! Đáng chết! Giết bọn họ, bọn họ đều đáng chết! Có nhiều đồ ăn như vậy tại sao lại không chia cho chúng ta một ít? Không thấy được trẻ con đói lả rồi sao, tại sao lại nhẫn tâm như vậy chứ?"
Long Ba có vẻ đã chọc giận tất cả mọi người, tiếng chửi rủa liên tiếp vang lên, dọa cho mấy người đặc công theo bản năng giơ súng tiểu liên lên, ngắm thẳng vào đám người.
"Long Ba, nói gì đi nữa thì giết người là không nên. Bọn họ chỉ muốn thức ăn mà thôi. Thịt hươu nhiều như vậy, hay là chia cho mọi người một ít?"
Trương Vĩ Diệu cũng rất tức giận, đám người này đều không thể nói lý. Con hươu này chẳng nhẽ là từ trên trời rơi xuống sao? Các ngươi có gan thì đi vào rừng mà săn bắt một con về đi.
Thế nhưng cuối cùng lý trí của Trương Vĩ Diệu vẫn chiến thắng, trong tình hình này tốt nhất vẫn nên để mọi chuyện yên lặng xuống, nếu không khi xảy ra xung đột thì sẽ có hậu quả rất nặng nề.
"Tôi đã nói rồi rồi, thịt hươu không thể chia cho họ. Muốn ăn thịt thì tự mình vào trong rừng mà săn, nơi đó còn nhiều, rất nhiều là đằng khác!"
Long Ba vẫn không ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, dao găm trong tay vẫn không dừng lại, di chuyển khắp người con hươu làm cho rất nhiều miếng thịt hươu bị cắt ra, tạo thành những miếng vuông vức. Xa xa nhìn lại, những thớ thịt căng mịn của con hươu được sắp xếp chỉnh tề, làm cho tất cả mọi người thấy đều nuốt nước bọt, rất muốn đi tới cắn miếng. Không nghi ngờ gì, thịt hươu này là một loại thịt xuất sắc nhất, còn tốt hơn cả thịt bò Kobe của Nhật trước tận thế. Mà đối với những người sống sót như những con sói đói này thì những miếng thịt này như là ma túy, làm họ đánh mất lý trí!
"Tôi không chịu được nữa, tôi muốn ăn thịt!"
Cuối cùng, có một người không nhịn được sự mê hoặc của thịt hươu, đã đứng dậy.
Từ xa nhìn tới, đó là một người đàn ông mặt sẹo đang tách đám người ra, trong tay còn cầm một con dao bầu có đầy máu, chạy thẳng tới Long Ba. Mà sau gã là có hai người đàn ông mặt mũi dữ tợn cũng theo sát. Gương mặt của ba người đều vặn vẹo tới biến hình, ánh mắt bắn ra ánh sáng màu xanh lục giống hệt ánh mắt của những con sói đói, dường như muốn nuốt cả Long Ba vào bụng vậy.
"Cục trưởng, có nổ súng hay không?"
Bên cạnh Trương Vĩ Diệu có một đặc công tuổi còn trẻ đang cầm súng, gân xanh trên tay nổi lên dày đặc, đầu ngón tay để vào cò súng tiểu liên, lúc nào cũng có thể bắn ra.
"Không thể bắn, điều này sẽ chọc giận tất cả mọi người. Chúng ta hãy đến khuyên... Mẹ nó!"
Trương Vĩ Diệu đang định sai người ngăn cản bọn người sắp nổi điên này thì có một bóng người lướt qua, sau đó trên trời xuất hiện mưa máu, từng bộ phận cơ thể bắn tới trên người Trương Vĩ Diệu và đám đặc công.
"Ọe!"
Nhìn thấy trên người mình là một khối vụn của gan thì người đặc công tuổi trẻ không khống chế được, xoay người nôn mửa liên tục. Những đặc công khác và Trương Vĩ Diệu cũng đều lặng người kinh ngạc, không biết làm sao cả.
Trên mặt Long Ba vẫn duy trì nụ cười mỉm, thế nhưng trên cánh tay hắn lại xuyên qua một người... Đúng vậy, chính là xuyên qua một người. Người đó chính là người đàn ông mặt sẹo, cơ thể đã bị Long Ba đấm xuyên bụng, cả người cũng bị Long Ba giơ lên trên đỉnh đầu, giống như một "Người xiên" vậy.
"Tha... tha mạng, tôi... không muốn chết... xin ngài, hãy tha cho tôi."
Mặt sẹo giãy dụa và cô cùng hoảng sợ. Bởi vì góc nhìn nên gã không cách nào nhìn thấy cơ thể mình, thế nhưng sự đau đớn lại làm gã hiểu rằng cơ thể gã đã rất không tốt, theo bản năng giãy dụa giống như kẻ sắp chết vậy.
"Tao đã nói rồi, đừng có mà chọc tao... Thế nhưng mày cũng yên tâm, sẽ có người cùng chết với mày. Hai thằng vừa chạy tới, để tao đưa chúng mày tới Địa ngục đi!"
Long Ba nói một cách bình tĩnh, giơ cao cơ thể của Mặt Sẹo lên, đấm thẳng tới hai người cũng có ý định cướp thịt hươu!
"Phốc!"
"Phốc!"
Hai tiếng vang trầm xuất hiện, người đặc công trẻ tuổi vừa ngừng nôn thì lại cúi người, chống tay lên vai của đồng đội mà nôn mửa tiếp.
Chuỗi đường hồ lô làm bằng người... Long Ba đã góp đủ ba cái "Người xiên", là người đầu tiên trên thế giới lấy người làm "mứt quả". Ở trước mắt tất cả mọi người, Long Ba dùng một tay xuyên qua ba người, xuyên ba tên đang sống sờ sờ lại cùng nhau, hiện trường rất kỳ lạ và đầy mùi máu tanh.