Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 85: Lựa Chọn




     Sau này có người đồn rằng, cấp lãnh đạo lúc đó kiên quyết phóng ra tên lửa như vậy là vì cô con gái có thân phận vô cùng đặc biệt xảy ra chuyện. Tên của cô gái là Văn Phỉ, đám người may mắn sống sót đã bao vây lấy đoàn xe của cô, giết hết cả đội đặc công thì không nói, lại còn phân thây, ăn sạch cơ thể cô sau một tuần chơi đùa.

Cuối cùng thì viên quân cảnh được cử đi tìm Văn Phỉ cũng tìm thấy một chút xương hôi thối cùng với tóc của cô, còn hung thủ thì đã sớm ẩn nấp trong phạm vi mười km ở trong rừng, không thể nào tìm kiếm được. Một màn bi kịch trong nhân gian như vậy, theo lý mà nói thì sự việc như thế sẽ chấm dứt một cách bất đắc dĩ tại đó. Có điều những kẻ ăn thịt người kia đến trong mơ cũng không dám tưởng tượng rằng làn này bọn chúng đã chọc tức một người mà đúng ra không nên chọc tức.

Ông nội Văn Thiên Hoa của Văn Phỉ là một trong ba người có địa vị cao nhất trong các lãnh đạo tối cao của nước nhà. Sau khi nghe tin cháu nội lâm nạn, hung thủ thì bỏ chạy, ông già này liền gọi điện thoại trực tiếp tới cơ quan chỉ huy cao nhất của quân khu Thủ đô, giọng điệu kiên định một cách lạ thường đưa ra mệnh lệnh tấn công hủy diệt.

Để báo thù cho cháu nội, Văn Thiên Hoa không tiếc hủy hoại cả một nửa Thủ đô, còn lôi theo cả vài chục vạn những người sống sót chết theo. Sau chuyện đó, Văn Thiên Hoa bị các đối thủ chính trị nắm được nhược điểm, cuối cùng bị ép thoái vị từ vị trí lãnh đạo rồi biến mất không để lại tung tích.

Lòng dạ độc ác, khủng bố, làm việc không kiêng dè… Năm đó khi Thượng Ất nghe thấy sự việc này thì ngoài sự ngạc nhiên ra hắn còn thấy không khỏi bái phục ông già họ Văn đó đúng là không hổ danh là người lãnh đạo nổi danh của Trung Quốc, phong cách làm việc vô cùng tàn nhẫn. Vì báo thù cho người thân, thậm chí còn phải bù cả địa vị chính trị cao quý thêm vào. Từ điểm này, Văn Thiên Hoa đã rất giống với khẩu vị của Thượng Ất, cũng là một trong số ít người mà Thượng Ất khâm phục trong tận thế.

Thu hồi lại suy nghĩ, Thượng Ất nghiêm túc suy nghĩ lại đề nghị của An Tinh Vũ. Thời gian trùng khớp, địa điểm trùng khớp, thân phận nhân vật cũng trùng khớp… rõ ràng là, nhân vật lớn mà An Tinh Vũ nhắc đến, chín mươi phần trăm chính là cháu nội Văn Phỉ của vị lãnh đạo kia.

Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, nếu có thể cứu được cô ấy trước khi xảy ra việc Văn Phỉ bị bắt thì lợi ích mà Thượng Ất đạt được sẽ không thể tưởng tượng nổi. Vô số các vật tư dự trữ quốc gia, sự bảo vệ của quân đội, thân phận và địa vị cao quý… Thượng Ất không dám tưởng tượng tiếp nữa, hắn lo lắng bản thân sẽ mất đi lý trí vì điều đó, và trong lúc vội vàng sẽ đưa ra những quyết định sai lầm.

Phải làm thế nào, cứu hay là không cứu? Thượng Ất rơi vào trạng thái cực kỳ khó xử.

Theo lý mà nói, việc tốt như vậy chẳng khác nào miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Một khi thuận lợi cứu được Văn Phỉ, thì vấn đề Thượng Ất lo lắng nhất là sự an toàn của người thân cũng sẽ được giải quyết dễ dàng. Mẹ con Trần Phóng có quân đội bảo vệ, Thượng Ất có thể chuyên tâm đi săn bắt thú thóa hóa, tìm kiếm năng lượng kết tinh, nhanh chóng nâng cao thực lực trước tận thế tiền kỳ, để có thể đối phó với sự khó khăn vô số của những năm sau.

Nhưng vấn đề ở chỗ, cơ hội và nguy hiểm thường tồn tại song song. Thân phận của Văn Phỉ đặc biệt như vậy, suy nghĩ thực tế thì chắc chắn lực lượng quân đội bảo vệ cô ấy không hề yếu. Kiếp trước, Thượng Ất nghe nói, đến cuối cùng cũng không ai biết Văn Phỉ bị những kẻ may mắn sống sót bắt đi như thế nào. Đám quân đội bảo vệ kia giống như bị bốc hơi đồng loạt vậy, tìm thế nào cũng không tìm thấy dấu vết.

Thượng Ất phỏng đoán có hai khả năng trong tình huống đó, một là đám người Văn Phỉ gặp phải thú thoái hóa khủng khiếp, thực lực họ suy yếu sẽ bị những người may mắn sống sót đánh lén thành công, toàn bộ quân đội bị diệt. Hoặc là trong đội quân bảo vệ cô ấy có kẻ phản bội, liên kết với những kẻ sống sót kia để bắt giữ Văn Phỉ.

Bất luận là khả năng nào thì Thượng Ất cũng sẽ phải đối mặt với sự nguy hiểm rất lớn, chỉ cần không cẩn thận là bản thân cũng sẽ bị diệt theo. Quan trọng nhất đó là, một khi bản thân phán đoán sai hoặc là không cứu được Văn Phỉ trước đám người sống sót, bởi viên đạn đạo kia không hề có mắt. Đó là tên lửa xuyên lục địa mười mấy vạn tấn đấy, một khi bùng nổ thì kết cục tốt nhất chính là bị biến thành khói bụi.

Thượng Ất do dự nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng tính toán tỷ lệ thành công của sự việc. Cuối cùng Thượng Ất quyết tâm, đưa ra được quyết định.

“Không thể do dự thêm nữa! Mẹ con Trần Phóng đang đợi mình, con vua chuột bạch ở khu dân cư vẫn chưa giải quyết xong, hơn nữa thực phẩm đang thiếu thốn nghiêm trọng, thú thoái hóa xuất hiện với số lượng lớn, bản thân thì cần gấp vũ khí và thứ quan trọng nhất là năng lượng tinh hạch… Chỉ cần cứu được Văn Phỉ, thì những điều đó không thành vấn đề nữa. Thượng Ất sẽ có được mọi thứ từ quân đội.”

Sau khi quyết định, Thượng Ất không còn do dự nữa. Trong khi hắn suy nghĩ, chiếc Mercedes Benz U5000 bắt đầu phát ra một tiếng gầm gừ cực lớn, lao qua một bụi cỏ cao đến ngang gối ven đường, khiến cho những loại sinh vật trong đó nhao nhao nhìn theo, đôi mắt ánh lên sự hoảng sợ nhìn theo con quái vật màu hắc ám màu vàng kim nghênh ngang rời đi, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.

Cỏ cây um tùm, cây lá rậm rạp… Những từ ngữ đó dùng để miêu tả cho sự sinh sôi nảy nở của vạn vật, nhưng ở trong mắt cục trưởng cục cảnh sát, Trương Vĩ Diệu của Thủ đô thì nó lại đại diện cho sát khí và sự chết chóc.

“Nhóm thứ tư rồi, rời đi hai mươi người, không một ai sống sót quay lại. Chết tiệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao đám thú hoang dã ngoài kia lại trở nên kinh khủng như vậy, đến ngay cả đặc công được trang bị vũ khí đầy đủ cũng không thế đánh thắng được bọn chúng?”

Trương Vĩ Diệu vô thức liếm bờ môi khô, thu tầm mắt lại, nhìn chồng hồ sơ đẹp đẽ chồng chất ở trước mặt. Hồ sơ bên trong chỉ có một tờ với ba dòng chữ, một góc của túi hồ sơ đã bị Trương Vĩ Diệu vò tới mức có phần nhàu nát.

“Danh hiệu hành động: Về tổ.

Nội dung hành động: bảo vệ nhân vật mục tiêu đến khu vực chờ cứu viện một cách an toàn.

Quyền hạn hành động: cao nhất, có thể dựa vào tình hình thực tế giết chết những đối tượng gây cản trở hành động.”

Trương Vĩ Diệu tùy tay vứt tài liệu qua một bên, trong lòng rối bời, ông ta đứng dậy, đi về phía cửa sổ, châm một điếu thuốc đưa lên khóe miệng, trong tầm mắt là một màu xanh biếc tươi tốt cùng với vô số cây cối mọc lên từ mặt đất tràn ngập khắp nơi, trói chặt tầm mắt của hắn chỉ trong phảm vi tâm mười ki- lô- mét vuông.

Trương Vĩ Diệu đã xem không dưới trăm lần nội dung trong tài liệu, mỗi lần xem xong là những nếp nhăn trên khuôn mặt lại trở nên sâu hơn, trong lòng càng cảm thấy nặng trĩu. Trên tài liệu đã viết rất rõ ràng, đây là một nhiệm vụ bảo vệ không quá phức tạp, thậm chí có thể dùng hai từ đơn giản để miêu tả. Có điều sao Trương Vĩ Diệu lại không nghĩ ra được rằng, một nhiệm vụ đơn giản như vậy lại khiến ông ta bị nhốt chết dí ở đây, mặc cho ông ta có suy nghĩ như thế nào thì cũng không thể nào dời khỏi cái trung tâm nghỉ mát này được quá phạm vị mười km.

Mảnh rừng rậm đang sinh trưởng điên cuồng bốn phía kia chẳng khác nào một cái nhà giam, phàm những ai dám vượt ra nhà giam đó để chạy trốn, thì đều biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả. Thỉnh thoảng, còn có những sinh vật hình thù kỳ quái xông vào đây, nhân lúc mọi người không để ý sẽ cắn chết một hai kẻ xui xẻo, kéo lê vào trong rừng, và sau đó dấu vết biến mất không có cách nào tìm được…

“Không được, không thể ở đây một chờ đợi một cách ngu ngốc như vậy được nữa! Chắc chắn nhân vật ở trong chiếc Audi A8 kia biết đã xảy ra việc gì, mình phải đi hỏi rõ ràng mới được!”

Trương Vĩ Diệu dụi tắt điều thuốc trong tay, ánh mắt hiện rõ sự tàn khốc như ánh lửa xua tan đêm tối. Vì bảo về nhân vật thần bí bên trong chiếc Audi kia, mà một nửa trong số ba mươi hai viên đặc công Trương Vĩ Diệu dẫn theo đã chết, thương vong vô cùng nghiêm trọng. Càng khiến mọi chuyện thêm đau lòng đó là, số thực phẩm mà quân đội đem theo đã không còn bao nhiêu. Dù đã giảm cung cấp đi một nửa nhưng cùng lắm thì cảnh đội cũng chỉ cầm cự được thêm một ngày. Còn người thân của các nhân viên cảnh sát thì từ tối hôm qua đã phải uống nước cho đỡ đói, trong đó có cả vợ và cậu con trai mười ba tuổi của Trương Vĩ Diệu.