Cô gái không ngừng cầu khẩn một cách đau khổ. Sắc mặc Điền Bá, Vương Cương trở nên rối rắm khi nhìn cô, cuối cùng không nói gì.
An Tinh Vũ thấy bọn họ đều nhìn Thượng Ất thì cắn chặt một rồi nói: “Đại ca Thượng Ất, cô ấy tên là Vương Phương, là thu ngân của hãng xe. Nếu anh thấy tiện thì…”
“Không tiện! Đem theo cậu vì cậu hữu dụng. Cô ấy ngoài việc kêu gào khiến thú thoái hóa chú ý đến thì còn biết làm gì?” Thượng Ất nhìn An Tinh Vũ một cách lạnh lùng, nhìn thấy đối phương lộ vẻ sợ hãi hắn liền chuyển đề tài: “Có điều nếu cô ấy đồng ý dùng cơ thể để trao đổi, làm thỏa mãn nhu cầu sinh lý của đội ngũ bất cứ lúc nào, thì tôi cũng sẽ không ngại mà mang theo cô ấy. Thế nào đồng ý không?”
Làm thỏa mãn nhu cầu sinh lý của những người đàn ông trong đội ngũ bất cứ lúc nào? Lời Thượng Ất vừa nói ra, khuôn mặt đám đông lập tức lộ ra những biểu hiện khác nhau.
Sắc mặt của Điền Bá thì ngạc nhiên, sau đó là sự khó hiểu cùng sự phẫn nộ. Gã ta không hiểu tại sao Thượng Ất lại đưa ra yêu cầu không thể tưởng tượng được như vậy. Hắn làm như vậy thì có khác gì những điều Mã Uy đã từng làm? Còn nữa, như vậy thì coi Vương Phương là gì, kỹ nữ hay là thú cưng được nuôi dưỡng?
Điền Bá vô thức định đứng ra phản đối nhưng thình lình chứng kiến Vương Cương đang tò mò đánh giá cơ thể trần truồng của Vương Phương, đôi mắt mấp máy sự hưng phấn, rõ ràng là cảm thấy rất hồ hởi với đề nghị của Thượng Ất. Còn An Tinh Vũ ở phía đối diện của hắn cũng vô cùng bình tĩnh, dường như còn thở phào nhẹ nhõm, giống như thể đang cảm thấy an tâm vậy.
“Gặp phải ma rồi! Tại sao bọn họ lại có bộ dạng như thể mọi chuyện đương nhiên là như vậy trước một yêu cầu quá đáng như thế chứ? Lẽ nào tôi thật sự già rồi, chính nghĩa và sự công bằng của tôi đã không còn phù hợp với thời đại này nữa hay sao?”
Một cảm giác uể oải bao trùm trong lòng, Điền Bá nhìn Vương Phương mà không đành lòng, gã ta thầm quyết định, chỉ cần Vương Phương tỏ vẻ từ chối thì bản thân hắn dù có phải trở mặt cũng sẽ đem theo cô gái này. Đây không phải là hành động theo cảm tính mà đây là điểm mấu chốt trong cách làm người của Điền Bá. Đối với hắn, pháp luật là pháp luật, không thể vì thời đại thay đổi mà bị phế bỏ, hắn phải kiên định giữ vững sự chính nghĩa mấy chục năm của mình!
“Được… được, chỉ cần đừng làm hại tôi, cho tôi ăn no… Tôi, làm gì cũng được.”
Giọng nói Vương Phương run rẩy nhưng lại gật đầu đồng ý không chút do dự, không hề để ý đến khuôn mặt Điền Bá trở nên xám trắng trong nháy mắt. Khi đối diện với sự hung ác của Mã Uy, Điền Bá không hề lùi bước vậy mà trong phút giây này Điền Bá cảm thấy mình già thêm mấy tuổi, gã ta cảm thấy có gì đó như vỡ vụn trong lòng.
“Được, cô đã đồng ý thì bây giờ làm theo yêu cầu của tôi đi. Cởi hết những miếng vải rách trên người của cô ra, bôi thuốc giúp thuộc hạ Vương Cương của tôi. Nếu hắn không muốn cô mặc quần áo thì cô không mặc, cô nghe rõ chưa?”
Giọng điệu của Thượng Ất bình tĩnh tựa như một tảng băng lạnh lẽo, Vương Phương nghe xong thì sững sờ, khuôn mặt đó ửng lên, cắn chặt bờ môi, sau một hồi do dự thì cô gái vẫn cởi một vài miếng vải trên người theo lời của Thượng Ất.
Giữa đôi gò bồng và chỗ đó bên dưới là một bề mặt trơn nhẵn, giữa sự đầy đặn và thon gầy chính là một sự đẫy đà. Chỗ nhô lên trắng nõn kia, là hai điểm màu đỏ thẫm đối ứng với một nhúm lông đen màu nhung… một cơ thể hoàn mỹ, dù phía trên đó còn ít máu ứ đọng nhưng cũng đủ để khiến người khác cảm thấy khát khao, thoải mái.
“Đại ca ý anh là…”
Vương Cương cố gắng nuốt trôi nước miếng ở cổ họng, đôi gò bồng trắng nón, đẫy đà, to đến mười cm trước mặt không ngừng run lên, hắn hoàn toàn không biết phải làm sao. Đương nhiên điều này rất bình thường, Vương Cương vẫn còn là một trai tân, tình huống như này chỉ có trong mơ mới xuất hiện, chứ trong thực thế thì hoàn toàn không có kinh nghiệm. Dường như Thượng Ất nhận ra sự căng thẳng của Vương Cương liền mỉm cười:
“Tối nay cô ấy là của cậu nhưng phần lương thực của cô ấy sẽ là phần của cậu bị khấu trừ, muốn giữ bao lâu thì tùy cậu. Nhớ kỹ, chỉ cần trung thành với tôi thì không bao giờ thiếu phụ nữ và đồ ăn.”
Thượng Ất vừa nói vừa liếc nhìn Điền Bá, trong mắt ánh lên sự nhắc nhở. Sự khác thường của Điền Bá đã bị Thượng Ất nhìn thấy, câu nói đó cũng là cố tình nói ra để Điền Bá nghe thấy. Thượng Ất biết trong lòng Điền Bá đang nghĩ gì, chuyện này gây kích động rất lớn đối với gã ta. Có điều nếu không như vậy thì Điền Bá sẽ không thể nào thực sự ý thức được sự tàn khốc của tận thế, càng không thể từ bỏ những duy nghĩ cổ hủ trong đầu được.
Đúng là Vương Phương rất đáng thương nhưng đáng thương không phải là lý do để Thượng Ất giúp đỡ cô ấy vô điều kiện. Vương Phương phải chứng minh được bản thân có giá trị để được sống tiếp, nên cô chỉ có thể dùng thân thể để trao đổi. Nói cho cùng thì Vương Phương nên cảm ơn Thượng Ất, nếu như Thượng Ất không dành cho cô cơ hội đó thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Vương Phương sẽ chết trong vòng ba ngày.
Sau đó, mọi người ngồi lên chiếc xe việt dã Mercedes Benz loại xịn mà họ từng ao ước có trong mơ rồi bắt đầu xuất phát. Trước khi xuất phát, Thượng Ất bất ngờ lấy được thông tin trong lời nói của An Tinh Vũ, có một làng du lịch quốc tế quy mô lớn ở cách đây tầm hai mươi km. Khoảng ba, bốn ngày trước, An Tinh Vũ tận mắt chứng kiến có một đội xe cảnh sát đặc chủng có in chữ đặc công cá mập đang hộ tống một chiếc xe Audi A8 đi vào đó.
Nghe được tin tức đó, Điền Bá trở nên vô cùng vui mừng. Đoàn xe cảnh sát đặc chủng mà An Tinh Vũ miêu tả chính là đoàn xe chuyên hộ tống nhân viên mà Điền Bá đã từng làm ở đó. Hơn nữa ba ngày trước, hắn nhận được một chỉ thị cuối cùng, nên cũng rõ được việc cảnh sát cần hộ tống người nhà cũng như một vài nhân vật có thân phận đặc biệt rời khỏi trung tâm thành phố, điều này khiến Điền Bá chỉ muốn mọc thêm đôi cánh để bay đến ngay làng du lịch quốc tế kia mà thôi.
“Thượng Ất đại ca, tôi cũng cho rằng nên đi tới đó một chuyến. Xăng xe của chúng ta không còn nhiều, những trạm xăng gần đây đã hết sách xăng trong hai ngày trước rồi. Muốn rời khỏi Thủ đô, ít nhất cũng phải đổ nửa bình dầu mới đươc. Chắc chắn ở làng du lịch quốc tế đó có dầu, hơn nữa chiếc A8 trong đó cũng không tệ, nêu như tôi đoán không sai thì đó có lẽ là phiên bản chống đạn của nguyên thủ quốc gia, còn đắt hơn cả chiếc xe mà chúng ta đang chạy nữa.”
An Tinh Vũ thao thao bất tuyệt khi nói đến ô tô, hứng thú của Thượng Ất không nằm ở xe cộ, mà lại suy nghĩ tới sự việc hộ tống mà An Tinh Vũ nói tới. Thượng Ất đột nhiên nhớ lại chuyện đại sự xảy ra ở kiếp trước, một sự việc làm kinh động toàn bộ đất nước Trung Quốc. Lúc đó quân đội của thủ đô đang chiến đấu với số lượng vô cùng tận của thú thoái hóa nhưng cấp trên lại đột ngột đưa ra một mệnh lệnh. Một mệnh lệnh mà khiến tất cả mọi người đều không dám tin, đó là bắn một tên lửa xuyên lục địa với sức công phá mười lần về hướng mục tiêu cách phía Tây Bắc, cách Thủ đô tầm mười lăm km.
Mệnh lệnh được đưa ra, toàn bộ quân đội Thủ đô trở nên xôn xao, không ít các sĩ quan thậm chí còn muốn khởi xướng binh biến ngay lúc đó. Nguyên nhân rất đơn giản, khu vực đó có rất nhiều người nhà, bạn bè của các quân nhân sinh sống, một khi đạn đạo bắn ra, nơi đó sẽ chính thức biến thành mảnh đất không còn một ngọn cỏ. Đừng nói đến con người, ngay cả con ruồi cũng đừng mong có thể sống sót bay đi.
Đáng tiếc là bất luận các sĩ quan cấp dưới có phản đối như thế nào thì mệnh lệnh đến từ cấp trên vẫn vô cùng kiên định, dường như không có chỗ cho sự thương lượng. Tên lửa phóng ra đúng lúc, khu vực mục tiêu biến thành một vùng hoang phế. Nghe nói những người may mắn sống sót lúc đó, kể cả những người cách Thủ đô cả trăm km cũng có thể cảm nhận được sực mạnh kinh khủng của vụ nổ long trời lở đất đó.