Mã Uy ôm lấy mông nhảy dựng lên, tiếng kêu thê lương khiến đám đông không thể không nhìn. Đặc biệt là đám tay chân của gã ta càng cảm thấy dưới háng mát lạnh, nhìn Thượng Ất bằng đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi và dè chừng. Tàn hoa cúc, tổn thương từng cánh… bị chọc đúng hoa cúc đúng là quá đau đớn.
Bất giác, đám người bao vây Thượng Ất tự động tản ra. Lần đầu tiên mà đám người giết người không chớp mắt như họ lại cảm thấy ớn lạnh. Là một thằng đàn ông bị kẻ khác đâm trúng hoa cúc, nghĩ tới thì thà chết còn hơn. Ngoài ra thực lực của đối phương mạnh tới mức đáng kinh ngạc. Không chỉ dũng mãnh, hung tàn, nhanh nhẹn, sử dụng dao cũng rất giỏi, đánh đấm người trong cận chiến đến ngay cả việc điều khiển cũng tên cũng rất giỏi. Khoảng cách từ chỗ hắn đứng tới Mã Uy khoảng chừng hơn hai mươi mét, một khoảng cách xa đến vậy mà tên nhóc này lại có thể thản nhiên bắn một mũi tên trúng ngay chỗ bông hoa cúc, khả năng bắn cung chính xác chẳng kém gì gã bắn tên kia cả!
Rốt cuộc gã thanh niên tên là Thượng Ất này có lai lịch gì? Sát khí toàn thân lại công thêm phong cách mạnh mẽ, rõ ràng là còn đen hơn đám xã hội đen bọn chúng.
“Mẹ ơi, Thượng Ất mày được lắm, mày đợi đấy cho tao, Mã Uy tao mà không giết được mày thì cả nhà tao không phải họ Mã!”
Mã Uy gào thét thê thàm, dùng đôi bàn tay run rẩy nắm lấy đuôi cung tên kéo ra, một chất dịch màu xanh với mùi hôi thối từ bên trong mông đít phun ra. Cảnh tưởng đó đập trúng tầm mắt của mọi người, mông đít không hề khép chặt, trong lòng Mã Uy âm thầm cảm thấy vô cùng đáng thương.
“Toi rồi, phọt ra rồi… Mã Uy mất hết lý trí rồi, đầu cung tên của gã bắn cung kia luôn có một cái móc câu, nếu mà rút ra trực tiếp thì dù người không chết cũng thành phế. Chúng xen lẫn với những chất lỏng không rõ có cứng rắn, rõ ràng đó chính là những vật tiêu hóa được giữ ở trong đường ruột của cơ thể người, nói thô tục hơn nữa thì đó chính là phân!”
Tên nhóc này đúng là quá đen đủi, tự nhiên lại bị một mũi tên đâm vào tận ruột, chất thải đã không còn chịu sự điều khiển của gã ta nữa mà phọt ra từ chỗ “Bông hoa cúc” rồi.
“Chẳng khác gì rác rưởi, giờ giống y một con chó rồi lại còn sủa điên lên. Đại ca anh không định tiêu diệt hắn sao? Tên nhóc này ương ngạnh thật đấy, đến giờ mà còn không quên bỏ chạy. Ái chà cái chân của tôi, nếu mà có thể đứng lên thì ông đây nhất định sẽ đạp cho hắn hai phát, ha ha ha! Á Á!”
Mã Uy bị một mũi tên đâm vào chỗ đó thì bộ dạng vô cùng thê lương. Vương Cương nhìn thấy vậy, trong làm đặc biệt sung sướng, không nhịn được cười ha ha, đến ngay cả hai cái chân bị thương cũng dường như không cảm thấy đau nữa.
“Mày sống không nổi đâu, tao đã thêm một thứ lên đầu mũi tên.”
Nhìn Mã Uy chật vật đi tới chiếc xe việt dã, Thượng Ất liền lẳng lặng cất một lọ thủy tinh nhỏ trong tay vào trong ngực. Trong bình chính là chất độc của thằn lằn đuôi đỏ, được lấy từ thi thể của một con chó thoái hóa đã chết. Vừa nãy nhìn thấy Mã Uy định bỏ chạy, Thượng Ất theo bản năng đã bôi một ít chất độc lên đầu mũi tên, vốn nghĩ là chỉ cần bắn trúng bất kỳ chỗ nào trên người Mã Uy cũng được, vì dù sao đối phương cũng không thể sống sót được.
Đến ngay cả Thượng Ất cũng không ngờ rằng, mũi tên tùy tiện của hắn lại chuẩn đến vậy, đâm trúng ngay chỗ “Bông hoa cúc” của Mã Uy… Số mệnh của Mã Uy đúng là đã đến rồi, thà nói gã ta tự sát còn hơn nói là nói hắn bị chết trong tay Thượng Ất. Sự việc diễn ra quá ăn khớp như vậy thì chỉ có thể nói rằng đến ngay cả Diêm Vương cũng không chịu nổi những việc ác mà gã ta làm, muốn sớm thu nạp cái mạng nhỏ của gã.
“Mẹ kiếp, đại ca uy vũ! Ha ha ha, một lúc nữa có lẽ Mã Uy muốn chết cũng không chết được. Anh Điền, hai chúng ta cược một trận đi. Cược xem tên tiểu tử Mã Uy kia có thể cầm cự được mấy phút, người thua sẽ phải lái xe chở đồ đi. Tôi đoán trước, mười phút.”
Không thể không thừa nhận lòng dạ của tên nhóc Vương Cương rất độc ác, nhìn thấy Mã Uy chắc chắn sẽ chết còn lội Điền Bá đang bị thương dậy để cá cược. Còn Điền Bá thì đang nhe răng trợn mắt dùng vải gạc quấn vết thương của gã ta và Vương Cương, đáp lại với khuôn mặt rất nghiêm túc:
“Mười phút cái cứt ấy, cậu không thấy là con chó cảnh sát thoái hóa to như vậy cũng bị phát độc mà chết à? Nhiều nhất là năm phút, là thằng ranh con đó xong đời!”
Mười phút? Năm phút?
Thượng Ất quay đầu lại nhìn hai người đó, rồi nhếch miệng cười. Bọn họ đã đánh giá quá thấp uy lực của chất độc của con thằn lằn độc đuôi đỏ. Loài độc dược này là sự kết hợp 200 loại vi khuẩn và các độc tố thần kinh vô cùng kinh khủng, để giết chết một người bình thường thì e rằng không cần đến nửa phút. Chẳng lẽ họ không nhìn thấy chỉ trong vòng có vài giây mà bước chân của Mã Uy đã khựng lại, bước tới trước mà cơ thể như là một đứa bé đang vụng về xếp gỗ, rất mất cân đối.”
Nhiều nhất là mười giây, Mã Uy sẽ nằm bẹp xuống đất và không còn dậy nổi nữa, sau đó cơ thể gã ta sẽ bắt đầu hoại tử từ chỗ bông hoa cúc kia, trong vòng hai mươi tư giờ sẽ hoàn toàn bị hoại tử thành một đống, trở thành một thứ rác rưởi đến ngay cả chó hoang cũng không buồn động tới!
“Ầm!”
Bộ dạng ba người cười nói, cộng thêm việc nghe thấy Thượng Ất nói cung tên trong tay có độc, đám chân tay không thể nào khống chế được sự sợ hãi trong lòng, một cảnh tượng mà vài thi thể bị vứt bỏ trong nháy không thấy bóng dáng đâu sau cảnh tượng náo động. Lúc này, Mã Uy đã không còn chống chọi được với sự tấn công của độc tố nữa, gã ta ngã sấp xuống ngay phía trước chiếc xe việt dã, cổ họng phát ra những tiếng kêu khự khự, không biết là còn sống hay là đã chết.
“Cảm ơn anh, Thượng Ất. Nếu không có anh thì anh Tôn đã không được báo thù rồi.”
Người thanh niên An Tinh Vũ đi đến trước mặt Thượng Ất, cúi mình một cách chân thành, Vương Cương và Điền Bá đứng bên cạnh thấy vậy thì nét mặt trở nên trầm lặng. Dù có chính tay đâm chết kẻ thù thì đã sao, cũng giống như bọn họ, những người thân thiết nhất của bọn họ đã mất đi, từ giờ không còn được cảm nhận cảm giác ấm áp và khăng khít giữa những người thân nữa rồi.
“Anh Thượng Ất, ngoài ra tôi vẫn còn một thỉnh cầu nữa, có thể để tôi đi theo mọi người được không? Tôi là kỹ sư sửa chữa xe, rất thành thạo việc sửa chữa, bình thường chiếc xe Mercedes Benx U5000 kia là do tôi chịu trách nhiệm bảo vệ, mang theo tôi đi cùng thì các anh sẽ tránh được rất nhiều rắc rối trong quá trình sử dụng xe.”
An Tinh Vũ ngẩng đầu nhìn Thượng Ất, trong mắt lộ rõ khát khao. Đàn ông thường sùng bái những kẻ mạnh, lúc trước khi chiến đấu, Thượng Ất luôn biểu hiện một sự mạnh mẽ khác thường, An Tinh Vũ ý thức được cơ hội ngàn năm có một, nếu bỏ lỡ Thượng Ất thì y sẽ hối hận cả một đời.
“Được, có điều từ nay về sau cậu phải hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của tôi, nếu phản bội sẽ chết!’’
Thượng Ất gật đầu nhẹ tỏ vẻ đồng ý, nếu An Tinh Vũ không tự nói ra thì hắn cũng sẽ mời An Tinh Vũ gia nhập đội ngũ của mình. Hiện tại Vương Cương, Điền Bá bị thương nặng, kỹ năng lái xe của bản thân lại chẳng ra làm sao, thật sự là không có đủ tự tin lái chiếc Mercedes Benz U5000 này, An Tinh Vũ chính là sự lựa chọn hoàn hảo nhất, đặc biệt là khi y nhắc đến sự thuần thục trong việc sửa chữa, bảo hành xe cộ, đối với đội ngũ của Thượng Ất mà nói điều này chẳng khác gì mang thêm than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Thượng Ất không muốn bị nhốt lại khi đang băng qua rừng rậm, có thêm An Tinh Vũ như có thêm một lớp đảm bảo thì có lý do gì mà lại không mang theo hắn chứ?
“Anh, có thể nào mang cả tôi theo không… Thật sự tôi cũng chẳng còn nơi nào để đi cả, hức hức hức, xin anh hãy cho tôi đi cùng.”
“Mang theo cô?”
Ánh mắt đám đông dồn về phía một cơ thể trắng trẻo, không khỏi sững sờ. Không biết từ khi nào mà cô gái văn phòng của hãng xe bị xâm hại kia đã vừa đi tới vừa khóc sướt mướt, thỉnh thoảng giữa hai chân còn không ngừng nhỏ máu, trông vô cùng bi thảm, thê lương.
“Cầu xin các anh, đưa tôi rời khỏi nơi này, cầu xin các anh, tôi không muốn chết ở đây, hu hu hu.”